Dưới ánh đèn ngủ màu vàng nhạt, Thục Quyên vẫn nhìn chằm chằm vào vết sẹo chạy dài trên cánh tay của người ở phía trên mình.
-"Chắc là rất đau, có phải không..."
Chỉ cần hồi tưởng lại khoảnh khắc cánh tay của hắn đưa ra che chở cho cô, khiến chiếc áo sơ mi trắng ngập chìm trong một màu đỏ thâm thẫm là đáy lòng cô liền se thắt lại. Ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú đang lặng lẽ trao cho mình ánh mắt đầy yêu thương, Thục Quyên khó nén cảm xúc liền áp tay vào mặt hắn rồi đặt lên một nụ hôn.
Người đàn ông này, người đã thay cô chịu tội, người mà năm lần bảy lượt bước đến siết chặt cô vào lòng, bảo vệ cô khỏi những nghịch cảnh thảm khốc mà chưa một lần đòi hỏi phải đền đáp.
Vì cái gì ? Vì lẽ nào mà hắn có thể bao dng với một người xa lạ như vậy ?
-"Không sao, chỉ cần Bông nhỏ bình an thì những vết thương này cũng chỉ là chuyện vặt thôi".
Cả đời này hắn đã phải sống vật vờ lâu quá rồi, đến mức mà chính bản thân hắn cũng đã quên mất điều gì mới thật sự là ý nghĩa sống, thế rồi một ngày mưa phùn ẩm ướt, khi mà giông tố biền biệt cuốn trôi bầu trời, có một mầm non từ nơi nào rơi xuống trước mặt hắn, trong âm thầm nở ra một đóa hoa tươi sắc, tỏa hương thơm khiến cho hắn nhìn thấy tia sáng đầu tiên ló dạng khỏi mây mù.
Nhờ có đóa hoa ấy, hắn mới biết thế nào là ngọt là chua, biết thế nào là yêu là hận.
Hắn không mong cầu gì nhiều cả, chỉ duy nhất hắn cầu xin thần linh có thể giúp hắn che chở cho người con gái này.
Che chở cho đóa hoa nở giữa cuộc đời hắn.
Chạm tay vào da dẻ mơn mởn của cô gái nhỏ, Louis chưa bao giờ cảm thấy cơ thể con người lại có thể ấm áp như thế, hương thơm thanh khiết như tẩm ướp từ nơi sâu nhất bên trong cốt nhục, hòa quyện cùng dòng máu ngọt lành chạy dọc theo khắp tứ chi.
Sao mà đẹp đẽ, sao mà thơm tho.
-"Có sợ không ?"
Vừa vén nhẹ vài sợi tóc đang rũ xuống trước mặt Thục Quyên, hắn vừa khàn giọng hỏi, bàn tay còn lại cũng chầm chậm xoa đều nơi khóe môi cô.
-"Sợ gì chứ ?"
Thục Quyên mỉm cười dịu dàng đáp, chẳng lẽ hắn cho rằng cô vẫn còn là trinh nữ hay sao.
Nghe cô nói, Louis thấp giọng cười cười, hắn rầm rì trong cổ họng:
-"Rồi em sẽ sợ thôi".
Thục Quyên hơi nhíu mày không hiểu lời này của hắn lắm, nhưng khi đôi môi mang theo hơi lạnh áp xuống vùng cổ nhạy cảm, cô đã không còn hơi sức đâu mà để ý đến câu nói bí ẩn đó nữa.
Tựa như ngoạm được thứ mồi ngon sau một cuộc đi săn dài đằng đẵng, Louis điên cuồng cấu xé da thịt trơn mượt của cô, hắn cúi đầu hôn hít lên chiếc cổ thiên nga thẳng tắp, bàn tay hư hỏng chu du theo khắp núi đồi.
Hơi thở dày đặc trộn lẫn với nhau, tiếng rên rỉ gấp gáp khó có thể kềm nén, nhìn xuống người đang bóp chặt một bên ngực của mình, Thục Quyên run rẩy cố gỡ bàn tay mang theo khoái cảm của hắn ra, vừa đẩy mái đầu không ngừng gặm mút một bên ngực còn lại.
-"Từ, từ đã, Khải Lâm...a~ buông em ra..."
Cảm giác nhột nhạt cùng với đau đớn cứ mãi miết nối đuôi nhau, tựa như chiếc đèn kéo quân không có hồi kết, nhấn chìm cô vào nơi nở rộ nhất.
Làn da tuyết trắng chỉ trong chớp mắt đã rơi rụng muôn vàn đóa hoa, hai đỉnh đồi hồng hào dựng đứng luôn bị hắn thay phiên ngậm trong miệng, đôi tay đang cố chống cự cũng bị Louis nhanh chóng ghì chặt xuống giường, ép cho cô không còn cách nào vùng vẫy.
Đầu lưỡi tinh ranh cuộn tròn hai viên thịt nho nhỏ, Louis vừa cắn chặt nó giữa hai hàm răng, vừa liếc mắt lên phía trên nhìn cô. Đôi mắt dịu dàng thường ngày giờ đây bỗng trở nên hoang dại hơn bao giờ hết, tơ máu như những sợi chỉ mảnh căng dọc khắp tròng trắng, chúng chồng chéo vào nhau, khiến cho sự hung tợn hiếm thấy của kẻ săn mồi dần dần lộ diện.
-"Khải Lâm, ư ưm...Khải Lâm..."
Thục Quyên cong người đón nhận những sự sung sướng tột độ, cô nắm chặt drap giường thẳng thớm, vò nát nó trong tay, trên miệng không ngừng gọi tên người đàn ông đang chà đạp cơ thể của mình.
Một nụ hôn chứa đầy cơn dục vọng cháy bỏng tóe lên từ đôi môi của cả hai, Louis ngấu nghiến khuôn miệng ngọt ngào thơm tho của cô, đùa giỡn với răng lưỡi ngây thơ non nớt.
-"Bông, Bông ngoan, nói cho anh biết đi, em có yêu anh không ?"
Trong cơn tình ái dâng trào, Louis như biến thành một con người khác, hắn điên cuồng làm theo bản năng trần tục của con thú hoang bên trong, mong muốn được nghe những lời mật ngọt từ cô gái trong lòng thốt ra.
-"Có, có, em yêu anh, Khải Lâm, em yêu anh".
Thục Quyên vừa thở mạnh vừa thì thào khẳng định, cô hạnh phúc mỉm cười, ngón tay thon thả vuốt ve lòng bàn tay dày rộng của hắn, gãi nhẹ thành những cơn ngứa ngáy sắc bén, đâm nát kềm hãm cuối cùng của con thú trong chuồng.
Eo thon khéo léo bị nắm chặt, hằn rõ năm ngón tay hung ác cấu nghiến. Louis luồn tay xuống tấm lưng mịn màng, hắn xốc người cô dậy, để cô ngồi trên đùi mình, khiến cho chỗ riêng tư của bọn họ áp sát vào nhau.
-"A~"
Cảm nhận được cây gậy sắt cứng rắn đang cọ cọ cùng dòng suối huyền ảo của bản thân, Thục Quyên liền đỏ mặt la lên, hai gò má ửng hồng nóng rẫy, xấu hổ đến mức cô không dám ngẩng đầu.
Nhưng với Louis thì hắn lại rất thỏa mãn với những điều đó.
Tiếng cười khoái trá vang dậy bên cạnh, Louis vừa nhá vào tai cô một cái, vừa khàn giọng hỏi:
-"Em là của ai, hả Bông, em là của ai ?"
Hai quả đào đầy đặn ở phía dưới bị hắn đánh mạnh mấy cái, da thịt núng nính đàn hồi khiến cho lòng ham muốn của Louis càng trở nên mãnh liệt hơn, hắn điên cuồng dày xéo cơ thể cô, khiến cho cô rơi vào trạng thái vừa sợ hãi vừa xấu hổ.
-"Ưm hức... anh, anh đừng mà...".
-"Đừng mà cái gì ?"
Hơi thở mạnh mẽ phả vào vùng cổ yếu ớt, những xúc cảm quay cuồng liên tục thay phiên nhau hiện hữu trên mỗi tấc cơ thể của Thục Quyên, cô lắc đầu không muốn đáp, quai hàm như bị tháo khớp mà liên tục mở ra.
Không nhận được câu trả lời như mong muốn, Louis tàn ác híp mắt nhìn chằm chằm gương mặt của người đối diện, hắn cắn chặt răng, đẩy eo chà xát nơi đó của bọn họ với nhau, dòng nước nóng ấm quý báu bị kẻ xấu tác động phải tuôn tràn ra ngoài.
-"A...a ưm, hức, Khải...Lâm..."
Thục Quyên bật khóc nức nở, cô cúi đầu gục xuống vai hắn, đâu thể ngờ hắn lại có thể xấu xa đến mức này. Bụng dưới chứa đựng tử cung non yếu run rẩy không ngừng, cô báu chặt tay vào vai Louis, cắn răng đầu hàng.
-"Nói, em là của ai ?"
Lời thì thầm của người đàn ông lại lần nữa vang lên, hắn mạnh tay đánh vào mông cô mấy cái, ngay lập tức, năm đường lằn bầm tím liền xuất hiện.
-"Ư~ Khải Lâm, của, của Khải Lâm...cầu xin anh...tha cho em đi..."
Biết bản thân sẽ chẳng bao giờ chống lại được sức công phá của người đàn ông như hổ báo kia, Thục Quyên chỉ có thể khẩn khoảng xin hắn thương tình nương tay cho mình, nhưng cô đâu thể ngờ được, chính dáng vẻ yêu kiều như hoa như ngọc khi đó mới là liều thuốc kích thích mạnh nhất khiến cho hắn càng trở nên bạo ngược hơn.
Vùi mặt vào giữa hai quả đồi sừng sững, Louis nhắm mắt lại rồi hít sâu mấy hơi như đứa trẻ con thèm sữa mẹ. Hắn không ngừng vừa hôn vừa liếm lên khắp đôi bánh bao mềm mại đó, trông chẳng khác nào những tên nghiện ngập đang đến hồi phê pha.
-"Thơm quá, ngon quá, Bông ơi, Bông của anh".
Vừa dụi đầu vào người cô, Louis vừa thấp giọng thì thầm. Không biết từ khi nào, mấy ngón tay thon dài đẹp đẽ của hắn đã lần mò xuống được đào nguyên thần tiên ấy.
Đứng trước khoái cảm vô tận, Thục Quyên rùng mình mấy cái, dòng suối phía dưới theo từng sự trêu chọc của hắn mà liên tục tuôn trào, tiếng nước tí tách vang dội không ngừng giữa không gian vắng lặng.
Thục Quyên sẽ không bao giờ thắng được con cáo già là hắn, dù là tình yêu hay là tình dục, cô mãi mãi chỉ là những nụ hoa non nớt dần dần bị lão sâu già ác tâm đục khoét.
Tiếng rên rỉ yêu kiều của cô gái nhỏ vẫn còn chưa dứt, Thục Quyên đâu thể ngờ được sẽ có ngày mình lại có thể phát ra những âm thanh dâm dục thế này. Do đó, cô liền bật khóc nức nở, không chỉ vì cảm giác xấu hổ, mà còn vì những sung sướng tràn đầy cứ mãi dâng lên như sóng dữ.
Từng nụ hôn cưng chiều rơi xuống gương mặt nhòe nước mắt của Thục Quyên, đầu lưỡi tham lam chậm rãi vươn đến thu sạch những giọt lệ nóng vào bụng. Louis vùi đầu vào vùng cổ nõn nà dịu dàng dỗ dành cô, bàn tay bên dưới vừa xoa nắn đôi quả đào tiên nở rộ, vừa theo nhịp đung đưa để nơi bí mật của hai người cọ xát với nhau.
-"Ngoan, Bông ngoan".
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông đang hồi sung sức nghe mới quyến rũ làm sao, chính Thục Quyên cũng bị giọng nói ấy làm cho đỏ lơ cả người, cô vùi mình vào lòng hắn, cố gắng thích nghi với cơn tình ái đột ngột.
Louis xoa nhẹ tấm lưng bé nhỏ để trấn an người con gái trong ngực. Sung sướng đến quá nhanh, khiến cho hắn không kịp trở tay mà khống chế những bóng ma dục vọng, làm cho cô bé con của hắn đã hoảng sợ đến mức không nói được thành lời.
-"Ngoan, anh xin lỗi, chúng ta làm lại, lần này anh sẽ thật nhẹ nhàng, thật chậm rãi, sẽ không để Bông của anh hoảng sợ nữa đâu".
Nhìn xuống nàng công chúa mà mình đang ôm trong tay, Louis chỉ muốn dành cho cô tình yêu tuyệt đối của bản thân, cho cô thấy được mỗi nhịp đập bên trong trái tim mình, moi gan móc ruột mà thương cô đến không thể cứu chữa.
-"Ưm..."
Dụi đầu vào lồng ngực rắn rỏi, Thục Quyên lần nữa ngẩng đầu lên, cô chớp chớp đôi mắt to tròn trên gương mặt ửng hồng xinh đẹp, cắn môi thỏ thẻ:
-"Chậm thôi nha anh, ưm...em sợ..."
-"Ừ, anh chậm".
Louis mỉm cười đáp lời cô.
Sau đó, đúng là như những gì mà hắn nói, cuộc yêu diễn ra hết sức nhẹ nhàng và thận trọng. Không còn vồn vã hay vồ vập như trước nữa, Louis kiên nhẫn dẫn dắt cô bước vào từng mê cảnh xa lạ mà cô chưa từng được biết đến, hắn hết sức nhẹ nhàng với cô, thận trọng giúp cô đón đầu cơn sóng dục vọng.
Thế nhưng đó chỉ là chuyện khi hắn vẫn còn kềm chế được thôi, đến khi thật sự bước vào cuộc yêu rồi, Louis lại như biến thành một con sói hiếu chiến đang truy đuổi miếng mồi của mình.
-"A~ Khải Lâm, Khải Lâm...anh dừng lại đã, huhu dừng lại đã..."
Theo từng cú nhấp điên cuồng của người đàn ông, Thục Quyên thật sự bị hắn làm cho kinh hãi, cô cứ nghĩ cùng lắm chỉ đôi ba lần là xong chuyện, nào có ngờ đồng hồ ở bên cạnh đã chỉ đến bốn giờ.
Bốn giờ sáng.
Là năm tiếng rồi.
Ôi!!!!!
-"Huhu, anh...ưm...anh dừng lại đi mà, Khải Lâm, anh, a~ anh anh nghe...ưm...em nói không..."
Theo mỗi nhịp chống đẩy, bên trong cô như muốn nảy lên, cảm giác bỏng rát hòa cùng cơn sung sướng như muốn thiêu đốt toàn bộ lý trí cuối cùng của cô gái nhỏ. Thục Quyên đã van cầu hắn đến nỗi khàn cả cổ họng, cô vừa khóc vừa yếu ớt đẩy cơ bụng săn chắc của hắn ra, vậy mà đến cùng lại bị hắn nắm chặt lấy cổ tay không buông.
Đột nhiên, thứ cứng rắn như con quái thú trong người cô chợt phình to, sau bao lần được đưa lên đỉnh cao rồi lại rơi xuống vực thẳm, Thục Quyên cuối cùng cũng hiểu rằng hắn lại sắp xuất ra sau một cơn tình ái không thấy hồi kết.
Thế nhưng lần này kẻ nào đó lại chạm vào bụng dưới của cô, hắn siết quai hàm, đỏ mắt ấn chặt.
-"A!"
Một cảm giác chưa bao giờ có đánh thẳng vào não bộ của cô, Thục Quyên có thể cảm nhận được cơ thể của mình run rẩy không ngừng, cô thét lên một tiếng, mấy ngón chân duỗi thẳng vì khoái cảm, sau đó rất nhiều nước phun ra từ huyệt đạo ẩm ướt.
Tinh dịch trắng đục rơi xuống drap nệm thấm đẫm mật hoa, hắn vuốt nhẹ thứ đó của mình mấy cái, sau đó lại quay về hang động chật hẹp ấm áp, bóp chặt hai bắp đùi còn đang co rút
Một lần rồi lại một lần, tuy Khải Lâm vẫn còn đủ tỉnh táo để không xuất ra bên trong cô, nhưng hắn thật sự đã mất khống chế đến nỗi chỉ còn biết đỏ mắt mà thúc mạnh eo mình.
Tóc tai tán loạn trên drap giường bằng lụa quý, mình mẩy của bọn họ đều được bao phủ quanh một lớp mồ hôi, vài sợi tóc của cô vướng vào cánh tay rắn chắc đang chống bên cạnh của Louis, hắn liền trở tay, lật úp cô xuống giường, vật cứng bên dưới vẫn chưa rút ra mà đã xoay vòng.
-"Ư~"
Sau cơn cực khoái còn vương dư âm chưa dứt, Thục Quyên có cảm giác như bản thân lại vừa rơi xuống vực sâu thăm thẳm, cô cắn môi đến bật máu, ruột gan như bị xoắn thành một đống hỗn độn rối nùi. Nhẹ chạm tay vào nơi vừa bị hắn ấn chặt, cô hoảng sợ khi có thể sờ được thứ gì đó đang đâm vào bụng của mình, khiến cho phần thịt ở đó bị đội lên.
Cây gậy thô to vừa xấu xí vừa đáng ghét chính là nguyên do khiến cho bụng cô nhô lên thành một u nhỏ, lúc phần bụng bị cấn với nệm giường, u thịt bị đẩy vào tử cung khiến cho Thục Quyên vô thức co rúm người lại.
-"A hức".
-"Hừm..."
Cả hai người đều đồng thời phát ra một tiếng thở dài, khi Thục Quyên còn đang mở to mắt chưa kịp khóc, thì người ở trên đã hung hãn cúi xuống cắn lên gáy cô.
-"A huhu".
Răng môi trãi dài đến đầu vai mỏng manh như tờ giấy, khắp tấm lưng trắng nõn, những vết hôn và dấu cắn tràn ngập khắp mọi nơi, khiến cho bộ dạng của Bông nhỏ lúc này thê lương hết sức.
Chìm ngập trong cảm giác ấm nóng và xoắn chặt mà cô bé con mang lại, Louis chỉ còn nhìn thấy thiên đường xuất hiện trước mặt mình, mặc dù lý trí đã điên cuồng nói rằng cơ thể yếu ớt đó sẽ chịu không nổi, nhưng mà dục vọng hoàn hảo một lần rồi lại một lần cứ cuộn chặt lấy hắn không buông.
Khó khăn lắm Louis mới đợi được ngày này, hắn đã khao khát cô biết bao, làm sao chỉ vài ba trận bình thường mà có thể thỏa mãn hắn được.
Không chỉ vậy, bên tai lại còn nghe được tiếng khóc cùng với tiếng rên rỉ nỉ non cứ như những lời mời gọi hết sức hấp dẫn, mỗi lần nghĩ đến việc bản thân đang rong ruổi trên cơ thể non mềm của ai, là ai đang khóc vì mình, là ai chìm ngập trong những cơn khoái cảm cùng mình, thì thứ trọng yếu của hắn lại không thể mềm xuống.
Bắt lấy cánh tay gầy gò đang níu chặt drap giường, hắn có thể cảm nhận được phần thịt non đang tan ra dưới bàn tay thô cứng.
Bông nhỏ của hắn quả thật đáng thương quá mức, ở dưới thân hắn chỉ biết cắn môi khóc hu hu, cứ như nàng công chúa kiêu sa bị kẻ thô tục ăn hiếp.
À mà cũng đúng rồi, đúng là hắn vừa "ăn" vừa "hiếp" cô còn gì.
Ai bảo nàng đáng yêu quá làm gì.
Sau mỗi một cơn lên đỉnh đầy sung sướng, Louis lại nhẹ nhàng ra vào bên trong, hắn cúi đầu hôn khắp phần da thịt xuất hiện trong mắt, đôi môi rê nhẹ đến mọi nơi, cứ như đang cưỡi ngựa xem hoa vậy.
Thục Quyên nằm áp mặt xuống giường, hai mắt cô lơ mơ vì buồn ngủ, khuôn miệng bé xinh cứ khép mở điều gì đó, thì thào không ra hơi.
Tiến sát đến để cố lắng nghe xem Bông nhỏ đang muốn nói gì, hắn nắm chặt hai cánh tay gầy gò, phủ phục xuống lưng cô, mái tóc ướt đẫm của hai người bện chặt vào nhau.
-"Khải...Lâm...đáng...ghét...quá...ư~đáng...ghét...quá...xấu...tính...hư...huhu".
Ôi trời đất ơi!
Tiếng cười trầm khàn phát ra từ cổ họng của người đàn ông, Louis liên tục hôn khắp gương mặt xinh xắn của Thục Quyên, vòng tay siết chặt cả người cô vào lòng, yêu chiều không nỡ rời xa.
Nào có ai đáng yêu như cô bé con của hắn đâu chứ.
Ngay cả khi mắng hắn mà cũng dễ thương như thế, lại còn vừa mắng vừa khóc hu hu nữa.
Làm sao để hắn có thể không thương cô cho được đây.
-"Em đang mắng ai đó ?"
Vừa nói, Louis vừa hôn hôn lên vành tai xinh xắn của người dưới thân, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc rối.
-"Cho em ngủ đi mà, em...em không chịu nổi nữa rồi huhu".
Bắt lấy bàn tay vững chắc đang vuốt ve khắp người mình, Thục Quyên thì thào trong sự khẩn thiết, bầu má đỏ bừng ướt đẫm nước mắt.
Thấy vậy, Louis quá mức buồn cười, hắn lại cố tình trêu chọc cô:
-"Em ngủ thì cứ ngủ, có ai bắt em thức đâu".
-"Nhưng em không ngủ được, anh, anh cứ như vậy, em không thể ngủ được, em mệt quá à huhuhu".
Nói xong, cô nàng lại òa lên khóc nấc, bao nhiêu uất ức tích tụ từ đêm qua tới giờ đã không thể kềm chế nổi nữa, bèn nổ tung với kẻ hung ác đã hiếp đáp cô.
-"Ngoan ngoan, đừng khóc, anh yêu Bông, ngoan".
Đối mặt với bộ dạng nhõng nhẽo này của cục cưng, Louis kềm lòng không đậu liền vừa hôn vừa ngọt ngào dỗ dành cô, hắn bật cười thành tiếng, nhìn cô bé con cứ mãi khóc không dừng.
-"Thôi mà, ngoan, anh có làm gì nữa đâu".
Dù là rất thích nhìn cô nũng nịu với mình, nhưng khi thấy Thục Quyên khóc đến độ hai mắt sưng húp, Louis cũng cảm thấy vô cùng xót xa, hắn hôn lên hàng mi ướt đẫm của cô, thở dài nằm xuống bên cạnh rồi ôm cô vào lòng.
-"Xem em kìa, anh chịu thua em luôn đó".
Lần nào cũng vậy, cứ đến lúc Thục Quyên bày ra dáng vẻ yếu ớt là hắn lại chỉ có thể giương cờ trắng buông tay xin hàng, đóa hoa nhỏ này đã biết rõ chỗ hiểm của hắn thì cứ dùng mãi một chiêu cũ không thôi, vậy mà lần nào hắn cũng phải cúi đầu xin tha mới tài.
Thở dài một hơi, Louis đành buông tha cho cô rồi nhẹ nhàng dỗ ngủ.
Thôi vậy, nếu không tính lần trúng thuốc trước kia thì dù sao đây cũng là lần đầu tiên của Bông nhỏ, với cơ thể yếu ớt này mà trụ được đến năm lần thì cũng giỏi quá rồi, sau này còn dài, hắn sẽ từ từ "dạy dỗ" cô sau cũng được.
-"Ngủ ngoan, Bông của anh".
Hôn lên trán cô một cái, Louis mỉm cười khẽ nói, ngay sau đó, người đang vùi mình trong vòng tay hắn cũng ngọ nguậy rì rầm.
-"Ngủ ngon, Khải...Lâm".
-"Ừm".
Quay người tắt đèn, Louis hoàn toàn bó chặt Bông của hắn vào lòng, hạnh phúc đến nổi nằm mơ cũng là mộng đẹp.
Tình yêu ấy, cứ vậy mà nảy nở giữa bão giông.
Nhưng ai tính được chuyện mai sau.