Trì Noãn bị tiếng người đột ngột vang lên làm cho giật mình, Cố Ninh Tư kéo hai cánh tay đang quấn lấy mình, nàng tìm lại điện thoại, đồng thời đẩy người nọ ra khỏi người mình, kiềm giọng nói: "Thang Tư Như!"
Thang Tư Như cười tủm tỉm đứng trước mặt Cố Ninh Tư. Nàng ấy có dáng người cân đối, mái tóc xoăn dài màu nâu hạt dẻ, ngoại hình sáng sủa và một làn da đẹp. Trên người mặc một chiếc áo phông rộng màu bạc vừa vặn che đến chân, chỉ lộ ra đôi chân trần thẳng tắp.
Trì Noãn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng ấy, giống hệt như mùi của Cố Ninh Tư.
Nỗi khó chịu thầm kín trong lòng lặng lẽ lộ ra xúc tu.
Đồng hồ tính thời gian cuộc gọi bắt đầu hiện thị trên màn hình, Cố Ninh Tư đưa điện thoại lên tai nghe thư ký Tô giải thích, Thang Tư Như bước tới nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói: "A Ninh, cậu đừng trách thư ký Tô, là mình nhờ cô ấy giúp giấu chuyện này với cậu, mình muốn cho cậu một kinh hỉ..."
Không biết thư ký Tô ở đầu bên kia đã nói gì, nhưng có lẽ thực sự là như vậy, Cố Ninh Tư cúp điện thoại, hoàn toàn không chút kinh hỉ hỏi Thang Tư Như: "Nhà cậu có biết cậu chạy tới đây không?"
Thang Tư Như nói: "Đương nhiên là có rồi! A Ninh, cậu cũng đã nghỉ rồi, mình tới tìm cậu, cậu sẽ không giận chứ?"
Cố Ninh Tư: "Tôi nói giận thì cậu sẽ đi sao?"
Trì Noãn giật mình trong lòng, Cố Ninh Tư nói chuyện tự nhiên với nàng ấy như vậy, hai người họ chắc hẳn rất quen thuộc.
Thang Tư Như không khỏi bật cười, thân mật nửa ôm cánh tay Cố Ninh Tư: "Không đi đâu, chị cũng nói là nghỉ hè cậu sẽ về nhà, bảo mình ở lại đây vài ngày rồi cùng cậu trở về."
Cố Ninh Tư lồng ngực phập phồng, mèo lam vòng quanh chân nàng, nàng bình tĩnh rút tay ra và chạm vào nó.
"Mình vừa vào cửa liền bị nó dọa sợ rồi, quá bướng bỉnh, nếu không phải sợ cậu sẽ nhớ, mình đã bảo thư ký Tô mang nó đi rồi. Chẳng phải trước đây cậu đều tránh xa mấy con vật này sao?" Thang Tư Như chuyển đề tài, ánh mắt rơi vào người Trì Noãn, như thể vừa phát hiện ở đây còn có một người, tò mò hỏi, "... A Ninh, đây là ai vậy?"
Trì Noãn mặc váy đi học, cổ áo polo cài đến nút trên cùng, mái tóc dài được buộc gọn gàng thành đuôi ngựa, khuôn mặt sáng sủa, thoải mái và xinh đẹp, lặng lẽ đứng ở một bên, ngoan ngoãn lại dịu dàng.
Cố Ninh Tư nói: "Bạn học của tôi."
Thang Tư Như tròn mắt, giật mình mất mấy giây: "... Chào cậu nha, tôi là bạn thân từ nhỏ của A Ninh, Thang Tư Như."
Từ cuộc trò chuyện vừa rồi giữa các nàng, Trì Noãn liên hệ nàng ấy với "Thìa" trong danh bạ của Cố Ninh Tư, là nàng ấy sao?
"Xin chào, tôi là Trì Noãn."
Hai người trao đổi họ tên, cũng coi như đã quen biết. Thang Tư Như lại quấn quýt than đói với Cố Ninh Tư: "Vừa xuống máy bay liền tới chỗ cậu đó, mình còn chưa ăn cái gì, hôm nay thư ký Tô đã chuẩn bị lẩu xong rồi đấy!"
Nói xong, nàng ấy mỉm cười mời Trì Noãn: "Đi thôi, ăn cùng chúng tôi nhé."
Trì Noãn vốn là đến ăn lẩu cùng Cố Ninh Tư, nhưng sau khi Thang Tư Như nói lời này, cô ngược lại trở nên bị động.
Lẩu uyên ương và các món ăn kèm khác đã bày sẵn trên bàn, Thang Tư Như kéo ghế ra và chỉ vào đáy nồi: "Trước đó thư ký Tô đưa cho mình một gói lẩu cay, mình bảo cô ấy bỏ đi nên mới đổi thành cái này. Đâu phải cô ấy không biết cậu không ăn được cay đâu chứ."
... Không phải đã nói là nước dùng trong ư, sao lại là lẩu cay rồi? Trì Noãn nghe vậy thì khó hiểu, Cố Ninh Tư cũng không giải thích, chỉ đưa tay kéo cô đến cạnh mình rồi bảo cô ngồi xuống.
Thang Tư Như thấy vậy liền nói: "Trì..." Ngập ngừng một chút, như là nhất thời không nhớ được tên Trì Noãn.
"Trì Noãn." Trì Noãn nói.
"Ừ, Trì Noãn." Thang Tư Như tựa lưng vào ghế, hơi nghiêng người nói chuyện với Trì Noãn, "Có thể cậu không biết, A Ninh từ nhỏ đã ăn chay rồi, mấy năm gần đây mới ăn chút món mặn, nhưng khẩu vị vẫn rất thanh đạm."
Cố Ninh Tư liếc nhìn Thang Tư Như, Trì Noãn bị lời nói của nàng ấy làm cho sửng sốt: "... Chuyện này, đúng là tôi không biết."
Thang Tư Như cười nói: "Không sao đâu, cậu ấy khó tính, đặc biệt khó hầu hạ. Cậu tiếp xúc nhiều với cậu ấy thì sẽ biết."
Cố Ninh Tư nói với Thang Tư Như: "Chẳng phải cậu đói bụng sao? Ngồi xuống đi."
Thang Tư Như đến gần Cố Ninh Tư, hai tay tự nhiên khoác lên vai nàng, nói vào tai nàng: "Mình cùng cậu ăn nước dùng trong nhé."
...
Trên bàn bày rất nhiều món thịt, chỉ cần là Cố Ninh Tư không ăn, Thang Tư Như liền cũng không động đũa. Ăn được một lúc lại sôi nổi trò chuyện, nàng ấy vui vẻ bàn bạc với Cố Ninh Tư nghỉ hè này nên đi đâu chơi: "Khách sạn nghỉ dưỡng mà chị đề cử cho mình vào hè năm ngoái khá tốt, nếu cậu không muốn đi xa thì tụi mình đến đó ở mấy ngày cũng được."
Cố Ninh Tư đặt một đĩa thịt bò thơm ngon đến tay Trì Noãn, thuận miệng trả lời Thang Tư Như: "Nói sau đi."
Thang Tư Như: "À đúng rồi, còn có lão sư nữa, cô ấy hỏi mình về cậu rất nhiều lần, lần này cậu về kiểu gì cũng phải đi thăm cô ấy một lần chứ? Cũng đã lâu lắm rồi."
Cố Ninh Tư nói: "Biết rồi."
Thang Tư Như lại nhắc tới nhóm bạn thân quen của các nàng và những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian Cố Ninh Tư vắng mặt, vân vân.
Trì Noãn một mình ngồi bên phía nồi lẩu cay, không thể tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, như một kẻ dư thừa, chỉ có thể vùi đầu nấu những món mà các nàng không ăn.
Cố Ninh Tư lơ đãng nghe, thấy chóp mũi Trì Noãn vì cay mà lấm tấm mồ hôi, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Thang Tư Như: "..."
Trì Noãn: "...?"
Ba người đang ăn giữa chừng thì điện thoại của Cố Ninh Tư vang lên, ba chữ
"Cố Diệu Ngôn"
nhấp nháy trên màn hình.
Thang Tư Như tập mãi thành quen nhìn sang, nhắc nhở Cố Ninh Tư: "Chị gọi kìa."
Cố Ninh Tư cầm điện thoại đứng dậy, trước khi đi còn dặn dò Trì Noãn: "Ăn nhiều một chút."
Trì Noãn: "Được..."
Cố Ninh Tư đi ra khỏi bếp nghe điện thoại.
Nồi lẩu sôi ùng ục, Trì Noãn cho thịt bò vào, đang đếm thầm từng giây thì Thang Tư Như chủ động nói chuyện với cô: "Tôi còn tưởng người ở Nhất trung Vân thành đều chẳng ra làm sao, hóa ra còn có người như cậu."
"..." Lời này nghe sao mà khó chịu vậy chứ, Trì Noãn chỉ có thể mỉm cười lịch sự với nàng ấy.
Thang Tư Như nhún vai: "Cũng không thể trách tôi được, chủ yếu là tại... Tào gì đó? Không biết hắn lấy đâu ra can đảm mà đi gây sự với A Ninh. Làm tay A Ninh bị thương chưa nói, bác Thừa còn bởi vì cậu ấy đánh người mà cấm túc cậu ấy, sao mà tôi có ấn tượng tốt với trường của các cậu được chứ."
Cấm túc? Cấm túc cái gì? Trì Noãn vội đặt đũa xuống, lo lắng hỏi Thang Tư Như: "Cấm túc là ý gì?"
Thang Tư Như nói: "Thì ý trên mặt chữ đó, A Ninh bị bác Thừa nhốt lại, ròng rã bốn ngày, trừ uống nước ra thì không được ăn hạt cơm nào, cậu ấy chưa nói với cậu à?"
Cố Ninh Tư bị nhốt lại!? Chẳng trách nàng nói là không tiện liên lạc...! Nhưng bác Thừa là ai mà lại đối xử với Cố Ninh Tư như thế? Nhốt lại bốn ngày, điều này khiến Trì Noãn không thể tưởng tượng nổi.
Trì Noãn lắc đầu, cảm thấy vô cùng đau lòng cho Cố Ninh Tư: "Cậu ấy không nói gì cả. Nhưng, bác Thừa là ai...?"
"Cậu không biết?" Thang Tư Như môi đỏ hơi hé, đầy kinh ngạc nói, "A Ninh cùng chị Diệu Ngôn họ Cố, đều theo họ mẹ, bác Thừa đương nhiên là ba của hai người rồi."
"..." Trì Noãn không chỉ không biết Cố Ninh Tư theo họ mẹ, mà ngay cả việc nàng có chị gái, cũng là lần đầu tiên nghe được.
"Bác Thừa luôn cảm thấy A Ninh sẽ lại gây chuyện nên không cho phép cậu ấy quay lại Vân thành, suốt cả tháng 5, trong nhà ồn ào vô cùng, để khiêu khích bác Thừa, A Ninh còn cố ý đi nhuộm tóc, tôi sợ bác Thừa sẽ bị chọc tức đến mức trực tiếp bắt cậu ấy đi cạo đầu! Vẫn là chị Diệu Ngôn đứng ra hòa giải, bác Thừa mới lui một bước, tôi vốn cho rằng A Ninh sẽ không quay lại học ở Vân thành nữa." Nói đến đây, Thang Tư Như thở dài, "Vân thành thì có gì tốt chứ, dì Cố cũng không còn nữa rồi."
Một nỗi chua xót dâng trào trong cơ thể, Trì Noãn ngơ ngác nghĩ, nếu không phải vì cô, Cố Ninh Tư sẽ không phải trải qua những chuyện này, nhưng nàng lại không nói một lời nào.
Thang Tư Như nâng cằm, thản nhiên nói: "Cậu cũng đã tới chỗ này làm khách rồi, lý ra quan hệ giữa cậu và A Ninh phải khá tốt chứ, lẽ nào A Ninh chưa từng nhắc đến gia đình cậu ấy với cậu sao?"
Trì Noãn: "... Không có." Ngoại trừ bức tranh sơn dầu vẽ người mẹ ở tầng hai ra.
Thang Tư Như vén mái tóc xoăn sang một bên, vuốt ve khuyên tai, cười đến quyến rũ: "Vậy là do tôi lắm miệng rồi, cậu đừng nói cho A Ninh biết nhé."
Thang Tư Như mọi lúc đều toát lên vẻ hiểu biết mọi gốc rễ của Cố Ninh Tư, thời thời khắc khắc nhắc nhở Trì Noãn: Chuyện này mà cũng không biết, hóa ra cậu và A Ninh không thân như vậy.
Lời nói của người ta như những mũi kim nhọn, đâm thật mạnh vào trái tim Trì Noãn.
Cô thích Cố Ninh Tư, trong tiềm thức tồn tại một niềm kỳ vọng đối với nàng, lại bị dăm ba câu nói hời hợt của Thang Tư Như đánh tan.
–––– Dù cho Cố Ninh Tư có vì cô mà chịu nhiều đau khổ, dù cho Cố Ninh Tư có tốt với cô đến mức không thể tưởng tượng nổi, dù đã biết bản thân chỉ nên biết ơn và biết đủ, Trì Noãn vẫn như cũ cảm thấy thất vọng.
Không hiểu nàng, cũng không phải người thân thiết nhất với nàng.
Đúng như những gì mà nàng nói khi giới thiệu cô với Thang Tư Như, bạn học.
Dưới gầm bàn ăn, mèo lam không biết đã vào từ bao giờ, đang dụi cái đầu xù lông vào mắt cá chân Trì Noãn, Trì Noãn cúi đầu vuốt ve nó, ngón tay chạm vào bộ lông mềm mại và mịn màng của nó, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Thang Tư Như thấy mèo lam thân thiết với Trì Noãn, trầm ngâm hỏi cô: "Cậu có thường đến chỗ A Ninh chơi không?"
Trì Noãn trầm giọng nói: "Đã đến mấy lần rồi."
Cuộc gọi giữa Cố Ninh Tư và chị gái rất lâu mới kết thúc, khi nàng quay lại thì Trì Noãn đã ngừng ăn. Cố Ninh Tư nhìn đồ ăn trước mặt cô, rất nhiều món hầu như còn chưa động đũa.
"Không thích ăn sao?" Nàng hỏi Trì Noãn.
Trì Noãn lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Đâu có, mình no rồi."
Cố Ninh Tư nghi ngờ nhìn sang Thang Tư Như, Thang Tư Như vẻ mặt như thường bắt chuyện với nàng: "A Ninh, lại đây ăn thêm đi."
Sau bữa tối, Trì Noãn muốn quay về trường học: "Đồ đạc vẫn chưa dọn xong, mình vẫn nên về sớm một chút."
Thang Tư Như an ổn ngồi trên sô pha, vẫy tay với Trì Noãn: "Vậy tạm biệt nhé."
Trì Noãn: "Ừm, tạm biệt."
Cố Ninh Tư mở tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một hộp hoa quả tươi cắt sẵn, nàng bỏ vào túi rồi cầm trong tay, nói với Trì Noãn: "Tôi tiễn cậu."
Họ cùng nhau ra ngoài, đến ngoài sân thì Trì Noãn bảo Cố Ninh Tư dừng bước: "Cậu vẫn còn bạn ở đây, mình sẽ tự về trường."
Cố Ninh Tư tiện tay đóng cổng lại, hỏi Trì Noãn: "Có phải Thang Tư Như đã nói gì không?"
Trì Noãn: "Cậu ấy đâu có nói gì."
Cố Ninh Tư nhìn cô chăm chú: "Trước đó tôi không biết cậu ấy sẽ đến."
Trì Noãn cười cười: "Không sao."
Cố Ninh Tư nhất quyết muốn đưa Trì Noãn đến trường, trên đường đi Trì Noãn nhận được cuộc gọi từ Trì Thanh Xuyên, nói là anh đã xin nghỉ phép với Quý tiên sinh, ngày mai sẽ đến đón cô về nhà.
"Anh định đến đón em sao?" Trì Noãn nói rồi nhìn về phía Cố Ninh Tư, dùng khẩu hình nói với nàng, "Là anh của mình."
Cố Ninh Tư lắc đầu, nàng nắm lấy cánh tay Trì Noãn, kiên quyết nói: "Tôi đưa cậu đi."
Trì Noãn từ chối Trì Thanh Xuyên, Cố Ninh Tư lập tức hẹn thời gian gặp lại vào ngày mai.
Đến dưới lầu ký túc xá, Cố Ninh Tư ngẩng đầu nhìn căn phòng không sáng đèn trên lầu bốn: "... Họ đều đi rồi, cậu ngủ nhớ khóa cửa lại."
Trì Noãn gật đầu: "Được."
Cố Ninh Tư đưa túi hoa quả cắt sẵn cho Trì Noãn, Trì Noãn cầm trong tay, chào tạm biệt Cố Ninh Tư: "Về đến nhà thì cho mình biết nhé."
Cố Ninh Tư: "Được."
Trì Noãn về ký túc xá liền bắt đầu thu dọn sách vở và quần áo, khi sắp làm xong, cô lại quét tước ký túc xá trong ngoài một lượt, tắm rửa xong, cô ngồi xuống ăn dứa cắt thành khối mà Cố Ninh Tư đưa cho.
Lúc này mới lấy điện thoại ra, tin nhắn của Cố Ninh Tư đã được gửi tới từ rất lâu.
"Tôi về đến nhà rồi."
Trì Noãn đặt điện thoại sang một bên.
Lát sau lại cầm lên, cô quên đi cảm giác chán nản trong lòng, nhẹ nhàng trả lời: "Mình vừa mới bận xong, dứa rất ngọt, cảm ơn cậu nhé."
Vài chục giây sau, có tin nhắn trả lời.
"A Ninh đi tắm rồi~ Có cần tôi nhắn lại gì với cậu ấy không?"
Trong miệng ngậm đầy dứa ngọt ngào, Trì Noãn đọc tin nhắn, không hiểu vì lý do gì, một luồng nhiệt chợt dâng lên khóe mắt. Cô nhịn xuống nỗi chua xót, từng chút từng chút nuốt dứa vào bụng.