"Ăn đi nào, Noãn Noãn, sườn xào chua ngọt em thích nhất đấy."
Trì Thanh Xuyên gắp sườn vào bát Trì Noãn, vừa định trở tay gắp miếng sườn thứ hai, Trì Noãn đã bảo vệ bát: "Anh à, em no rồi! Anh với chị dâu ăn nhiều hơn một chút đi."
Thiếu nữ mười bảy tuổi, giọng nói nhu hòa êm tai, nhưng chị dâu Nhạc Vân ngồi đối diện đã hết sức miễn dịch với thanh âm này, tự mình nhấc đũa lựa sườn trong đ ĩa.
"Vậy được." Trì Thanh Xuyên cũng không miễn cưỡng cô, nói sang chuyện khác: "Ngày mai em trở lại trường rồi, anh không thể chiếu cố em được, em phải chăm sóc tốt bản thân đó biết chưa?"
Chiếc đũa chọc vào đáy đ ĩa, Nhạc Vân thẳng tay đẩy bát: "Một ngày căn dặn tám trăm lần, tai đều kết thành kén cả rồi, không thấy phiền à."
Trì Noãn nhìn chị: "...Dạ, em biết rồi."
Sau khi ăn xong, Nhạc Vân ngồi trên sô pha xem TV, còn anh em Trì gia đang chen chúc rửa bát trong phòng bếp. Trì Thanh Xuyên nói với Trì Noãn: "Chị dâu em sau khi mang thai thì tính khí có hơi cáu kỉnh, cũng không có ý gì khác đâu, em đừng để trong lòng nhé."
"Không đâu, anh yên tâm đi." Trì Noãn đặt những bát đã rửa sạch lên kệ để ráo nước, quay đầu thấy Trì Thanh Xuyên đang gọt táo cho Nhạc Vân, cô liền tiện tay tiếp nhận.
Ngón tay Trì Noãn linh hoạt, lực cũng khống chế tốt, gọt xong một quả táo mà không hề làm đứt đoạn vỏ.
Sau khi cắt táo thành từng miếng và đặt vào đ ĩa, cô ra hiệu với Trì Thanh Xuyên đưa chúng cho Nhạc Vân.
Trì Thanh Xuyên chọn miếng táo to nhét vào miệng Trì Noãn, hỏi: "Ngọt không?"
Trì Noãn nói: "Ngọt ạ."
...
Hiện đang là tháng giêng, trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi thuốc pháo. Khí trời lạnh buốt, Nhất trung Vân Thành khai giảng.
Nhà Trì Noãn cách xa trường, từ cao trung đã bắt đầu học nội trú, nên cô đến trường sớm để dọn dẹp kí túc xá.
Phòng ngủ bốn người, Trì Noãn tới không tính là muộn, bạn cùng phòng Từ Đan cũng đã tới, còn có ba mẹ của cô ấy, kí túc xá nhỏ bị đống hành lý làm cho chật kín.
"Trì Noãn! Năm mới vui vẻ." Từ Đan đá văng hành lý ra, dọn đường cho Trì Noãn vào.
Trì Noãn chào hỏi: "Chào chú dì ạ."
Ba Từ Đan đang dọn giường trải chiếu cho Từ Đan, mẹ cô ấy cầm một nắm hạt dẻ nhét vào tay Trì Noãn: "Đan Đan, con cần học hỏi lớp trưởng của mình một chút đấy, thành tích tốt, miệng còn ngọt nữa."
Từ Đan mạnh miệng: "Mẹ, sao mẹ lại như vậy chứ! Cái này có thể so sánh sao? Trì Noãn xinh đẹp như vậy, hay là mẹ cũng nói con không đẹp luôn đi?"
Trì Noãn làn da trắng nõn, đôi mắt trong trẻo, khóe miệng hơi giương lên trên, ngoan ngoãn mềm mại, đẹp đến mức vô hại, rất được người ta yêu thích.
Ba người Từ gia đều bật cười, Trì Noãn cũng cười theo, góc cạnh của hạt dẻ đâm vào tay cô, có chút đau.
Ba mẹ cô đã mất, chuyện xảy ra khi cô mới bốn hoặc năm tuổi, hiện tại cũng không còn nhớ rõ lắm. Là anh trai Trì Thanh Xuyên vẫn luôn tích cực và lạc quan mà nuôi dạy cô.
...
Đêm đó trước khi ngủ, Trì Noãn treo bộ đồng phục màu xanh trắng mà hôm sau cô sẽ mặc lên thanh chắn trên giường. Từ Đan dựa vào thành giường, kể cho Triệu Tinh Tinh ở giường dưới cô ấy nghe tin đồn về giáo bá Nhất trung Tào Phẩm Huy, rằng dường như cậu ta đang có quan hệ tình cảm với Tiết Mân ở ban nghệ thuật.
Ở giường trên của Trì Noãn, Đỗ Mẫn đang vùi đầu vào sách điện tử, nghe được vài chữ liền lập tức nói: "Tiết Mân á! Dữ dội lắm! Lần trước mình thấy cô ấy hút thuốc trong WC đấy!"
Từ Đan và Triệu Tinh Tinh đều khó hiểu mà quay sang nhìn cô ấy, Từ Đan nói: "Năng lực nắm bắt trọng điểm của cậu có ổn không vậy? Đại soái tốt hơn Tào Phẩm Huy còn bị Tiết Mân thu phục kia kìa!"
Đỗ Mân mê mang nói: "A... Bọn họ vốn không phải một nhóm sao? Nhóm người đó cả ngày như hình với bóng, không nói chuyện yêu đương mới là lạ đấy."
"..."
Trì Noãn trải sẵn chăn, trước khi lên giường thì nói với ba cô gái chung phòng: "Mình tắt đèn nha?"
"Tắt đi----- A? Noãn Noãn, cậu quen biết Tiết Mân đúng không?" Từ Đan chợt nhớ đến, "Cuối học kỳ trước, hình như mình thấy cậu nói chuyện với cô ấy trong phòng âm nhạc mà?"
Trì Noãn trả lời: "Không quen."
Đỗ Mân: "Có thật
"Thành Lan Lâu"
là do gia đình Tiết Mân quyên tặng trường không?"
Triệu Tinh Tinh "oa" một tiếng rồi che chăn qua đầu: "Được rồi, dừng ở đây thôi, ngủ đi, đừng nói nữa."
Từ Đan cùng Đỗ Mẫn cười ha ha.
- ---- Tào Phẩm Huy là nam thần của Triệu Tinh Tinh.
Trên thực tế, Tào Phẩm Huy là nam thần của rất nhiều nữ sinh trong Nhất trung Vân Thành. Người này ngang ngược ngông cuồng, nổi loạn và xấu tính nhưng lại soái đến mức tưởng không phải con trai, đi tới đâu cũng đều trở thành tiêu điểm.
...
Sau khi trở lại trường, tiết tấu học tập tăng nhanh. Chớp mắt một cái, khai giảng đã qua hơn một tuần.
Hết tiết học đầu tiên của buổi sáng, Trì Noãn là lớp trưởng kiêm đại biểu môn ngữ văn, đang cẩn thận đốc thúc từng người nộp bài tập.
Từ Đan từ bên ngoài chạy vào lớp, cô ấy có chút kích động, một phát liền bắt được tóc đuôi ngựa của Trì Noãn: "Trì Noãn, A Văn đang tìm cậu!"
Hà Lệ Văn, là chủ nhiệm ban 6 lớp 11, dạy ngữ văn.
Ban 6 là phòng học cuối dãy bên phải ở lầu hai, Trì Noãn đi về phía văn phòng tổ ngữ văn ở ngoài cùng bên trái.
Hôm nay tuy là nhiệt độ không còn cao nhưng trời nắng to, Trì Noãn lại mặc nhiều, vì lẽ đó gió thổi qua người cũng không thấy lạnh chút nào. Cô đắm mình dưới ánh mặt trời, rất nhanh đã tới văn phòng, cô gõ cửa hỏi: "Hà lão sư, cô tìm em ạ?"
Hà Lệ Văn đứng trước bàn làm việc, đang nói chuyện với một cô gái mặc áo khoác trắng. Nghe thấy động tĩnh, cô ấy liền nghiêng đầu qua: "A, Trì Noãn à, vào đi em."
Hà Lệ Văn cầm tờ giấy A4, cách bàn một làm việc đưa cho Trì Noãn: "Học kỳ mới đã bắt đầu rồi, cần phải làm lại bảng báo cáo. Đây là yêu cầu của trường, em đối chiếu rồi sắp xếp nhé."
"Được ạ." Trì Noãn nhận lấy tờ giấy kia rồi qua loa lướt xem, nghe Hà Lệ Văn nói tiếp: "Đây là Cố Ninh Tư, học kỳ này sẽ chuyển tới ban 6 chúng ta. Trì Noãn, em là lớp trưởng, bình thường nhớ quan tâm bạn học mới một chút nhé."
Trì Noãn nghe vậy thì nhìn sang, phát hiện bản thân đứng bên cạnh bạn học mới, đầu chỉ tới bả vai của đối phương.
"..." Là con gái, bạn học mới cao quá đi.
Trì Noãn chào hỏi nàng: "Chào cậu, Cố Ninh Tư."
Cố Ninh Tư hơi nghiêng người và cúi đầu nhìn xuống, đôi môi mỏng cùng hàng mi dày, ánh mắt sâu hun hút đang phản chiếu nụ cười của Trì Noãn.
"Ừm." Nàng nói.
Trì Noãn: "..."
Hà Lệ Văn còn muốn nói vài lời với Cố Ninh Tư, Trì Noãn trở về lớp trước.
Chuông vào học vang lên, đây là tiết của Hà Lệ Văn, lão sư chưa tới nên cả lớp vẫn ồn ào. Trì Noãn ngồi xuống rồi nhìn khắp bốn phía: "Tới giờ học rồi, mọi người im lặng đi!"
Lời của lớp trưởng trước sau như một vẫn không có lực uy hiếp gì, Từ Đan bên cạnh nàng cũng hùa theo tham gia trò vui: "Cậu có thấy cô gái trong văn phòng của A Văn không?"
Trì Noãn gật đầu, Từ Đan khoa trương nói: "Chậc, mình đứng ngoài cửa nhìn cô ấy một cái thì cả người liền như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng luôn! Cậu thấy cô ấy thế nào? Sao lại có thể có người tướng mạo ưu tú như vậy chứ?"
Từ Đan móc trong túi ra một chiếc gương nhỏ, trước sau ngắm nghía mặt của mình: "Nếu như mình không có tàn nhang, miễn cưỡng cũng có thể đạt tiêu chuẩn... Cậu có nghĩ thế không?"
Tâm tư của Trì Noãn quay về văn phòng tổ ngữ văn ban nãy. Ánh nắng tranh nhau chen lấn hắt vào khung cửa sổ, có vô số hạt bụi li ti lượn lờ trong không trung.
Bạn học mới thon thả cao gầy, tóc dài qua vai, áo khoác trắng không cài khuy làm lộ ra áo len cổ thấp bên trong.
Còn có xương quai xanh như ẩn như hiện.
"...Đm! Sao cô ấy lại tới lớp cùng A Văn!?" Miệng Từ Đan bất giác há thành hình chữ O, Trì Noãn cũng ngẩng đầu lên.
Hà Lệ Văn từ bên ngoài vào lớp, Cố Ninh Tư đi theo cô ấy, hai người đồng thời dừng lại trên bục giảng.
Hà Lệ Văn xua tay để cả lớp yên tĩnh: "Các bạn học, đây là bạn học mới vừa chuyển đến lớp chúng ta. Được rồi, mời bạn học mới giới thiệu ngắn gọn về bản thân nhé!"
Cả lớp mấy chục con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm bục giảng, có mấy nam sinh âm thầm phát ra vài âm thanh quái dị.
Trì Noãn nghiêm túc ngồi tại chỗ, cũng giống với những người khác, tò mò quan sát Cố Ninh Tư.
Cố Ninh Tư không căng thẳng cũng chẳng vui vẻ, nàng như đang hoàn thành một nhiệm vụ hết sức vô vị, giọng điệu bình thản đến mức gần như xa cách: "Cố Ninh Tư."
Hà Lệ Văn im lặng vài giây, sau khi xác định bạn học mới thật sự đã "ngắn gọn" giới thiệu bản thân, dẫn đầu vỗ tay lên: "Được rồi, chúng ta hoan nghênh bạn học mới nào."
Các bạn học nể tình vỗ tay hoan nghênh, chờ tiếng vỗ tay dừng lại, Hà Lệ Văn nói: "Chu Đạt Mậu, em dọn đồ của mình di chuyển lên bàn trên nhé. Cố Ninh Tư, em ngồi ở đó trước đi... Được rồi, chúng ta bắt đầu học thôi."
Hà Lệ Văn an bài chỗ ngồi xong, lại nhớ ra cái gì đó, cô ấy quay về phía Trì Noãn: "Bạn học Cố Ninh Tư vẫn chưa nhận đồng phục và sách giáo khoa, tiết sau lớp trưởng dẫn em ấy đi nhận một chút nhé."
Trì Noãn gật đầu đồng ý.
Từ Đan che miệng cười khanh khách: "Mình muốn đổi chỗ với Triệu Tinh Tinh quá. Nè Trì Noãn, đưa sổ liên lạc lớp cho mình đi."
Triệu Tinh Tinh ngồi trước Chu Đạt Mậu.
Sau khi hết tiết ngữ văn, Trì Noãn đi tới bục giảng, truyền đạt với mọi người về việc trường học yêu cầu làm lại bảng báo cáo.
Chu Đạt Mậu chống tay, lười biếng cười: "Lớp trưởng, việc này cũng giống như trước kia thôi, một mình cậu đảm nhận được chứ, biết lắm khổ nhiều mà."
Những người khác: "Chu Đạt Mậu! Câm miệng đi! Cậu nói lung tung gì vậy?
...
Trì Noãn tập mãi thành quen liền từ bục giảng đi xuống, đi thẳng tới bên bàn của Cố Ninh Tư. Hai tay Cố Ninh Tư c ắm vào túi quần, yên lặng ngồi nhìn cô.
Trì Noãn hỏi: "Đi nhận sách nhé?"
Phát thanh của trường hỏng rồi, đã hai ngày không cần tập thể dục buổi sáng, vẫn kịp thời gian để tới phòng sách giáo khoa một chuyến.
"Được." Cố Ninh Tư mở miệng, từ trên ghế đứng lên.
Vóc dáng nàng cao hơn Trì Noãn rất nhiều, Trì Noãn cảm giác như mình hoàn toàn bị bao phủ, áp lực chiều cao khiến cô theo bản năng mà lùi lại hai bước.
Trong phòng sách giáo khoa, Cố Ninh Tư dựa tường nhìn Trì Noãn chạy tới chạy lui tìm sách giáo khoa lớp 11.
Sau khi nói cảm ơn với lão sư trong phòng, Trì Noãn xoay người định cầm sách giáo khoa lên thì bị một bàn tay trắng nõn cản lại.
Bàn tay kia đặt lên sách ngữ văn ở trên cùng, ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ, mu bàn tay nổi ra mạch máu màu xanh nhạt.
Cố Ninh Tư nhanh hơn Trì Noãn một bước, nàng ôm sách giáo khoa vào lồ ng ngực mình.
"Mấy cái này nặng lắm, để mình giúp cậu." Trì Noãn muốn rút đi vài quyển, nhưng Cố Ninh Tư lại tránh đi: "Không cần."
Hai người cùng về lớp, trên đường đi Trì Noãn lại đề nghị giúp Cố Ninh Tư cầm sách, Cố Ninh Tư vẫn là câu nói kia: "Không cần."
Thấy nàng trước sau kiên trì, Trì Noãn cũng đành phải thôi, cô nói với nàng về việc đồng phục: "Giờ không kịp đi lấy, tan học mình lại cùng cậu đi nhé. Cậu cao một mét bảy à?"
Cố Ninh Tư: "Một mét bảy lăm."
Trì Noãn: "Cậu cao thật đấy."
Cố Ninh Tư im lặng.
Câu nói
"Cậu cao thật đấy"
thế này, hình như đúng là không cần thiết phải trả lời lại... Trì Noãn đút hai tay vào túi áo, nghĩ ra một đề tài không hề mới mẻ: "Cố Ninh Tư, cậu từ đâu chuyển tới vậy?"
Cố Ninh Tư: "Phía Bắc."
Trì Noãn: "Vậy cậu không phải người Vân Thành?"
Cố Ninh Tư: "Coi như vậy đi."
Trì Noãn: "Ừ."
...
Trì Noãn hít vào một hơi, lại nói tiếp: "... Bạn học ở ban 6 đều rất tốt, đợi sau khi quen rồi cậu sẽ hiểu... Tóm lại là hoan nghênh cậu trở thành một thành viên của lớp chúng mình."
Cố Ninh Tư: "Ừ."
Trì Noãn: "..."
Thôi quên đi, nhìn dáng vẻ người ta chắc cũng không giỏi trò chuyện lắm.