Doanh trại.
Thiên Phúc đang ngủ khẽ trở mình, cậu đưa tay sang ôm Loan Châu thì mở mắt bởi không thấy cô đâu. Nghĩ cô đi vệ sinh nên cậu không đi tìm mà nằm ngủ tiếp, một lúc sau vẫn không thấy Loan Châu trở lại, lúc này Thiên Phúc mới giật mình đi ra bên ngoài tìm cô.
“Ngọc Liên, mợ đi đâu rồi?”
Đi lại nơi lính gác, cậu hỏi.
“Phu nhân đi đâu ngươi thấy không?”
Người lính trả lời.
“Bẩm, khi nãy phu nhân ra ngoài nói đi vệ sinh ạ!”
Thiên Phúc nhìn xung quanh, một màn đêm bao phủ lên mọi thứ một màu đen đặc, cậu triệu tất cả binh lính tỏa ra tìm Loan Châu, trong lòng bỗng dấy lên nỗi lo không rõ ràng.
Trở lại khoảng nửa canh giờ trước
Loan Châu trở dậy đi vệ sinh, lúc cô chuẩn bị về lại phòng thì đột nhiên Loan Châu thấy bóng người lướt qua trong bụi rậm.
Bởi vì nơi đây là khu vực trọng điểm, chỉ một việc nhỏ cũng sẽ gây ra vấn đề. Nhưng khổ nỗi nhà xí lại cách xa không có binh lính gác trực. Nếu chạy về báo cho Thiên Phúc e là chậm trễ theo dấu kẻ lạ mặt.
Loan Châu không suy nghĩ nữa mà nhanh chóng đi theo, cô theo đến bìa rừng thì mất dấu, nơi đây khá xa doanh trại của Thiên Phúc. Biết qua khỏi đây là địa phận nước Chiêu nên cô dừng lại, đang nhìn ngó định quay lại doanh trại bỗng phía sau phát ra tiếng động xé gió. Cô nhanh chóng né sang, một bóng người lướt nhanh xoẹt qua, tung đòn chí mạng.
Cô kịp thời né rồi đánh trả. Hai bên tuy không trúng đòn đối thủ, nhưng so về thể lực thì người kia hơn cô rất nhiều, lực ra đòn cũng rất dứt khoát. Loan Châu dù sao cũng là con gái, cơ thể này lại không đủ sức lực, một lát sau cô thấm mệt. Liền bị một ai đó cầm đá ném vào đầu.
“Á…”
Một tiếng bốp khô khốc vang lên, kẻ vừa ném liền bật cười khi thấy cô gục xuống. Loan Châu đưa tay lên sờ thì thấy ươn ướt, nhờn nhờn, là máu.
Lúc này người vừa đấu với Loan Châu lập tức lẻn đi mất, hắn không hẳn muốn lấy mạng cô, có lẽ chỉ là thử sức của cô mà thôi.
Hai bóng người từ trong góc tối bước ra, một nam một nữ, Loan Châu nhận ra hai kẻ ấy.
Diệp Lan.
Gia Báu.
Cô chống tay đứng dậy, Diệp Lan trông cô như vậy thì nở nụ cười chế giễu.
“Phó tướng phu nhân, rất vui được gặp lại.”
Tên Lê Gia Báu cười bỡn cợt.
“Con nhỏ thối tha, để xem hôm nay ai cứu ngươi, cũng nhanh nhẹn nhưng vẫn thua hòn đá của ta thôi!”
Loan Châu tay vẫn giữ chặt vết thương mà nói.
“Thì ra hai đứa tụi mày, bọn chơi xấu!”
Diệp Lan giở giọng khinh bỉ.
“Chà chà, xem con gái nhà quan nói chuyện kìa, thô tục thô tục.”
“Tao thô tục cũng không bằng loại con gái lẳng lơ như mày, dám bỏ thuốc chồng tao.”
Bị nhắc lại chuyện xấu, mặt Diệp Lan đỏ bừng lên tức giận, cô ả gằn lên, lao vào toan tát Loan Châu thì đã bị cô nhanh tay túm được.
“Dám tát tao á, mày nghĩ mày là ai?”
Diệp Lan bị bất ngờ, cánh tay tiểu thư yếu ớt bị Loan Châu quặp lại đau đớn thì la lên.
“Con quỷ cái này, buông bà ra. Cha tao là quan Đô Đốc, chỉ cần một tiếng nói là cha mày bị về quê ngay đấy. Buông tao ra!”
Vừa dứt lời, Diệp Lan bị Loan Châu đạp một cái ngã dúi dụi về trước, Diệp Lan ôm cánh tay đau đớn, trên da còn bị một vết cào đến chảy máu. Nhìn sang tên Gia Báu mà mắng.
“Gia Báu, còn không mau xử nó đi. Chỉ cần nó thất tiết thì sẽ bị phủ Lý tống cổ. Còn không mau đi!”
Lúc này Loan Châu nhận ra ý đồ của tên kia, cô lùi lại thủ thế, nhưng do khi nãy động mạnh khiến vết thương trên đầu chảy máu làm cô xây xẩm. Loan Châu quay ngoắt lại cố gắng chạy về doanh trại, miệng gọi lớn.
“Thiên Phúc! Cứu tôi!”
Lời nói vừa thoát ra cuống họng, bước chân cô không vững, tên Báu chỉ đợi có vậy lôi khăn tẩm thuốc lao đến. Tuy không chạy nổi nhưng Loan Châu vẫn quay lại đấm hắn một cái, miệng cố gắng la lớn hướng về doanh trại, nước mắt cô chảy ra.
“THIÊN PHÚC…THIÊN PHÚC!”
Loan Châu ngã gục, tên Báu cùng Diệp Lan nhào đến, hắn ta nhìn cô bất tỉnh mà đê tiện liếm mép. Diệp Lan đá vào hông Loan Châu, miệng cười giễu cợt.
“Há, đợi cậu đến thì mày đã là thứ phế vật dơ bẩn rồi.”
Tên Báu sờ soạng khắp người cô, hắn chẳng ngại Diệp Lan ở đấy mà nhanh chóng tuột áo của Loan Châu ra, Diệp Lan khẽ nhăn mặt, mắng hắn vài câu rồi bỏ ra phía khác mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.