Nàng Dâu Cá Koi

Chương 9: Nhói đau




Trong phòng làm việc, ánh nắng mặt trời lúc hoàng hôn đang chiếu len lỏi qua tấm mành treo tường mỏng manh len lỏi vào trong phòng. Một cô gái trẻ đang chăm chú đọc báo cáo, mái tóc dài được búi cao sau gáy bằng một cây bút chì.

Hạ Trúc Linh là kỹ sư nông nghiệp, bây giờ đang làm việc tại sở nghiên cứu nông nghiệp của tỉnh. Dạo này cô đang bận rộn lai tạo một giống lúa mới. Đây là một giống lúa ngắn ngày nếu thành công thì sẽ cho ra năng suất gấp đôi giống lúa hiện giờ.

Hạ Trúc Linh đang tập trung thì bỗng chị đồng nghiệp gõ gõ trên bàn ra hiệu.

“Em vẫn chưa xong việc à? Bây giờ đã hơn 5 giờ rồi.”

Hạ Trúc Linh hoàn hồn, giật mình ngó nhìn đồng hồ. Cô cười đáp lại lời chị đồng nghiệp.

“Đúng là em quên mất không để ý. Sao chị còn chưa về?”

Bình thường chị ấy sẽ về đúng giờ để còn có thể kịp giờ đón con tan học, hôm nay lại thong thả ở lại đến giờ.

Chị đồng nghiệp về bàn thu dọn đồ đạc vào túi xách, hết sức vui vẻ trả lời Trúc Linh.

“À, nay chồng chị về phép nên anh ấy đã đi đón con rồi. Sau đó hai cha con anh ấy sẽ đến đây đón chị. Hai người bọn họ đang ở dưới lầu kìa.”

Chồng chị đồng nghiệp là quân nhân, quanh năm suốt tháng phải ở trong doanh trai. Một năm chỉ được nghỉ phép về thăm nhà hai lần. Trúc Linh thuận miệng nói một câu.

“Hóa ra anh rể được nghỉ phép. Lần này về bao lâu vậy chị?”

“Đúng ra là nửa tháng. Nhưng mà lần trước vụ xảy ra bạo loạn, anh ấy cũng tham gia rồi để bị thương nhẹ ở chân nên lãnh đạo duyệt cho thêm vài ngày là thành một tháng.”

Vụ bạo loạn lật đổ ấy đã được giải quyết nhanh gọn, không có thương vong của dân thường nhưng nghe thông báo cuối cùng cũng có một chiếc máy bay phát nổ, vài chiến sĩ đã bị thương nặng.



“Anh rể không sao chứ?”

Trúc Linh có chứng sợ độ cao, nghe đến chuyện máy bay phát nổ khiến mấy quân nhân gặp tai nạn khiến cô không khỏi lo lắng.

Chị đồng nghiệp lắc đầu, thở dài.

“Cũng may là không sao, mấy người tham gia giải cứu là bộ đội đặc công. Chồng chị chỉ bị thương nhẹ chứ người chỉ huy trực tiếp đã hôn mê bất tỉnh suốt mấy tháng nay. Tình hình này là trở thành người thực vật, dạo này còn trở nặng không chắc đã cứu được.”

Chị ấy tiếc nuối.

“Đáng thương quá. Chính là cái vị thiếu tướng trẻ tuổi Triệu Dịch Quân, từ khi mới vào quân đội đã liên tiếp lập công lớn nên được thăng hàm vượt cấp. Anh ta còn là con nhà giàu nhất ở đế đô. Đúng là vừa có tiền vừa có quyền, tiếc là đến giờ thì cũng không còn cách nào.”

Nếu mà có thể cứu được thì nhà họ Triệu đã cứu rồi. Để đến tình trạng này thì ai cũng ngầm hiểu là chỉ đành chờ đến thời khắc thần chết gọi tên.

“Em học đại học 4 năm ở đế đô đã nghe đến nhà họ Triệu bao giờ chưa?”

Hạ Trúc Linh gật đầu.

“Dạ.”

Tiếng tăm của Triệu gia rất tốt, gia chủ nhà họ thường thích làm việc thiện. Tập đoàn Triệu thị mở rộng sản xuất tạo công ăn việc làm cho người dân, còn thúc đẩy kinh tế cả nguyên khu đồng bằng rộng lớn.

“Triệu Dịch Quân chính là con trai cả nhà họ Triệu đó.”



Không hiểu sao nghe đến đây tim Hạ Trúc Linh có chút khó chịu, nó đang nhói lên từng đợt. Một người đàn ông xuất sắc đến như thế mà cuối cùng lại phải ra đi, ai nghe đến thì cũng sẽ đều thương tiếc.

Nói đến đây thì chị đồng nghiệp cũng đã thu dọn xong đồ đạc vào túi.

“Thôi chị về trước đây. Em cũng nhanh chóng về thôi kẻo muộn.”

“Dạ. Tạm biệt chị.”

“Tạm biệt.”

Lâu lắm rồi mới được gặp lại chồng, chị đồng nghiệp háo hức nhanh chóng rời khỏi phòng.



Hạ Trúc Linh thì ngược lại, cô chỉ sống một mình nên không cần vội vàng gặp ai. Cô thong thả đi siêu thị mua ít đồ ăn để nấu bữa tối rồi mới trở về nhà.

Hạ Trúc Linh từ năm mười lăm tuổi đã sống tại miền quê này với bà ngoại. Ngày còn nhỏ tuy nhà nghèo khó nhưng cô còn đủ cả cha và mẹ. Nhưng một ngày đột nhiên cô tốt bụng mua hộ một đứa bé bán vé số dạo tờ cuối cùng thì may mắn ập đến. Tờ vé số ấy trúng giải độc đắc.

Sau khi có tiền vốn trong tay, cha mẹ cô bảo nhau mở ra một cửa hàng lẩu kinh doanh, rồi dần dần mở rộng thành chuỗi nhà hàng. Kinh tế ngày càng đi lên thì cũng là lúc cuộc đời của cô chạm đáy.

Cha cô ngoại tình với người đàn bà khác, thường xuyên bỏ mặc hai mẹ con cô. Hạ Trúc Linh khuyên mẹ mình ly hôn, cuộc hôn nhân đã tan vỡ thì phải tự thân giải thoát.

Không ngờ tới đêm trước ngày ra tòa thì mẹ cô đã xảy ra tai nạn giao thông rồi ra đi nhanh chóng. Lúc mẹ cô mất cha cô cũng không đến nhìn lấy một lần. Vài tháng sau đó cha cô đã cưới mẹ kế vào cửa.

Ngày mẹ kế đến cũng là ngày Trúc Linh về quê sống cùng bà ngoại. Cô thật sự không thể sống cùng hai con người đó được. Từ đó đến nay cũng đã thấm thoắt qua gần mười năm.