Chiều hôm đó, Trì Noãn không có tiết nên đã rời trường sớm, dựa theo địa chỉ Hà Chân gửi mà đến Hạc Nam Sơn.
Hạc Nam Sơn ở Vân thành có thể sánh với công viên rừng cấp quốc tế, giao thông trong khu vực đó rất thông thuận. Trì Noãn tìm đến lối vào khu biệt thự, báo số nhà và tên của Cố Ninh Tư, nhân viên lễ tân đã được Hà Chân thông báo trước nên nhanh chóng để bảo an cho cô vào. Có một bảo an lái xe đến, rất khách khí đưa cô đi một đoạn đến trước sân nhà Cố Ninh Tư.
Ở đây hoàn cảnh rất tốt, ánh nắng ấm áp xuyên qua lớp kính trong suốt, lấp đầy căn phòng bằng ánh sáng vàng. Trì Noãn không kịp đánh giá xung quanh, trước tiên đi vào bếp trước.
Trong bếp hầu như không có dấu vết của khói lửa, cũng may đồ dùng vẫn rất đầy đủ.
Trời tối rất nhanh, mới hơn 5 giờ mà bên ngoài đã đen kịt. Vịt hầm đang sôi trong nồi, mùi thơm đã lan tỏa, Trì Noãn bưng trứng xào cà chua ra bàn trước.
Năm ấy, vào ngày Cố Ninh Tư rời đi, nàng từng trông có vẻ muốn ăn món cơm trứng xào cà chua.
Quay lại bếp, Trì Noãn bắt đầu rửa tay để hầm canh. Khi làm những điều này, một cảm giác hạnh phúc tinh tế quẩn quanh trong lòng cô.
Cô đang chờ nàng trở về, tựa như đây chính là
"Ngày mai"
mà họ đã ước định.
Không thể cho rau vào nồi sớm, Trì Noãn cho chúng vào rổ để ráo nước, sau đó lau tay bước ra ngoài.
Dép lê giẫm lên thảm dày vốn không phát ra âm thanh nào, thế nhưng người ngồi ở bàn ăn dường như cảm nhận được, nàng ngước mắt nhìn lên.
...
Mái tóc dài hơi xoăn của Cố Ninh Tư được vén sang vai trái, xương quai xanh như ẩn như hiện lộ ra khỏi cổ áo len. Ánh mắt đằng sau thấu kính không có cảm xúc gì đặc biệt, sau khi nhìn Trì Noãn thì lại chuyển sang món trứng xào cà chua trên bàn.
Nàng chậm rãi ăn từng miếng một, Trì Noãn ngây người một lúc: "... Mình không biết cậu đã về, cậu chờ một chút."
Nước đã sôi ùng ục, sau khi cho rau vào, Trì Noãn mở nồi cơm điện, xới đầy một bát cơm cho Cố Ninh Tư.
Nàng hẳn là đói bụng, miệng kén chọn như vậy, đồ ăn trên máy bay tám chín phần mười là không hợp khẩu vị của nàng.
Sau khi canh đã chuẩn bị xong, Cố Ninh Tư chỉ chỉ vào một ghế trống ở bàn ăn, ra hiệu cho Trì Noãn cùng ăn.
Hai người ngồi đối diện nhau im lặng ăn cơm, đang ăn, Cố Ninh Tư chợt ngừng đũa, cau mày. Trì Noãn vẫn luôn để ý tới nàng, thấy thế thì không nhịn được hỏi: "Sao vậy? Ăn không ngon sao?"
Trì Noãn nhìn vẻ mặt của nàng, thầm nghĩ có phải nàng ở nước ngoài nhiều năm nên đã khẩu vị thay đổi rồi không, ai ngờ Cố Ninh Tư lại nói: "... Đau."
Trì Noãn vội hỏi: "Đau? Đau ở đâu?"
Cố Ninh Tư: "Đau răng."
Trì Noãn: "Trợ lý Hà nói cậu tức giận, có phải là vì đau răng không?"
Ánh mắt lo lắng của cô thật sâu và nặng trĩu, lông mi Cố Ninh Tư không hiểu vì sao lại run run: "Răng khôn."
Nghe vậy, Trì Noãn liền đi tới: "Để mình xem một chút."
Kỳ thực cô cũng không nghĩ gì nhiều, cũng không cân nhắc xem Cố Ninh Tư có từ chối hay không, cô đối diện với ánh sáng, nhẹ nhàng nâng cằm Cố Ninh Tư lên.
Nửa giây sau, Cố Ninh Tư ma xui quỷ khiến há miệng ra.
Trì Noãn nhìn thấy chiếc răng trắng đã mọc một nửa ở sâu bên trong nướu, không khỏi nhíu mày: "Có phải nó mọc sai hướng rồi không? Nướu xung quanh đều sưng đỏ cả rồi... Nhất định là rất đau."
Cố Ninh Tư ngoảnh mặt đi.
Ngón tay Trì Noãn rơi vào khoảng không: "... Có muốn đến nha sĩ xem thử không?"
"Tôi có uống thuốc rồi." Cố Ninh Tư che nửa khuôn mặt đau nhức, tiếp tục chậm rãi ăn cơm bằng một bên hàm còn lại.
Tình trạng khoang miệng của Cố Ninh Tư rất tốt, nhất định đã được chăm sóc định kỳ, nhưng chiếc răng khôn kia đã mọc lên mà vẫn chưa bị phát hiện, vậy tại sao lại không đi điều trị?
Trì Noãn chỉ nghĩ đến một khả năng: Cố Ninh Tư sợ nhổ răng.
Có chút buồn cười, Trì Noãn ngồi lại vào chỗ của mình.
Sau khi dùng bữa xong, Trì Noãn khôi phục nhà bếp lại như cũ rồi bước vào phòng khách. Cố Ninh Tư đang dựa vào sô pha đọc báo cáo tài chính, khóe mắt nhìn thấy Trì Noãn đi ra, nàng hất cằm về phía tập tài liệu trên bàn trà.
Trì Noãn biết đó chính là hợp đồng mà Hà Chân nói đến.
"Mình đã nộp đơn từ chức lên trường rồi, nhưng phải hết học kỳ này mới có thể chính thức nghỉ việc, nên vẫn còn một tháng nữa..."
Cố Ninh Tư xem báo cáo tài chính trong tay, thản nhiên nói: "Được rồi, trong thời gian này cậu không cần mỗi ngày đều đến trước mặt tôi báo cáo, có chuyện gì tôi sẽ nói trước với cậu."
Trì Noãn: "Còn có đứa nhỏ... Cũng mong cậu hiểu cho, mình bảo đảm sẽ tận lực phối hợp với thời gian của cậu."
Cố Ninh Tư gật đầu.
Trì Noãn mỉm cười, cô lật hợp đồng đến trang cuối cùng, mở nắp bút ra, ký tên mình xuống bên cạnh tên của Cố Ninh Tư đã ký trước đó.
Cố Ninh Tư: "Cậu không cần xem lại hợp đồng sao?"
Trì Noãn mở bản hợp đồng thứ hai ra, cũng ký tên xuống: "Không cần."
Cố Ninh Tư chừa ra rất nhiều khoảng trống, có lẽ là muốn Trì Noãn tự mình điền thêm nội dung, dù sao nàng cũng đã ký tên rồi, hiển nhiên là có thay đổi ra sao nàng cũng sẽ không phản đối, đủ thấy thành ý của nàng.
Huống chi, sở dĩ Trì Noãn muốn làm trợ lý của nàng, là vì để có thể gần nàng hơn một chút.
Nhìn tên hai người đặt cạnh nhau, trong mắt Trì Noãn đều là ý cười. Cố Ninh Tư xoa huyệt thái dương, như không có chuyện gì nói với cô: "Bảo Hà Chân đưa lịch trình của tôi cho cậu, cậu căn cứ vào thời gian của tôi mà hẹn trước nha sĩ đi."
... Đây là đổi ý rồi à? Trì Noãn rất phối hợp nói: "Được."
Cố Ninh Tư dừng một chút: "Cũng bảo cô ấy cho cậu phương thức liên lạc của Quan Lạc, cậu có thể hẹn trực tiếp với Quan Lạc."
Trì Noãn: "Được."
Cố Ninh Tư: "Hiện tại cậu có thời gian không?"
Vẫn còn lát nữa mới đến giờ đón Tiểu Ngô Đồng, Trì Noãn nói: "Có."
Cố Ninh Tư đưa báo cáo tài chính trong tay cho cô: "Đọc phần màu đỏ cho tôi nghe, tôi mỏi mắt."
Trì Noãn nhận lấy rồi ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh Cố Ninh Tư, đang định đọc thì phát hiện toàn bộ đều là tiếng Anh. Nội dung được đánh dấu bằng nhiều màu sắc khác nhau, có lẽ Hà Chân đã sớm nắm trọng điểm rồi.
Trình độ tiếng Anh của Trì Noãn không tệ, nhưng cũng chỉ xuất sắc trong phạm vi phổ thông, trong báo cáo tài chính phần lớn đều là thuật ngữ chuyên ngành. Trì Noãn mới đọc hai câu liền bị kẹt từ.
Cố Ninh Tư: "..."
Trì Noãn: "..."
Cố Ninh Tư mặt không cảm xúc, từ bên người lấy ra một xấp tài liệu tiếng Trung, Trì Noãn nóng mặt đặt báo cáo tài chính xuống, thay vào đó là đọc tài liệu dự án đầu tư bằng tiếng Trung.
Lần này đã lưu loát hơn nhiều, Trì Noãn nhẹ giọng đọc vài tờ, tranh thủ thời gian lật sang trang mà lén nhìn Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư nghiêng đầu, chẳng biết đã nhắm mắt từ lúc nào.
"... Cố Ninh Tư?" Trì Noãn khẽ gọi tên nàng, Cố Ninh Tư không có phản ứng.
"Cậu ngủ rồi sao?" Trì Noãn đến gần nàng.
Cố Ninh Tư hô hấp đều đều, khi ngủ dáng vẻ luôn ngoan ngoãn không phòng bị, hệt như trong trí nhớ của cô. Trì Noãn nhìn hồi lâu, sau đó mới nín thở tháo kính của Cố Ninh Tư xuống, cô đặt nó lên bàn trà, rồi lại rón rén thu dọn chồng tài liệu kia.
Nhiệt độ trong nhà rất thích hợp, nhưng để yên tâm hơn, Trì Noãn vẫn lấy áo khoác của Cố Ninh Tư đắp lên đùi nàng.
Đèn lớn đã tắt, chỉ còn lại ngọn đèn sàn dưới cửa sổ, ánh sáng dịu nhẹ phác họa bóng dáng Cố Ninh Tư.
Rời khỏi nhà Cố Ninh Tư, Trì Noãn gọi điện cho Đỗ Mẫn. Đỗ Mẫn nghe cô nói công việc đã có tiến triển, liền ở đầu bên kia rít gào: "Mình biết ngay mà! Cố Ninh Tư vẫn là Cố Ninh Tư đã từng cùng tụi mình đánh bài xuyên đêm! Trông lạnh lùng thế thôi chứ tâm tính thiện lương, không hề thay đổi chút nào!"
Trì Noãn cười nói: "Mình cần mua rất nhiều sách tham khảo, không thể để chuyện xấu hổ này xảy ra lần nữa."
"Phải phải." Tiếng cười xuyên thấu của Đỗ Mẫn vang vọng trong không khí, nàng cười hồi lâu rồi nói Trì Noãn, "Noãn Noãn, cậu biết không? Đã nhiều năm rồi mình chưa được nghe cậu nói chuyện bằng giọng điệu vui vẻ như vậy, trước đây cậu cười rất miễn cưỡng."
... Thật sao? Trì Noãn quay đầu nhìn cửa sổ xe buýt. Màn đêm buông xuống, nét mặt rạng ngời của cô phản chiếu trên kính xe.
Trì Noãn đến nhà trẻ đón Tiểu Ngô Đồng, trên đường về cô còn nói tin tức đổi việc của mình cho cậu nghe. Tiểu Ngô Đồng nói: "Mẹ, mẹ vui vẻ là được rồi, hơn nữa con cũng thích dì Cố, mẹ phải cố gắng lên nha."
Trì Noãn cười nói: "Biết rồi."
Hai người mua chút hoa quả ở ngoài tiểu khu, Trì Noãn một tay cầm túi hoa quả, một tay dắt Tiểu Ngô Đồng, vừa vào tiểu khu chưa được mấy bước thì thấy xe cảnh sát từ bên trong chạy ra.
"Là chú cảnh sát!" Tiểu Ngô Đồng chăm chú nhìn, "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Trì Noãn cũng khó hiểu, mãi đến khi cùng Tiểu Ngô Đồng lên lầu, nhìn thấy một đám người đứng bên ngoài, cô mới biết chuyện gì đang diễn ra.
Nam chủ nhà đối diện nợ nần chạy mất tăm, chủ nợ không tìm được hắn, chỉ có thể tiếp tục tới cửa quấy rầy vợ hắn. Hôm nay công ty đòi nợ lại phái người đến phá cửa đe dọa, sau đó đã bị cảnh sát đưa đi.
"Bị điên à...! Ai da, đúng là thủ đoạn gì cũng dám dùng, còn phái cả kẻ tâm thần tới gây sự, nếu thật sự gây chết người, vậy chẳng phải là uổng phí rồi sao?"
Trì Noãn và Tiểu Ngô Đồng liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Ngô Đồng sắc mặt trắng bệnh nói: "Mẹ, đừng sợ, con bảo vệ mẹ."
Lên lầu 6, Trì Noãn nhìn thấy ở giữa cửa nhà đối diện bị thủng sâu một lỗ, cánh cửa gần như biến dạng.
Trì Noãn và Tiểu Ngô Đồng đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
"... Đừng sợ, mẹ bảo vệ con." Trì Noãn mở cửa, cùng Tiểu Ngô Đồng chen chúc tiến vào.
Vào nhà rồi, liền bước vào một thế giới an toàn. Ngày nghỉ đầu năm, Tiểu Ngô Đồng hiếm khi bật TV, vừa gặm táo vừa xem chương trình đón giao thừa.
Trì Noãn hỏi cậu: "Tiểu Ngô Đồng, con đã làm xong thiệp chúc Tết cho bác Quý chưa?"
Ngày mai Quý tiên sinh sẽ đến đưa Tiểu Ngô Đồng đi chơi, Tiểu Ngô Đồng đã hứa sẽ tặng anh một tấm thiệp chúc Tết thật ngầu.
Tiểu Ngô Đồng lắc lắc chân: "Dạ xong rồi, nhưng con không cho mẹ xem được, đây là bí mật nhỏ giữa con trai với nhau."
Trì Noãn: "..."
Hà Chân chênh lệch múi giờ trong nước, Trì Noãn thấy thời gian vừa đúng mới gọi điện cho nàng.
Cô nói với Hà Chân ý định của mình, Hà Chân nói: "Quan Lạc? Sao boss lại không tự mình liên hệ? Quan hệ của boss với bác sĩ Quan khi còn đi học cũng khá tốt, sẽ không đến nỗi bệnh làm chủ trỗi dậy, việc có thể tự làm cũng sai khiến cô đấy chứ?"
Hà Chân vừa nói vừa cười, Trì Noãn cũng cười, giờ họ xem như là đồng nghiệp, đồng nghiệp tụ họp lại nói xấu sếp của mình, quy luật này dường như đã được áp dụng trên toàn thế giới.
Trì Noãn mở bản hợp đồng mà mình mang về, nghe thấy Hà Chân nói: "Được rồi, lát nữa tôi sẽ gửi cho cô lịch trình gần đây của boss và phương thức liên lạc của bác sĩ Quan. Thời gian này tôi sẽ không ở trong nước, để tôi nhờ phòng thư ký đưa lịch trình của boss cho cô... Còn có vài tài liệu cần bàn giao, tôi sẽ sắp xếp rồi gửi luôn cho cô."
Trì Noãn: "Được."
Cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Hà Chân định cúp máy, Trì Noãn đang đọc sơ qua hợp đồng thì đột nhiên nói: "Chờ chút, trợ lý Hà, chờ chút."
Hà Chân: "Hả?"
Trì Noãn: "Tiền lương của tôi... Có chắc là không tính nhầm chứ?"
Hà Chân: "Là thế này, theo ý của boss, tiền lương của cô sẽ dựa trên chức vị trợ lý hiện tại của tổng giám đốc ở Spider. Nhưng đây cũng chỉ là dự kiến, cô là do đích thân boss tuyển dụng, sau này cô ấy sẽ tùy thời mà tăng lên."
Trì Noãn không nói nên lời: "... Nhưng mà tiền lương của tập đoàn, không phải tính bằng nhân dân tệ đúng không?"
Hà Chân: "Đúng vậy? Có vấn đề gì sao?"
Trì Noãn thực sự có chút kinh hoảng, cô nhắm mắt nói: "... Đổi thành nhân dân tệ, thế này có phải là quá nhiều rồi không?"
Hà Chân nghe xong, rõ ràng đã hít vào một hơi: "Trợ lý Trì, tôi kiến nghị chấm dứt đề tài này tại đây. Tôi tin boss cũng không muốn nghe những câu hỏi vừa rồi của cô, cô hẳn phải biết, lương bổng phản ánh rất lớn giá trị của một người."
"..." Trì Noãn nhìn những con số 0 liên tiếp đằng sau tiền lương của mình... Số tiền này đã vượt xa thu nhập trong một năm làm giáo viên của cô.
Cô vốn cho rằng mình đang nhân cơ hội này để chăm sóc Cố Ninh Tư, nhưng không ngờ Cố Ninh Tư mới là người dùng phương thức này để chăm sóc cô.