Diệu An không hiểu người đàn ông này đang nói gì, thế nhưng cô ta biết cơ hội của mình đã đến, mặc kệ Khải Danh muốn nghĩ gì thì nghĩ, Diệu An chỉ cần tìm cách để ông có thể lên giường với mình là được.
- "Ngài Khải Danh làm đau em".
"Thục Quyên" nhỏ bé bị ông nắm chặt tay thì tỏ ra uất ức, hai mí mắt đỏ bừng đáng thương, khiến cho trái tim đang điên cuồng trong thoáng chốc trở nên mềm nhũn.
- "Xin lỗi em, xin lỗi, xin lỗi..."
Như một kẻ bị thôi miên, người đàn ông không ngừng tự lẩm bẩm trong miệng, vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve chỗ bị mình làm đau ra chiều thương tiếc lắm.
Khải Danh nhìn say đắm vào cô gái nhỏ đang ngự trị trong lòng, cả người nóng bừng như trúng thuốc.
Một nụ hôn mang theo hơi thở khát cầu tình dục quẩn quanh giữa hai chóp mũi, bàn tay mất khống chế vuốt ve thân hình mềm mại mà mình si mê. Hai dây áo nhanh chóng rơi khỏi đôi vai đang run rẩy, đôi môi lạnh hôn xuống từng tấc da thịt mà ông say đắm, vòng tay rắn rỏi bế hổng "Thục Quyên" lên giường, chỉ một loáng sau đó, thân hình mạnh khỏe cường tráng áp sát vào những vùng đất bí mật trên người cô, sự ấm áp mà da thịt của người con gái mang lại khiến cho từng thớ cơ trở nên căng chặt vì vui sướng.
Trong cơn say chất ngất và ảo giác của thứ men rượu kia đem lại, Khải Danh đã mơ tưởng rằng cuối cùng Thục Quyên cũng thuộc về ông, cô gái mà ông luôn tìm kiếm đã trở thành người phụ nữ chỉ dành riêng cho mình.
Sáng sớm, căn phòng vẫn đang chìm vào dư âm yên tĩnh thì bất chợt rèm cửa nặng nề màu xám tro bị kéo ra, những tia sáng ban mai không còn bất kỳ thứ gì ngăn cản liền thi nhau ùa vào phòng, khung cảnh lạnh lẽo sau một đêm dài u tối thoáng chốc trở nên rực rỡ.
Thục Quyên vươn tay đẩy cửa sổ, mặc cho cơn gió vừa thổi ngang qua phả hơi lạnh vào đôi hàng mi run rẩy của mình. Cô mím môi hít sâu một hơi, lặng lẽ cảm nhận sự tinh khôi của đất trời, nơi chiếc lá non xanh mơn mởn, giọt sương đêm còn chưa kịp tan đi đang lăn tròn trên từng phiến gân.
Cột khói mờ mờ bốc lên từ một nơi nào đó không xác định rồi nhanh chóng lẫn vào tấm màn trắng xóa giữa không trung, hôm nay có mưa bay lất phất, nhưng cũng chỉ là những hạt nước từ trên cao rơi thật mau xuống bãi cỏ xanh trong vườn, lại vô tình bị cơn gió nhẹ thổi bay đến gương mặt của người con gái, làm lạnh buốt đôi má đào xinh xinh.
Người đang nằm sấp trên giường vẫn đang nhắm nghiền mắt, chăn bông chỉ kéo đến thắt eo phơi ra tấm lưng rắn rỏi phủ đầy những nét mực, một bên mặt vùi sâu vào gối đầu êm ái, mái tóc ngắn ngủn rơi vãi trên bao gối trắng tinh, sự quyến rũ ấm áp của chăn nệm kéo hơi thở của người đàn ông càng trở nên nặng nề.
Bên ngoài cửa sổ, ánh dương đã soi rọi đến đỉnh đầu, đàn chim vỗ cánh đón chào một ngày dài thật năng suất.
- "Giám đốc, nửa tiếng nữa anh phải có mặt ở bàn ăn nếu không muốn trễ giờ họp vào ngày hôm nay nhé!"
Thục Quyên vừa tắt đèn ngủ vừa đánh thức Louis, cô thừa biết ngày hôm qua hắn lại đi thâu đêm với bạn, thế nhưng công việc của hôm nay thật sự rất quan trọng, cô không thể để hắn ngủ quên như mọi khi được.
Âm thanh sột soạt của da thịt khi ma sát với grap giường vang lên, người trên giường nhíu mày trở mình, lồng ngực dày rộng nhấp nhô theo từng hơi thở xuất hiện trước mắt Thục Quyên.
Khi đã quá quen với trường hợp này, cô không còn cảm thấy thẹn thùng như lần đầu nhìn thấy.
Nhớ ngày đầu tiên Thục Quyên nhận lời làm trợ lý của Louis, nhiệm vụ vào mỗi buổi sáng của cô sẽ là đến nhà chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ và đánh thức hắn dậy. Hôm đó, với cương vị là một nhân viên mới, Thục Quyên mang theo tâm thế phấn khởi để bắt đầu công việc. Thế nhưng ngay khi cánh cửa phòng được mở ra, cảnh tượng người đàn ông nằm ngủ khỏa thân đã khiến cho cô gái nhỏ choáng váng đến mức hét ầm lên, thành công gọi người đang chìm trong giấc nồng cũng phải giật mình bật dậy.
Không biết sự việc tiếp nối diễn ra thế nào, bởi vì đến khi Thục Quyên he hé mắt nhìn thì phát hiện mình đã bị đẩy ra ngoài từ bao giờ, cửa phòng ngủ thì đóng chặt lại, cứ như thể người bên trong cũng hoảng hốt không kém gì cô.
Quay về thực tại, sau khi đã đủ chai sạn với những hình ảnh bỏng mắt thế này, cuối cùng Thục Quyên cũng học được cách quay mặt sang nơi khác vờ như không thấy, hoặc ít nhất cô cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ người đàn ông trên giường có làm ra đủ trò gì đi chăng nữa.
Đúng ba mươi phút sau, vị giám đốc sau khi đã ăn mặc chỉnh tề liền xuất hiện trên cầu thang xoắn dẫn xuống lầu, hắn thong thả bước vào phòng ăn, nơi mà cô trợ lý và người giúp việc đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho mình.
- "Hôm nay không trễ giờ nhé!"
Louis vừa kéo ghế vừa mỉm cười nói đùa với cô, Thục Quyên đang loay hoay kiểm tra tài liệu thì ngước lên nhìn người đối diện, bất chợt, cô đi đến trước mặt hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt bị thắt lệt, đôi bàn tay thon thả theo quán tính liền đưa lên chỉnh lại ngay ngắn.
Cơ thể nhỏ thó lọt thỏm trong lồng ngực vững chắc của người đàn ông, từ góc độ này, Louis có thể dễ dàng quan sát kỹ đến từng sợi mi mỏng của cô, gương mặt xinh đẹp khiến cho người ta phải kinh ngạc không có bất kỳ điều gì che giấu mà lộ rõ trước mắt hắn.
Nhìn cô gái nhỏ chăm chú sửa lại chiếc cà vạt của mình, Louis không biết có phải Thục Quyên cố ý hay không, nhưng dáng vẻ vừa ngây thơ vừa quyến rũ này của cô quả thật khiến hắn không cách nào kềm hãm được tâm tư đang bị xáo trộn.
Bất chợt, một suy nghĩ táo tợn xuất hiện vụt qua trong đầu. Liệu có một ngày nào đó, cũng là tình cảnh như thế này, cũng là người con gái này, đứng tại nơi đây, cũng chăm chú thắt cà vạt cho hắn, thế nhưng lúc ấy cô sẽ mang một chiếc đầm ngủ khi vừa rời khỏi giường, còn hắn thì có thể thoải mái vòng tay ôm lấy cô, cả hai sẽ cực kỳ thân mật, và đó cũng chính là lúc mà hắn không cần thiết phải ở bên cạnh cô với danh nghĩa cấp trên cấp dưới nữa, bọn họ có thể đường đường chính chính dành cho nhau những hành động ngọt ngào lãng mạn nhất.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi trôi qua, Louis mơ màng thầm nghĩ, có thể nào...giữa hai người có thể nào có ngày ấy hay không...
- "Giám đốc!"
Giật mình vì tiếng gọi bất ngờ của người trước mặt, Louis hoàng hồn trở về với thực tại chán chường, lúc hắn trông thấy cô trợ lý đang dùng ánh mắt khó hiểu để nhìn mình thì không biết tại sao trong lòng lại trở nên bực dọc đến thế. Nhìn hắn hậm hực kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, Thục Quyên thầm tự hỏi "ông" sếp nắng không ưa mưa không chịu của mình lại làm sao nữa rồi.
Cuộc họp căng thẳng kéo dài suốt mấy giờ đồng hồ đã bào mòn gần như cạn kiệt năng lượng tất cả mọi người, lúc đứng dậy ra về, ai nấy đều vặn vẹo phần eo đang kêu cót két của mình rồi thở dài thườn thượt, từng tốp người lê lết đẩy cửa ra ngoài, vật vờ chẳng khác nào những bóng đen vất vưởng.
Sau khi thu xếp xong toàn bộ tài liệu cần thiết, Thục Quyên liền cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, thấy kim dài đã chỉ đến số ba, cô liền khom lưng nói với người đang ngồi xem lại hồ sơ:
- "Giám đốc, hôm nay có đối tác muốn gặp mặt bàn chuyện làm ăn với chúng ta".
Louis sau khi nghe xong bèn ngẩn dậy, hắn nhíu mày hơi trầm tư một lúc rồi hỏi:
- "Là ai vậy?"
Thục Quyên đáp:
- "Là giám đốc của công ty nông sản Cao Thống ạ!"
- "Lại là ông ta".
Louis sau khi nghe xong thì tỏ vẻ không vui, hắn dựa người ra sau, hai tay khoanh lại trước ngực.
- "Lần trước chẳng phải chúng ta đã từ chối hợp tác rồi mà, sao bây giờ lại đến làm gì nữa?"
- "Đúng là vậy, nhưng lần này phía họ nói sẵn sàng chấp nhận với những thỏa thuận mà chúng ta đã đưa ra cho nên ngỏ ý muốn được xem xét một lần nữa, tôi cũng không dám tự tiện quyết định nên muốn đợi chỉ thị từ giám đốc".
Cao Thống cũng là một công ty có tiếng tăm trong ngành nông sản ở vùng cao nguyên màu mỡ này, thế nhưng sau khi nghiên cứu về những chiến lược và chính sách phát triển sản phẩm của bọn họ, Louis có vẻ không tha thiết là mấy đối với lời đề nghị hợp tác từ người đại diện, chẳng những vậy, Cao Thống còn tỏ ra rất trịch thượng khi dám yêu cầu Công Thành phải nhường lại nhiều nguồn lợi nhuận đắt giá cho bọn họ.
Tiếc là Louis không phải dạng người cả nể, buổi gặp mặt hôm đó nhanh chóng kết thúc với lý do hai bên không thể thống nhất được các thỏa thuận đưa ra. Kể từ lần ấy, không biết vì sao doanh thu của Cao Thống lại đột nhiên tuột dốc không phanh, các đối tác vốn có ý định ký kết hợp đồng sau khi nghe được tin Công Thành và Cao Thống hợp tác không thành công thì cũng lần lượt không từ mà biệt, có người còn từ chối gặp mặt khi người đại diện của Cao Thống đến tìm, mặc dù Louis không có bất kỳ động thái chèn ép hay đe dọa nào đối với thị trường của Cao Thống, nhưng những nhà quản trị của các doanh nghiệp lớn nhỏ ngoài kia cũng e ngại vị chủ tịch lẫy lừng đứng sau lưng hắn mà lựa chọn phương án an toàn nhất cho sự phát triển của chính mình.
Thương trường chính là vậy, chẳng có tình nghĩa thân thiết nào ở đây cả, chỉ có quyền lợi tuyệt đối mới là tối thượng.
- "Vậy giám đốc có muốn đến gặp không? Nếu giám đốc không muốn, tôi sẽ liên hệ từ chối lời mời".
Đợi Louis trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, Thục Quyên liền nhẹ giọng hỏi, cô biết hắn đang cân nhắc thiệt hơn thế nên mới không vội vã làm phiền.
- "Không sao".
Liền lúc đó, Louis phất tay đáp:
- "Em cứ nhận lời đi, sau khi tan làm chúng ta sẽ đến gặp họ".
- "Vâng, tôi sẽ đi thông báo".
Dứt lời, cô liền nhanh chóng rời khỏi phòng họp, buổi tiệc đột xuất này khiến cho lịch trình vào chiều nay cần phải thay đổi một chút.
Nơi Louis được mời đến để bàn công việc là một nhà hàng kiểu Nhật nằm ngay giữa lòng thành phố, không cần nói cũng biết chi phí cho một bữa ăn đơn giản ở chỗ này đắt đỏ đến mức nào, tuy Thục Quyên chưa từng được đến đây, nhưng cô vẫn hiểu rõ nếu không đi theo Louis thì với khả năng hiện tại thì chẳng biết bao giờ bản thân mới có cơ hội đặt chân vào những nơi như vậy một lần nữa.
Ngắm nhìn sự kiêu xa hoa lệ từ không gian mà nhà hàng mang lại, bất giác, trong lòng Thục Quyên bỗng trỗi dậy một cảm giác e dè lạc lõng vô cùng tận, trông thấy phong thái cao quý của những gia đình đang thoải mái ra vào cánh cửa sang trọng kia khiến cho cô không khỏi nghĩ về quá khứ rực rỡ mà bản thân từng được nếm trải.
Đã bao lâu rồi kể từ khi cô rơi khỏi lầu son nhung lụa...
Chẳng đếm được bao nhiêu ngày trôi, bao nhiêu lần mặt trời mọc rồi lặn, bao nhiêu lần bốn mùa xoay chuyển trong năm, chỉ biết rằng hiện giờ cô đã không còn là cô công chúa nhỏ được người thân cưng chiều nhất nữa.
Một biến cố xảy ra trong quá khứ cũng có thể biến cô tiểu thư đài các trở thành nàng lọ lem rách rưới.
Nếu là trước đây, có lẽ đối với gia đình cô những chỗ như thế này cũng chẳng là gì.
Chỉ tiếc là vật đổi sao dời, thời thế nay đã khác.
Một người từng mang cho cô ấm áp nhất đã rời khỏi thế gian, một người từng sẵn sàng vì gia đình nhỏ của mình mà chống lên cả vùng trời thăm thẳm cũng bỏ đi không biết tung tích.
Mái nhà mà cô từng tự hào nhất đã biến thành miền ký ức đóng bụi trong những giấc ngủ chập chờn.
Qua rồi, những tháng năm tuyệt vời đó.
Nhìn về phía thực tại, Thục Quyên chỉ có thể cay đắng thở dài mà cam chịu số phận.
Để ý thấy cô gái phía sau có vẻ không được thoải mái kể từ khi bước vào nơi này, Louis bèn lặng lẽ đi chậm lại, hắn rút tay ra khỏi túi quần, nhẹ nhàng đặt lên lưng cô, vừa đi vừa hơi cúi đầu thì thầm:
- "Sao vậy?"
- "Không, không sao ạ..."
Giật bắn mình vì lời nói của người bên cạnh, Thục Quyên lập tức tỉnh táo trở lại. Cô vội vàng xốc lên tinh thần, thẳng lưng nhìn về phía trước.
- "Nếu em không thích nơi này thì không cần phải đi cùng với tôi đâu, để tôi vào một mình là được".
Louis mỉm cười dịu dàng nói.
- "Không sao, tôi ổn mà, giám đốc cứ yên tâm".
Thục Quyên cúi đầu mím môi đáp.
Nhìn thấy có khách tiến vào sảnh, người phục vụ đang đứng bên trong bèn bước nhanh đến cúi người một góc chín mươi độ, anh ta mặc đồng phục Kimono màu xanh có họa tiết kẻ sọc, hai tay thả xuôi bên hông, trên môi nở một nụ cười công nghiệp:
- "Xin chào quý khách, rất hân hạnh được phục vụ quý khách, không biết quý khách đã đặt bàn trước chưa ạ?"
Chờ nam nhân viên nói xong, vừa lúc đó có một người đàn ông từ trên cầu thang gỗ bước xuống thấy vậy liền chạy đến, Thục Quyên vừa nhìn đã có thể nhận ra được ông ta chính là người đại diện cho giám đốc của Cao Thống, hai lần đến gặp bọn họ đều là do người này ra mặt:
- "Ồ, xin chào giám đốc".
Nói xong, ông ta liền quay sang người phục vụ bên cạnh:
- "Chúng tôi đã đặt bàn trên lầu rồi, cảm ơn".
Người thanh niên nghe vậy xem chừng đã hiểu liền nhanh chóng mỉm cười cúi chào rồi lui dần về phía sau, lúc này, người đại diện mới nhìn về phía bọn họ:
- "Cậu Louis mời đi theo tôi, giám đốc của chúng tôi cũng đang đợi cậu".
Dứt lời, ông ta liền bước lùi sang một bên chìa tay về phía trước, Louis cũng gật nhẹ đầu biểu hiện đồng ý rồi ra hiệu cho Thục Quyên cùng đi với mình, đột nhiên, người đàn ông bất ngờ đưa tay ra ngăn cản:
- "Cô trợ lý, xin dừng lại đã".
Louis ở phía trước vừa bước lên mấy bậc cầu thang nghe vậy bèn quay lại nhìn, hắn nhíu mày tỏ vẻ không vui, nét mặt liền trở nên khó chịu:
- "Có vấn đề gì?"
Nhận ra hắn có vẻ bất mãn với cách hành xử của mình, người đại diện bèn mỉm cười giải thích:
- "Xin thứ lỗi nhưng bữa tiệc ngày hôm nay là giám đốc chúng tôi đã dày công chuẩn bị cho cậu Louis, trong lúc ăn có lẽ sẽ nhắc đến vài chuyện quan trọng, tôi chỉ e có người ngoài..."
- "Cô ấy là trợ lý của tôi, không phải người ngoài".
Cắt ngang lời nói của người đại diện, Louis xoay người bước xuống dưới, hắn rút bàn tay đang đút vào túi quần ra, nắm chặt lấy cổ tay của Thục Quyên rồi đẩy cô ra sau lưng.
Thấy thái độ càng lúc càng trở nên gay gắt của người trước mặt, trong lòng ông ta không khỏi đặt ra nghi vấn mà tính toán rồi cân nhắc thiệt hơn, vài giây trôi qua không thấy người đại diện của Cao Thống trả lời, Louis liền bước xuống kéo theo Thục Quyên định rời đi.
- "Nếu ngay cả trợ lý cũng không được vào cùng thì hẳn là phía công ty vẫn chưa có lòng tin tưởng tuyệt đối với chúng tôi, e rằng chuyện này có thể khiến chúng ta sẽ khó làm ăn lâu dài, nếu vậy thì chắc tôi và ngài giám đốc cũng không còn gì phải bàn nữa".
Xong, hắn liền quay sang Thục Quyên:
- "Chúng ta đi".
Ngay khi ấy, người đại diện lập tức ngăn hắn lại, ông ta liếc nhìn cô gái nãy giờ vẫn luôn được hắn che chở mà âm thầm tự hiểu, biết rằng mối giao tình này không nên đánh mất, ông ta đành cắn răn vuốt giận vị doanh nhân trẻ tuổi ương ngạnh kia:
- "Cậu Louis đã nói vậy thì chắc chắn cô trợ lý đây không phải là người ngoài rồi, lúc nãy là do tôi chưa hiểu rõ tình hình nên có chút không phải, mong hai người bỏ lỗi cho, nếu đã là người trong nhà với nhau tôi hy vọng mọi người sẽ không để bụng chuyện vừa rồi. Thôi, giám đốc đợi đã lâu chắc cũng đang nóng lòng, xin mời hai người cùng vào trong rồi chúng ta sẽ trò chuyện sau".
Louis nhìn vẻ mặt nói cười giả lả của ông ta thì cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn đang suy nghĩ có nên tiếp tục ở lại nơi này hay quay về thì liền cảm nhận được ống tay áo của mình đang bị ai đó giật giật mấy cái.
Thục Quyên ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, chờ đến khi ánh mắt của Louis đã quay sang mình thì mới mím môi gật đầu, tuy cô không nói, thế nhưng hắn vẫn có thể hiểu được những gì mà cô đang muốn truyền đạt: Giám đốc, chúng ta cứ đi lên trước đã.
- "Thôi được".
Sau một lúc cân nhắc, cuối cùng Louis cũng quyết định tiếp tục bữa tối này. Tuy rằng việc xảy ra vừa rồi làm cho hắn cảm thấy không vui nhưng vẫn muốn thử một lần xem sao.
- "Nhờ chú dẫn đường giúp cho chúng tôi".
Vừa nghe đến đây thì người đại diện đang phập phồng lo sợ lập tức mừng như vớ được vàng, ông ta biết chuyện này đã thành công được một nữa, giờ cũng chỉ còn chờ Louis gật đầu đặt bút nữa là xong. Đối với giám đốc bọn họ, ông ta rất tin tưởng kế hoạch đã được vạch định sẽ có thể khiến cho hắn đồng ý hợp tác.
Cầu thang bằng gỗ dẫn lên tầng lầu là phòng thượng hạng dành cho khách Vip, trước mỗi cửa phòng đều có hai người phục vụ nữ trang điểm thật xinh đẹp rồi mặc đồng phục Kimono màu đỏ hồng đang ngồi quỳ bên ngoài, khi thấy có người bước vào trong, hai nữ phục vụ ấy sẽ nhanh chóng kéo cửa trượt Shoji cho khách hàng, mỗi phòng như thế đều sẽ có ba lớp cửa Shoji đóng kín phía sau, đương nhiên ở mỗi lớp cửa đều sẽ có hai người nhân viên nữ luôn túc trực ở đó, bọn họ chỉ có một nhiệm vụ là mở cửa cho khách hàng và đợi đến lúc không còn ai ở ngoài nữa thì sẽ lập tức đóng cửa lại. Thiết kế phức tạp này nhằm để bảo vệ không gian riêng tư cho cho những người muốn sử dụng phòng riêng cao cấp, đảm bảo rằng dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến chất lượng bữa ăn của thực khách.
- "Cậu Louis, mời vào".
Người đại diện để cho cả hai người bước vào trước rồi ông ta mới chậm rãi đi theo sau. Khi cánh cửa Shoji cuối cùng vừa được kéo lại, toàn bộ những người đang ngồi xung quanh bàn ăn liền quay đầu ra sau nhìn, lúc này một cảnh tượng quái đản liền xuất hiện trước mắt bọn họ, khiến cho Thục Quyên hoảng hồn đến mức phải bịt chặt miệng, ngăn không cho bản thân bật ra tiếng hét.