"Đại ca, có thư gửi từ kinh thành."
Tay cầm thư tín, Dương Tứ Lang khí khái sải bước tiến vào thư phòng, nơi hai vị huynh trưởng của y cùng tham mưu và các tướng lĩnh dưới trướng khác đang thảo luận kế sách phòng binh.
Uy nghiêm đứng tại vị trí chủ vị, Dương Diên Bình - Dương Đại Lang, một trong những mãnh tướng tinh nhuệ của Bắc Tống dưới trướng Dương Nghiệp, khẽ dứt mắt khỏi mô hình mô phỏng vùng đất xung quanh Nhạn Môn Quan trên bàn để nhìn người vừa bước vào phòng.
Y đưa tay nhận lấy thư tín từ tay tứ đệ, thân thủ nhanh nhẹn nhưng không mất nét tiêu soái của một vị tướng quân, chậm rãi mở thư ra xem.
"Chuyện binh huấn các vị tướng sĩ cứ dựa vào kế hoạch chúng ta đã thống nhất mà làm theo." Nghiền ngẫm đọc thư một lúc mới từ tốn cuộn lại, Dương Đại Lang giương mắt nhìn một lượt tất cả mọi người trong phòng, lời ít ý nhiều trầm giọng kết thúc cuộc họp chính sự ngày hôm nay. Các tướng sĩ và tham mưu khác đồng lòng nhận thức rồi từng người nối đuôi theo rời khỏi thư phòng.
Cuối cùng chỉ để lại ba huynh đệ Dương Đại Lang.
"Đại ca, cha đã nói gì trong thư?" Vốn là người đơn giản nôn nóng nhất trong ba anh em, Dương Tứ Lang liền không chút chần chừ hỏi vị huynh trưởng ngay sau khi cửa phòng được lính canh gác đóng lại nhằm cách ly với bên ngoài.
Ngồi tại ghế chủ vị, Dương Đại Lang híp mắt trầm ngâm, gương mặt cương nghị anh tuấn ẩn lộ nét thâm trường của năm tháng chinh chiến càng khiến y toát lên vẻ uy nghiêm sắc bén của một mãnh tướng hùng dũng: "Tình báo cho hay bên quân Liêu quả thật đang có động tĩnh không rõ."
Nói là không rõ, nhưng người nghe đều hiểu được đó chắc chắn là điềm xấu, mà khả năng có thể gây bất lợi với Bắc Tống là hoàn toàn cao.
"Hừ, đám người Khiết Đan ấy lúc nào không muốn giở trò lật lọng quấy rối chúng ta!" Dương Tứ Lang khoanh tay tỏ vẻ khinh thường khi nghe huynh trưởng nhắc đến quân Liêu, một trong những kẻ thù truyền kiếp lâu đời với đế quốc Bắc Tống suốt bao nhiêu năm qua.
"Có vẻ nhà Liêu vẫn chưa từ bỏ được tham vọng hão huyền ấy." Dương Đại Lang chậm rãi nói, nhưng âm giọng nặng nề cùng ánh mắt sắc bén của y khiến người khác phải cảm thấy áp lực không dám đùa giỡn.
"Nếu biết phải trái thì gần mười năm nay dân chúng ở biên cương đã không chịu phải cảnh mưu sát loạn lạc bởi sự quấy nhiễu khiêu khích của chúng rồi." Nhớ đến viễn cảnh tang thương lưu lạc của dân chúng bị quân địch ve vãn trà trộn sát hại vài năm gần đây, Dương Tứ Lang lại càng không nhịn được phẫn nộ mà tỏ ra căm hận trước sự độc ác mất tính người của quân Liêu: "Không tự lượng sức!"
"Tứ đệ, thu liễm." Dương Đại Lang nhẹ nhàng nhắc nhở, y không thích nhìn huynh đệ của mình dễ dàng bị cảm xúc chi phối dẫn đến loạn ngôn loạn động mất đi bình tĩnh.
"... Đệ xin lỗi." Trước ánh mắt ngầm cảnh cáo của đại ca, Dương Tứ Lang hối hận vì sự thiếu thận trọng nhất thời của mình. Y cúi đầu nhận sai, lòng liền thầm tự trấn chỉnh bản thân.
Từ khi trưởng thành chính thức theo cha và huynh trưởng ra trấn thủ biên quan, trải qua năm năm cực khổ khắc nghiệt ở biên cương, Dương Tứ Lang từ một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết năng nổ của tuổi trẻ giờ đây đã giảm bớt đi phần nào sự háo thắng nóng nảy của ngày xưa. Ngay cả trời sinh tính tình tùy tiện khá lỗ mãng của y cũng đã thu liễm rất nhiều dưới sự nghiêm quản của Dương Đại Lang và Dương Tam Lang.
Chỉ là... có đôi khi y vẫn không kiềm được chút ít tính khí mỗi khi gặp phải chuyện bất bình không thuận mắt, tựa như tình huống vừa rồi chẳng hạn.
"Đại ca." Vẫn im lặng một bên lắng nghe hai huynh đệ nói chuyện với nhau, Dương Tam Lang luôn trầm mặc quả ngôn* lúc này mới chậm rãi lên tiếng: "Thư còn nói gì nữa?"
*Trầm mặc quả ngôn: yên lặng ít nói.
Dương Đại Lang nhìn sang Dương Tam Lang, nhận được ánh mắt lạnh nhạt nhưng tinh ý chăm chú của đối phương, y chỉ đành thở dài trong lòng.
Y biết rõ mình khó lòng mà giấu diếm được mật sự gì từ vị tam đệ lạnh lùng trầm tĩnh nhưng luôn sâu sắc nhạy bén kia.
Dương Lệnh Công Dương Nghiệp và Dương Lệnh Bà Xà Thái Hoa cả đời có với nhau tám người con - thất chi tử nhất chi nữ. Dù là đồng phụ đồng mẫu đứt ruột đẻ ra nuôi lớn, nhưng tính cách tám anh em lại trái ngược lẫn nhau hình thành hai thái cực đối lập một cách rõ ràng, theo như mẹ của y cứ luôn cười đùa bảo với bọn họ.
Dương Đại Lang, Dương Tam Lang, Dương Ngũ Lang và Dương Lục Lang đều có tính cách điềm tĩnh trầm ổn và thận trọng hơn rất nhiều so với bốn anh em thích hoạt náo tùy tiện còn lại. Tuy hiện tại Dương Lục Lang vẫn còn mang chút ngơ ngáo thiếu nhạy bén của tuổi mới lớn, nhưng dựa vào lần hội ngộ cuối cùng vào hai năm trước khi y có dịp trở về nhà đoàn viên, Dương Đại Lang tin tưởng dưới sự tận tình chỉ dạy của cha mẹ và lão ngũ, lục đệ của y sau khi trưởng thành sẽ trở thành một vị tướng xuất chúng không thua kém gì huynh trưởng bọn họ.
Có lẽ chính vì tính tình đồng nhất, nên giữa Đại Lang và Tam Lang khi ở gần nhau nhiều lúc không cần một ngôn từ nào xuất ra cũng có thể hiểu rõ đối phương chỉ qua hành động.
"Mẹ hỏi thăm chúng ta, rồi đề cập đến chuyện đó." Dương Đại Lang nhẹ day trán, âm giọng trầm mang chút bất lực đáp.
"À..." Dương Tứ Lang vốn đầu óc đơn giản nhất trong ba người lúc này nghe xong cũng chỉ à một tiếng, rồi giả lã gật gù không nói gì.
Hèn gì ban nãy y thấy cái nhíu mày của huynh trưởng trước khi cuộn lá thư lại.
Hóa ra lại là chuyện hôn nhân đại sự.
"Hai ngày nữa, các đệ tranh thủ trở về báo cáo tình hình biên cương với cha. Ta trụ lại trấn thủ." Trầm tư một hồi, Dương Đại Lang lên tiếng ra quyết định.
"Dạ." Dương Tứ Lang mơ hồ hiểu ý của huynh trưởng nhưng trước ánh mắt uy nghiêm của y, kẻ làm đệ đệ này chỉ đành biết âm thầm ấm ức nghe lời. Dương Tam Lang bên kia cũng không nói gì, chỉ đơn giản gật đầu đáp ứng.
(Còn tiếp)
------------------------
Tiếu A: bữa giờ lười giờ mới có hứng vik lại, không biết còn ai nhớ ko >__< cái chương 4 vẫn chưa đủ hứng để edit, nên vik cái ngoại truyện ngắn này để thả thính =))))) E hèm, vì đây là truyện đồng nhân tui vik nên tui xin cho mấy Dương lang vẫn cún độc thân hết nhé, chứ nếu ko sao tui bik đường ghép =))))