Nàng Dâu Cá Koi

Chương 16: Vận số




Triệu phu nhân thở dài, bà có chút lúng túng khó giải thích với bạn thân mình. Dù sao cái việc này cũng thật sự nghe qua có vẻ rất hoang đường.

Triệu phu nhân nhìn thoáng qua phía Hạ Trúc Linh, bà bỗng nhận ra một chuyện là bà không biết mở miệng nói như thế nào. Bà cũng không thể đột ngột lao ra hỏi con bé rằng có thể gả cho đứa con trai thực vật của bà làm cô dâu xung hỉ hay không.

Nếu thật sự như thế thì chắc con bé sẽ hoảng sợ rồi bỏ về ngay lập tức. Vậy thì bà biết đi đâu để tìm con dâu bây giờ.

“Sao thế?”

Tạ Lâm thấy bạn mình cứ ngập ngừng mãi không nói được nên lời thì hỏi lại. Triệu phu nhân hạ quyết tâm, dù sao thì chuyện này cũng không thể giấu diếm được.

“Chuyện này kể ra thì dài lắm…”

Triệu phu nhân kể ngắn gọn những việc xảy ra gần đây với gia đình bà. Từ việc con trai lớn gặp tai nạn hôn mê, đến chuyện hai đứa con út cũng gặp những vấn đề trục trặc không may. Rồi nói đến chuyện có người chôn bùa chú muốn hãm hại cả gia đình bà tan cửa nát nhà.

Nghe xong chuyện Triệu phu nhân kể xong, Hạ Trúc Linh ngạc nhiên hết mức. Hóa ra người bạn thân của cô Tạ đến thăm lại chính là nhà họ Triệu, người con trai bị thương đó chính là Triệu Dịch Quân.

Hai ngày gần đây thật sự quá trùng hợp, cô nghe đến mấy cái tên này khá nhiều lần.

Nhưng mà…

Hạ Trúc Linh liếc nhìn người được Triệu phu nhân gọi là đại sư đang ngồi ở kia. Từ lúc nãy cô vẫn chưa nghe ông ta nói được câu gì.

Hạ Trúc Linh âm thầm đánh giá. Trông vẻ bên ngoài thì đúng là có vẻ tiên phong đạo cốt. Nhưng biết đâu được lại là một kẻ lừa đảo. Hạ Trúc Linh cân nhắc, bây giờ Triệu phu nhân đang u mê vì muốn cứu con, giờ cô có muốn nói chuyện với bà ấy thì cũng chưa chắc bà ấy đã tin cô.

Nói thật, Hạ Trúc Linh vẫn cảm thấy cái chuyện bùa chú và xung hỉ này không đáng tin một chút nào. Đúng là cũng có việc người bệnh nan y tỉnh lại nhưng là với xác suất rất thấp.



Những việc này được coi là kỳ tích khoa học, dựa vào ý chí sống của bệnh nhân chứ làm gì có chuyện dựa vào xung hỉ.

Đại sư cũng như hiểu được suy nghĩ không tin tưởng của Hạ Trúc Linh, ông từ tốn lên tiếng.

“Cô gái trẻ này, trên đầu có một cái trầm nhỏ tượng trưng cho may mắn. Đó là phần xương nhỏ nhô lên, cô có thể thử tự sờ lên đầu ở bên phải là biết.”

“Có thể nói cô là phúc tinh của người bên cạnh.”

Hạ Trúc Linh nghe ông ta nói như vậy thì theo bản năng sờ lên đầu mình. Cô hơi ngạc nhiên, hình như đúng thật.

Hạ Trúc Linh đúng là có tò mò việc tại sao ông ta lại biết, tóc của cô khá dày, nếu chỉ nhìn qua thì làm sao có thể biết được. Đại sư không có ý định giải thích thêm về cái trầm là gì mà chỉ nhìn mặt cô thêm vài giây ngẫm nghĩ.

Về cái trầm cũng không có gì khó hiểu, đó là dấu hiệu của những người có số may mắn. Thường là trong cả ngàn người mới có một người. Chỉ là trong số mệnh của cô gái này định sẵn là ngày trẻ sẽ phải trải qua thương tổn về gia đình.

“Năm cô sáu tuổi, đã từng chết đuối hụt một lần nhưng may mắn được một người đàn bà lớn tuổi cứu sống.”

“Người có quan hệ máu mủ với cô trên đời này chỉ còn một người. Con gái được hưởng phúc của mẹ, nhưng đáng tiếc mẹ cô đã mất sớm.”. truyện kiếm hiệp hay

“Cuộc sống của cô nhìn về mặt vật chất không hề tệ, chỉ là về tình cảm thì lạnh nhạt cô đơn.”

Hạ Trúc Linh quả thật đứng hình, những điều người này vừa nói về cô không sai một chút gì. Nhưng mà tại sao ông ta lại biết?

Từ nhỏ đến lớn, Hạ Trúc Linh không bao giờ tin vào cái được gọi là số mệnh. Nếu trên đời này thật sự có thiên ý thì tại sao người tốt như mẹ cô lại mất sớm. Còn những kẻ như phản bội hôn nhân như Hạ Tưởng và kẻ chen chân phá vỡ hạnh phúc gia đình nhà người khác như Phương Nhược vẫn còn tồn tại.



Hạ Trúc Linh cười khổ.

“Nhưng mà mẹ tôi cũng đã mất rồi, bà không hề được hưởng phúc sống thọ. Cái may mắn mà ông nói không hề đúng.”

Nếu cô là phúc tinh thì mẹ cô đâu có ra đi sớm như vậy. Chỉ vì cô mua được một cái vé số độc đắc mà nói là cô may mắn hơn người thì trên đời này cũng không ít người đã trúng giải.

Đại sư như hiểu được tại sao cô không tin. Ông từ tốn giải thích.

“Cuộc đời con người từ lúc sinh ra đã ứng với một số phận riêng biệt. Chỉ là trời đất xoay vần, vạn vật luôn chuyển động, không có cái gì là tuyệt đối chắc chắn. Cô bây giờ còn trẻ, có những chuyện cô chưa thể hiểu rõ được.”

“Ngày trước, cô đã mua trúng được một cái vé số độc đắc. Cả cuộc sống của cô đã bị đảo lộn từ đây.”

“Nếu cô không mua, cả gia đình cô bây giờ sẽ vẫn chung sống hài hòa, mẹ cô cũng sẽ không ra đi sớm.”

Hạ Trúc Linh nhìn đại sư, cô không thể tin nổi mà hỏi ngược lại.

“Vậy tất cả là do tôi làm sai hay sao?”

Tại vì cô mua cái vé số đó mà gia đình nhà cô tan nát, vậy thì cô là phúc tinh ở điểm nào.

Đại sư lắc đầu.

“Chuyện mẹ cô mất sớm có thể coi như là bà ấy đã hoàn thành vận số của kiếp này. Mẹ cô trước đó làm từ thiện rất là nhiều, bà ấy đã tích đủ phúc đức nên có thể rời đi. Chuyện này sao có thể tính là lỗi tại cô.”

Hạ Trúc Linh đã nghe hiểu. Cái mà đại sư nói đến, giải thích theo chiều hướng khoa học là hiệu ứng cánh bướm. Một hành động nhỏ cũng sẽ gây ra biến đổi khôn lường.