Nàng Dâu Cá Koi

Chương 4: Tại nạn liên tiếp




Anh đứng chắn trước mặt đại sư, không để cho ông ta bước vào cửa nhà. Anh không mặn không nhạt nhắc nhở ông ta.

“Chắc ông không rõ tội lừa đảo sẽ phải bóc bao nhiêu cuốn lịch, ông có cần tôi nhắc cho ông biết không?”

Việc ở nhà rồi việc của tập đoàn khiến anh bận đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi, anh thật sự không muốn dây dưa nhiều với phường lừa đảo. Nếu ông ta biết điều đi ngay bây giờ thì anh cũng chẳng buồn bận tâm. Còn nếu muốn nhân cơ hội mẹ anh đang bối rối để lừa đảo thì anh sẽ nặng tay trừng phạt.

“Coi bộ cái nghề buôn thần bán thánh chưa bao giờ là hạ nhiệt. Vẫn còn có người ăn nên làm ra quá.”

Triệu phu nhân thấy con trai mình hỗn hào với đại sư thì vội vàng giữ tay anh can ngăn.

“Dịch Thần, không được nói bậy.”

“Mẹ…”

Triệu Dịch Thần bất đắc dĩ. Anh biết tấm lòng lo lắng của mẹ, nhưng anh cũng không thể dung túng cho bà làm càn được.

Đại sư khoát tay, không để bụng những lời nói của Triệu Dịch Thần. Dù sao vào thời đại này còn mấy ai chịu tin những việc tâm linh nhìn không thấy, sờ không được.

Ông thản nhiên bảo Triệu Dịch Thần.

“Dạo này cậu liên tiếp gặp vận xui trong công việc. Không phải là đàm phán thất bại thì cũng gặp phải nguyên do khách quan khiến chậm trễ thời hạn.”

Ông ta nhìn Triệu Dịch Tranh đứng đằng sau, chỉ vào cô ấy.

“Còn cô, dạo này thường xuyên bị người ta chơi xấu. Đến độ mấy hôm trước còn bị thương. Hai anh em các người vừa nãy trên đường về còn suýt gặp tai nạn có đúng không?”



Triệu Dịch Thần và Triệu Dịch Tranh theo bản năng liếc nhìn nhau, cứng họng không nói được gì.

Mẹ Triệu nghe lời nói của đại sư xong thì xây xẩm mặt mày. Bà tóm chặt lấy tay Dịch Thần gặng hỏi.

“Hai đứa nói thật cho mẹ biết, có đúng là có chuyện này hay không? Không được nói dối mẹ?”

Triệu Dịch Thần không nói gì, anh vẫn còn nửa tin nửa ngờ. Về chuyện công việc ở tập đoàn thì anh còn có thể giải thích được là do ông ta âm thầm điều tra nên biết được.

Vậy thì còn chuyện tai nạn vừa nãy thì sao?

Sáng nay anh cảm thấy bồn chồn không yên nên quyết định gác lại mọi chuyện, định đi về nhà thăm mẹ và anh cả. Trùng hợp Triệu Dịch Tranh cũng gọi điện thoại cho anh, anh thuận miệng nhắc đến thì con bé cũng nói rằng nó muốn về nhà.

Khu biệt thự này nằm ở ngoại ô, phải vòng vèo qua đường núi xa nên Triệu Dịch Thần quyết định cho tài xế nghỉ còn bản thân tự mình lái xe. Không ngờ rằng giữa đường lao ra một con hoẵng làm anh lạc tay lái suýt đâm vào vách núi. Cũng may là chỉ va chạm nhẹ, khiến hai anh em không bị thương.

Chuyện vừa mới xảy ra, hai anh em còn cố ý giấu diếm không để cho Triệu phu nhân lo lắng nên vừa về đến nhà, Triệu Dịch Thần đã lái xe vào ga ra. Làm sao mà ông ta biết được?

Triệu phu nhân thấy con trai mình không trả lời, bà gấp đến độ muốn nhảy dựng lên.

“Triệu Dịch Tranh, con nói thật cho mẹ nghe xem nào?”

Bình thường mẹ Triệu rất thương con mình, bây giờ để bà gọi tên đầy đủ của con ra là biết bà đã nóng giận đến nhường nào. Dịch Tranh gật đầu, cô cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Dạ, đúng vậy.”

Triệu phu nhân bật khóc, bà nức nở hỏi hai đứa con của mình.

“Hai đứa có bị thương ở đâu không? Hai đứa mà có mệnh hệ gì thì mẹ cũng không sống được.”



Dịch Tranh vội vàng an ủi: “Mẹ đừng khóc, tụi con không sao.”

Cô còn nhìn đại sư cầu cứu.

“Đại sư, ngài nói cho mẹ cháu biết đi.”

Vài ngày nay mẹ cô đã khóc quá nhiều, cứ như vậy thì bà ấy sẽ khóc mù hai mắt thôi.

“Triệu phu nhân xin bình tĩnh, đã không có gì đáng ngại.”

Triệu phu nhân quỳ sụp xuống, hai đầu gối va mạnh xuống sàn. Triệu Dịch Thần và Triệu Dịch Tranh đồng loại ngồi xuống muốn đỡ mẹ đứng dậy. Sự giáo dưỡng của gia tộc lớn không cho phép bọn họ dễ dàng quỳ gối van xin.

“Mẹ, đứng dậy trước đã.”

“Không.” Triệu phu nhân tránh khỏi tay của con mình. Tính mạng của ba đứa con bà đang gặp nguy hiểm, bà nào có tâm tình quan tâm đến mặt mũi.

Bà dập đầu liên tục, nước mắt giàn giụa trên gương mặt.

“Đại sư, xin ngài hãy thương xót gia đình tôi. Cứu lấy mấy đứa nhỏ, chúng nó còn quá trẻ. Có gì xin cứ trút hết lên đầu tôi.”

“Chỉ cần ngài chịu giang tay cứu giúp, tôi nguyện mang hết gia sản của mình ra đổi. Xin ngài hãy cứu các con tôi.”

Triệu phu nhân kích động, tiền bạc quyền thế gì đó cũng không quan trọng bằng con cái bình an. Bà sẵn sàng đánh đổi hết tất cả mọi thứ để ba đứa con bà khỏe mạnh.

Bà thật không hiểu, gia đình bà đã làm nên tội nghiệt gì mà lại phải rơi vào tình cảnh này. Kẻ nào táng tận lương tâm muốn dồn cả nhà bà vào chỗ chết.