Mấy người Từ Đan ở trong nhóm tiếp tục đề tài "lễ phục long trọng". Trì Noãn câu được câu không trò chuyện cùng họ, Cố Ninh Tư đã sớm bắt đầu chơi game.
Xe từ Vân thành đi vào đường cao tốc, đến trạm thu phí thì gặp phải chốt kiểm tra tạm thời của cảnh sát giao thông, thư ký Tô đưa giấy phép lái xe qua cửa sổ.
Trì Noãn nhìn thấy cảnh này, thầm vui mừng vì hôm nay không phải Cố Ninh Tư lái xe, nếu không thì phiền phức rồi.
Thư ký Tô vượt qua chốt kiểm tra, lúc cất giấy phép lái xe, như cười như không mà thoáng nhìn Cố Ninh Tư.
Quãng đường không ngắn, nhóm chat kết thúc khi Tiết Mân đến đón nhóm người Từ Đan. Trì Noãn cất điện thoại, quay sang xem Cố Ninh Tư chơi game. Bình thường cô đều không chơi những cái này, nhất thời cũng không biết nên làm gì, không nhịn được ngáp một cái, Cố Ninh Tư hỏi cô: "Muốn ngủ một lát không?"
Trì Noãn gật đầu.
Cố Ninh Tư hất chăn ra, Trì Noãn liền đắp lên người, tựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại.
Đi được nửa đường, thư ký Tô ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu. Màn che nắng ghế sau đã được hạ xuống hết, Trì Noãn chẳng biết từ bao giờ đã tựa đầu vào vai Cố Ninh Tư, ngực đều đều phập phồng, ngủ rất ngon lành.
"A Ninh." Thư ký Tô định nói gì đó, nhưng Cố Ninh Tư lắc đầu, ra hiệu nàng đừng lên tiếng.
...
Trì Noãn bị cuộc gọi của Từ Đan đánh thức, Từ Đan hỏi các cô hiện đang ở đâu.
Trì Noãn dụi mắt nhìn xung quanh, xe đã sớm rời đường cao tốc, đang tiến vào trong thành phố L, cảnh vật trước mắt hoàn toàn xa lạ, cô nhìn mà mờ mịt, liền hỏi Cố Ninh Tư: "Chúng ta đến đâu rồi?"
Thư ký Tô tiếp lời: "Sắp tới rồi, nếu không kẹt xe thì khoảng mười phút nữa."
Trì Noãn thuật lại với Từ Đan, Từ Đan liền nói: "Được rồi, đợi các cậu đến nơi rồi nói sau--- Tụi mình cũng sắp tới rồi, các cậu trực tiếp lái xe xuống tầng hầm đi."
Giọng điệu Từ Đan có chút kỳ quái, Trì Noãn nói với Cố Ninh Tư: "Hình như đã xảy ra chuyện gì rồi, Từ Đan bảo là sẽ nói sau, kêu chúng ta trực tiếp lái xe xuống tầng hầm."
Xe tiến vào gara dưới hầm, khi đi ngang qua thang máy, Trì Noãn liếc mắt liền trông thấy Từ Đan. Quả nhiên nàng ăn mặc vô cùng trang trọng, đặc biệt nổi bật giữa đám đông.
Trì Noãn mở cửa sổ xe nói: "Là bọn họ! Ở chỗ đó!"
Thư ký Tô nghe vậy liền tìm chỗ đỗ xe gần đó.
Ba người lần lượt xuống xe, Tiết Mân chú ý tới Trì Noãn, ánh mắt dừng trên người cô vài giây, lại liếc nhìn Cố Ninh Tư ở bên cạnh cô, rồi lập tức dời đi.
Từ Đan đến chỗ Trì Noãn, cũng không thừa nước đục thả câu, liền nói ngay với cô: "Phòng mà Tiết Mân đặt xảy ra chút vấn đề. Lúc tụi mình sắp tới nơi, người quản lý của khách sạn này liên lạc với Tiết Mân, nói rằng phòng tổng thống mà cậu ấy đặt trước đã bị mẹ kế đoạt mất... Mẹ nói, sao mình lại không nghĩ đến việc mặc sườn xám chứ, quá xinh đẹp!"
"..." Trì Noãn không để ý đến câu sau của nàng, dùng khẩu hình, "Mẹ kế?"
Từ Đan cũng phối hợp hạ thấp giọng: "Tụi mình đoán đó, nghe giọng điệu Tiết Mân khi tiếp điện thoại, nếu là quan hệ mẹ con ruột thì sao có thể tệ như vậy được!"
"..." Suy đoán này của các cậu cũng quá táo bạo rồi.
Trì Noãn nhìn về phía Tiết Mân, Tiết Mân đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề.
"... Đại tiểu thư, thành thật xin lỗi, tôi sẽ cố gắng sắp xếp một phòng khác cho ngài, tuy rằng không bằng phòng tổng thống, nhưng view cũng rất tốt, ngài xem có được không..." Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề vừa nói vừa xoa đường may trên quần, trông vô cùng căng thẳng.
Tiết Mân: "Nếu vẫn còn phòng trống, tại sao bà ta lại chiếm phòng của tôi?"
"Thưa ngài, tôi đã nhắc đến đại tiểu thư, nhưng tiên sinh ngài ấy..."
"Ba tôi nói gì?"
"Tiên sinh nói phu nhân muốn tiếp đãi khách quý..." Người kia cũng không dám nhìn thẳng vào Tiết Mân, Tiết Mân biết rõ loại người này chỉ nói một nửa bỏ một nửa, không chừng đằng sau còn có lời khó nói nên hắn đã lược qua.
Sắc mặt nàng căng chặt, lát sau mới cười lạnh: "Được, tôi nhường. Cũng không phải chỉ có chỗ này là ở được."
"Đại tiểu thư, ở chỗ chúng tôi đang có buổi công chiếu của
[Đoạt long],
hai ngày nay những khách sạn xung quanh đều kín chỗ, đều là fans theo đuổi thần tượng..."
Hắn có ý tốt nhắc nhở, ai ngờ Tiết Mân lại lạnh lùng quát lớn: "Câm miệng!"
Nhóm người Từ Đan đã sớm quen với một Tiết Mân ăn nói nhẹ nhàng, suýt nữa thì quên mất nàng được các bạn học lén lút gọi là Đại tỷ của Nhất trung, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy nàng nổi giận, không khỏi kinh ngạc nhìn nhau.
Đỗ Mẫn nói: "Tiết Mân nhất định là rất tức giận."
Từ Đan phẫn nộ: "Mình thấy mẹ kế của cậu ấy là cố tình khoe khoang thì có, A Mân bướng bỉnh như vậy, chúng ta cũng không thể để cậu ấy chịu thua mẹ kế, không được thì không được, bất quá thì trở về Vân thành trong đêm thôi!"
Mấy người họ liên tục gật đầu, không ngoài dự đoán đạt được sự đồng thuận.
Cố Ninh Tư quay đầu lại, thư ký Tô đối diện với ánh mắt của nàng, hiểu ý trở về bên cạnh xe, từ trong xe lấy ra một máy tính bảng, dựa vào thân xe lướt xem.
Người đàn ông kia bị mắng nhưng vẫn cúi đầu khom lưng, nói với Tiết Mân: "Đại tiểu thư, hiện tại cũng đến giờ cơm rồi, chúng tôi đã chuẩn bị xong bữa ăn mà ngài yêu cầu, nguyên liệu nấu ăn đều là tốt nhất tươi ngon nhất. Trước tiên đừng nhắc tới những chuyện khác, ngài có muốn mời bạn bè của ngài lên để họ lót bụng trước không?"
Tiết Mân không nhịn được nhíu mày, nhưng cũng không nói từ chối, nàng biết mọi người đều đã đói bụng, nếu lúc này từ chối, nhất thời cũng không tìm được chỗ nào thích hợp để dùng cơm.
Người kia biết đoán ý, lập tức nhấn nút thang máy đi lên.
Thang máy chầm chậm chuyển về, thư ký Tô đưa máy tính bảng cho Cố Ninh Tư xem. Cố Ninh Tư nhìn lướt qua rồi gật đầu. Thư ký Tô cất máy tính bảng, lấy điện thoại ra và đi sang một bên gọi điện.
Thang máy đến, mọi người nối đuôi nhau vào. Trì Noãn thấy thư ký Tô vẫn chưa quay lại, liền hỏi Cố Ninh Tư có chuyện gì vậy, Cố Ninh Tư nói: "Không cần để ý đến cô ấy, cô ấy sẽ tự an bài tốt cho chính mình."
Đến tầng trệt, họ bước vào phòng ăn đã được đặt trước. Toàn bộ bức tường đều là cửa kính sát sàn trong suốt, tầm nhìn vô cùng rộng lớn, đứng gần cửa sổ có thể ngắm nhìn gần như một nửa thành phố L.
Chân trời bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, đèn đường vẫn chưa bật sáng. Bầu không khí ban đầu còn khá nặng nề, nhưng khi Từ Đan vừa nhìn thấy bên dưới, liền không nhịn được mà áp vào cửa sổ rít gào, nàng chụp ảnh tự sướng, rồi lại lôi kéo những người khác cùng chụp ảnh.
Đỗ Mẫn: "... Mình muốn hỏi nãy giờ rồi, cậu phối lễ phục với giày thể thao là sao vậy?"
Từ Đan: "Đừng có nhắc tới! Hôm qua ở nhà mình đã thử giày cao gót, trời ạ, thực sự như bị tra tấn vậy, làm sao mà đi cho được? Mình không di chuyển được chút nào, gót chân còn đau muốn chết!"
Đỗ Mẫn: "Vậy thì cậu có thể thay những cái váy nhỏ khác mà!"
Từ Đan: "Cậu còn nói? Mình cũng đã lỡ mua rồi!! Lại tuyệt giao nhé!!"
Mọi người đều bị Từ Đan chọc cười, lời nói đùa của nàng lại làm khơi dậy bầu không khí. Tiết Mân cũng bị bắt chụp vài bức ảnh, Từ Đan chỉ vào cửa sổ hỏi nàng ấy: "A Mân, cậu xem chỗ đó kìa, là một hòn đảo sao? Đẹp thật đấy!!"
Mọi người đều nhìn ra ngoài.
Phía xa xa, nơi mặt nước bao la, có một con đường dài nối thẳng tới hòn đảo nằm ngay giữa làn nước. Toàn bộ mặt nước trong suốt như gương, trên đảo cây cỏ xanh tươi, nhìn thoáng qua trông khá chấn động thị giác.
"Là đảo Tây Đinh, khu nhà giàu trong những khu nhà giàu." Tiết Mân mỉm cười giải thích rồi mời mọi người ngồi xuống. Không lâu sau, những món ăn tinh xảo lần lượt được bày ra.
Trì Noãn vừa ăn vừa chú ý đến Cố Ninh Tư ngồi đối diện. Cố Ninh Tư lúc nào cũng ăn rất ít khi ở bên ngoài, ban đầu cô còn lo là nàng sẽ không động đũa, mãi đến khi nhìn thấy Cố Ninh Tư uống một bát canh hải sản, rốt cuộc cô mới an tâm.
Từ Đan ăn uống vui vẻ, nhiệt tình khen ngợi Tiết Mân, cuối cùng sảng khoái vỗ bàn một cái, đứng dậy nâng ly nước trái cây muốn kính Trì Noãn: "Noãn Noãn, cảm ơn cậu! Nếu không có cậu giới thiệu Tiết Mân cho tụi mình quen biết, tụi mình sao có thể ăn những món ngon này? Quan trọng nhất là! Tụi mình sẽ sớm được gặp Lâm Thân!!"
"Ha ha ha, phải kính! Phải kính!" Đỗ Mẫn và Triệu Tinh Tinh đều đứng dậy muốn cụng ly với Trì Noãn, Triệu Tinh Tinh nói, "Nói tới đây mới nhớ, A Mân, tụi mình cũng rất tò mò, rốt cuộc cậu và Noãn Noãn làm sao mà quen biết nhau vậy?"
Từ Đan cười to nói: "Đúng đúng đúng! Noãn Noãn của chúng ta có lẽ là có mắc chứng hay quên, chuyện quan trọng như vậy mà cậu ấy lại không nhớ!"
"..." Trì Noãn vừa được kính nước vừa bị trêu ghẹo, bất đắc dĩ nói, "Không phải là mình không nhớ, mà là thật sự không có chuyện gì, dù các cậu có hỏi Tiết Mân thì đáp án cũng giống vậy thôi..."
Từ Đan nào tin tưởng cô, hào hứng khích lệ Tiết Mân: "A Mân! A Mân cậu nói đi!"
Tiết Mân bị điểm danh, liền quay đầu hỏi Trì Noãn: "Cậu còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"
Lần đầu gặp nhau? Trì Noãn theo lời nàng nói mà hồi tưởng lại, Nhất trung cũng chỉ có bao lớn, hai người lại học cùng cấp, số lần chạm mặt quá nhiều khiến cô một chút cũng không nhớ nổi, cuối cùng đành che miệng lại, xấu hổ lắc đầu với Tiết Mân: "Không nhớ..."
Tiết Mân mỉm cười: "Đó là khi khai giảng lớp 10 không lâu, mình và vài bạn học khác đang diễn tập trong phòng đa năng, cậu từ bên ngoài mở cửa bước vào."
"Các cậu vừa học xong ở đó, cậu để quên một quyển sách, vội vã tìm khắp nơi."
"Hôm đó thời tiết xấu, trời mưa, đầu ô của cậu cứ nhỏ giọt."
"A..." Trì Noãn khẽ kêu lên. Nếu như Tiết Mân không nhắc đến, thì chuyện nhỏ nhặt đã bị quăng lên chín tầng mây này, căn bản sẽ không hiện ra từ sâu trong trí nhớ của cô.
"Ồ." Từ Đan kéo kéo lễ phục lộ vai mấy lần, che ngực thật chặt, "Một người đang kéo đàn cello trên sân khấu, một người đang cầm chiếc ô nhỏ giọt đứng bên dưới, thoáng cái đã vạn năm gì đó, nghe có vẻ lãng mạn nhỉ..."
Giọng điệu của nàng còn rất khó hiểu, Đỗ Mẫn phun hết nước trái cây ra ngoài.
Từ Đan thường nói nhảm, Trì Noãn đã tập mãi thành quen, ngược lại là Tiết Mân bất giác vuốt ve khuyên tai, nàng đang định nói gì đó, cửa phòng riêng đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Một người phụ nữ từ ăn mặc đến trang điểm đều lộng lẫy, đang kéo một tiểu thịt tươi anh tuấn trẻ tuổi bước tới, khi bà đến gần, một mùi nước hoa hoa hồng nồng nặc nhanh chóng lan tỏa trong không khí.
Bà đảo mắt một vòng rồi khóa chặt ở chỗ Tiết Mân, lập tức cười đến híp mắt: "Ôi, A Mân! Dì của cháu nói cháu cũng ở đây, dì liền nhất quyết muốn đến gặp cháu."
Tiết Mân chậm rãi dựa lưng vào ghế: "Cháu còn tưởng khách quý của bà ấy là ai, hóa ra là dì Tôn, đã lâu không gặp dì."
Người phụ nữ được gọi là dì Tôn cười khanh khách: "Lần cuối cùng gặp cháu đã là chuyện của hai năm trước, chớp mắt một cái cháu đã xinh đẹp hơn rất nhiều rồi."
Tiết Mân: "Ánh mắt của dì Tôn cũng ngày càng tốt."
Tiết Mân đang nói chuyện với bà Tôn, nhưng ý tứ lại hướng về phía tiểu thịt tươi kia. Bà Tôn xua tay nói: "Đâu có! Hứa Hủ của chúng ta là minh tinh, hôm nay có đạo diễn Vương đến, dì dẫn cậu ấy đi giới thiệu một chút."
Trước mặt một bàn người, tiểu thịt tươi bị lời nói ẩn ý của bà Tôn làm cho đỏ bừng mặt, lúng túng sờ sờ mũi.
Tiết Mân lộ ra vẻ mặt chợt bừng tỉnh: "Vậy thì tốt nhất dì Tôn nên suy nghĩ kỹ lại, với giá trị của dì, muốn loại đàn ông nào mà không có? Đâu giống như dì kia của cháu, trẻ đẹp lại có điều kiện đàng hoàng, nhưng nhất quyết muốn tìm một lão già như ba cháu?"
Từ Đan nghe vậy liền nháy mắt ra hiệu với Trì Noãn: Thấy chưa, mình đoán không sai mà, Tiết Mân có mẹ kế, quan hệ rất căng thẳng.
"A Mân cháu nói cứ nói đùa, Tiết tiên sinh sao lại là một lão già được chứ, dì của cháu nói cho dì nghe, lúc Tiết tiên sinh ở trên giường–––"
Bà "ai dô" một tiếng rồi vỗ nhẹ vào miệng mình: "Xem dì nói cái gì này, ở ngay trước mặt một bàn bạn nhỏ như vậy, thật đáng bị đánh đòn mà. Các cháu cũng đừng để ý nhé? Tính tình dì có hơi thẳng thắn."
Mọi người đều có thể đoán được rằng bà Tôn này là vì Tiết Mân mà đến. Tiết Mân sắc mặt tối sầm, đương nhiên cũng không ai đáp lại ba chữ
"Đừng để ý"
kia.
Bà Tôn buông tiểu thịt tươi ra, bà đến gần Tiết Mân, cúi người dựa vào lưng ghế của nàng, trìu mến nói: "Cháu xem dì này, nói đông nói tây, suýt nữa đã quên mất chính sự––– Dì thường xuyên đến thành phố L, nhưng trước giờ chưa từng phiền đến dì của cháu, chỉ là hôm nay có buổi công chiếu nên đã lỡ nhắc tới với dì của cháu. Ai ngờ dì của cháu lại nhiệt tình, ba cháu lại sủng bà ấy, liền trực tiếp nhường phòng tổng thống mà cháu đã đặt trước cho dì, dì đây cũng rất ngại nha! Huống hồ cháu còn mang theo nhiều bạn bè như vậy, tự dưng đổi phòng thế này cũng khiến cháu quá mất mặt nhỉ..."
Tiết Mân hừ một tiếng.
"Cho nên dì nghĩ là sau khi kết thúc buổi công chiếu, dì sẽ làm hướng dẫn viên đưa các cháu đi ăn khuya nhé? Thế nào, các bạn nhỏ ngồi đây có bằng lòng không?" Bà Tôn nói, vừa cười khanh khách vừa vỗ vào lưng ghế.
Tiết Mân ngoài cười nhưng trong không cười cụp mắt xuống, mọi người đều không nói gì, Cố Ninh Tư điều chỉnh lại đồng hồ và liếc nhìn thời gian, ngẩng đầu nói với bà Tôn: "Không cần khách khí, chúng tôi vốn cũng không qua đêm ở đây."
"Ồ?" Bà Tôn liếc nhìn nơi phát ra giọng nói, "Vậy các cháu ở đâu? Sẽ không đến nổi chạy về trong đêm đấy chứ? A Mân, thế thì không được nha, đường sá ban đêm rất khó đi, lái xe trên đường cao tốc cũng quá nguy hiểm."
Cố Ninh Tư: "Đảo Tây Đinh."
Mọi người trong phòng: "..."