Chương 6: Ngày đầu đi học
-Tôi phản đối.
-Tại sao?
-Tộc trưởng, ngài đùa sao, không phải chúng ta đã quyết định che dấu nhị tiểu thư cho đến khi tiểu thư trưởng thành sao?
-Nhưng che dấu quá mức cũng chỉ khiến người ngoài hoài nghi, Nanami từ nhỏ hiểu chuyện, ta sẽ căn dặn con bé sau.
-Nhưng,...
-Nanami hiện tại có tiếng là phế vật, mà bình thường thì ai giữ khư khư phế vật bên mình, chúng ta bảo hộ quá mức cũng chỉ gây nên sự nghi ngờ, không bằng thả con bé một chút, chỉ cần con bé không thể hiện ra quá nhiều tài năng của bản thân.
-Tộc trưởng nói đúng, nhị trưởng lão ngươi bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại xem, hơn nữa gần đây không phải tộc trưởng đã tự mình kiểm tra tiểu thư sao.
-Tinh anh thượng nhẫn, có thể trong thời gian ngắn đánh g·iết tinh anh thượng nhẫn cường giả không nhiều, nên dù là tiểu thư có gặp chuyện, chúng ta cũng tiếp ứng kịp thời thôi. Nếu như không tiếp ứng kịp, thì kẻ đó chỉ sợ rằng ngay cả chúng ta cũng không phải đối thủ, nhị tiểu thư thủ đoạn các ngươi cũng thấy qua, muốn g·iết tiểu thư, không dễ.
=-=-=-=-=-=-=
Vài ngày sau
Trường học nhẫn giả - làng lá
=-=-=-=-=-=-=
-Này, tớ ngồi đây được không?
Bé gái tóc vàng mỹ lệ mỉm cười hỏi, một cô bé mỹ lệ như thế, lẽ ra sẽ thành vạn người chú mục tiêu điểm, nhưng lạ thay, nàng giờ đây lại như vô hình, mọi người dường như vô thức bỏ qua nàng?
Nanami ngẩng đầu lên nhìn đối phương, một cảm giác quen thuộc ấm áp ập tới, giọng nói này, tựa hồ coi đã nghe qua trước đây?
Nhưng,... Lúc nào?
-Senju Eve, tên cậu là gì?
Trong lúc Nanami ngẩn ngơ, Eve đã không biết từ khi nào đã tùy tiện ngồi xuống cạnh cô.
-Nanami.
Trong vô thức cô bật thốt lên, cái cảm giác quen thuộc kỳ lạ này, thêm thứ cảm xúc kỳ lạ thúc dục cô ôm chầm đối phương vào lòng, thật là lạ.
Có vẻ, thời gian sắp tới cũng sẽ không buồn chán.
.
.
.
-Xin lỗi, cái chỗ này tớ ngồi được chứ?
Khi mà hầu hết mọi người trong lớp đã ổn định chỗ ngồi, một cô bé tóc nâu, nước da nhợt nhạt đang đứng cạnh Eve lên tiếng hỏi.
-Được ah, cậu cứ thoải mái, Yakumo chan.
Nghe được lời đồng ý từ Eve, Yakumo cũng vui vẻ ngồi xuống, không hiểu vì sao nhưng khi ở gần Eve, Yakumo lại cảm thấy dễ chịu lạ thường, thân thể yếu ớt của cô như đang được chữa lành từ từ.
-Cảm ơn, nhưng sao cậu biết tên tôi?
-Bí mật.
Nhìn qua Yakumo, Eve cười nhẹ, xem ra cô sẽ có một thời gian trông trẻ dài dài đây. Trên cơ bản mà nói, cái bàn học bốn người này, trừ bản thân cô ra thì ba người còn lại đều có vấn đề về tâm lý ah…
Càng nghĩ, cô càng nhìn họ với ánh mắt yêu thương,... Ôi không, phải kiềm chế nào, biểu hiện vừa rồi của cô không giống biểu hiện của một đứa trẻ bình thường.
Giờ phải tìm cách cho Yakumo và Nanami kết bạn thôi, có thế này hai đứa nó mới tự giúp nhau chữa lành cho nhau.
Khó thật đấy, cả hai đứa đều trầm tính và hướng nội.
Mà cứ từ từ thôi…
=-=-=-=-=-=-=
Tối hôm đó
=-=-=-=-=-=-=
-Nanami…
Hai cô bé tóc lam đang nằm chung một chiếc giường, bỗng cô bé tóc lam ngắn lên tiếng đánh thức người còn lại.
Nghe được âm thanh kêu gọi của Hinata, Nanami cũng mở mắt nhìn nàng mà hỏi.
-Có chuyện gì sao, Hinata?
-Umm…
-Nếu không vội, thì đợi sáng mai nói cũng được, giờ tối rồi.
-Không được, nếu không nói, chị sẽ không ngủ được mất…
Nhìn vẻ mặt xoắn quýt của Hinata, cô bỗng nhớ lại chuyện hồi chiều Hinata b·ị b·ắt nạt, b·ị b·ắt ngay ngày bắt đầu đi học có thể nói là Hinata khá là xui xẻo.
Cô cũng thấy trận bắt nạt đó từ xa, nhưng trong mắt cô, trận bắt nạt này là vô hại, thậm chí là có thể lợi dụng để rèn luyện lại tâm tính Hinata.
Vốn là định để Hinata b·ị b·ắt nạt trong tuyệt vọng, rồi để cô ấy tự đứng lên hoặc về nhà nàng sẽ an ủi sau, thậm chí Nanami còn đã cố tình ra lệnh cho nhẫn giả bảo hộ Hinata không can thiệp, nào ngờ bị một thằng nhóc tóc vàng phá đám.
Nhưng trong cái rủi có cái may, cô phát hiện được con cáo khổng lồ năm đó trong người thằng nhóc này, vốn còn tiếc nuối vì không đủ thời gian phân tích con cáo lớn này, giờ thì tốt rồi.
Thằng nhóc kia tựa hồ còn cùng niên khóa với cô, ngày mai phải để ý kỹ hơn mới được.
-Nanami dạy chị được không?
-Ah?
-Nanami rất mạnh đúng không, em đã dấu diếm với hầu hết mọi người, nhưng chị biết em rất mạnh, dạy chị được không?
-Chị muốn mạnh hơn, để giúp được mọi người.
Giúp sao, trước tiên chị học cách tàn nhẫn trước giùm em đã, thiên phú Hinata cũng không phải là tệ, nhưng tính cách lại không thích hợp chiến đấu, Hinata quá tốt bụng, hơn nữa lại còn có chút tự ti.
-Được thôi.
Cũng tốt, chỉ cần đủ mạnh, dù là nhân từ cỡ mấy, chỉ cần đủ mạnh, cũng khiến nàng ở thế bất bại, còn tự ti, chỉ cần Hinata đủ mạnh, lòng tự ti đó sẽ tự động biến mất.
-Thật sao, cảm ơn em.
Em phải cám ơn chị mới đúng, lòng tốt bụng của chị đã giúp em hiểu được phần nào đó của cảm xúc người bình thường.
Chỉ cần chị mãi mãi vẫn nhìn em như hiện tại là được.
-Ừm, giờ ngủ trước đi.
-Ừm.
=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=