Chương 23: Những con quái vật cô độc
Bùm…
-Uy Nanami,... Bọn tớ tới viện trợ đây.
Nhìn đột nhiên xuất hiện con cóc khổng lồ, Nanami tò mò quan sát, cô lập tức phát hiện ra Naruto đang đứng trên đầu con cóc.
Không đủ, con cóc này không đủ mạnh, sẽ thua thôi,...
Nhưng vậy cũng tốt, nói không chừng được thấy hồ ly cùng chồn đánh nhau.
Nghĩ vậy, Nanami lui ra phía xa tập trung phân tích.
-Uy, bọn ta là đối thủ của ngươi, cóc lão đại mau cản hắn lại…
-Ta đã lúc nào công nhận ngươi đâu?
Lúc này, Shukaku đã b·ị c·ướp đi một phần mười chakra, nó đã tức giận tột cùng, nó muốn g·iết kẻ đã thi triển cái nhẫn thuật kỳ dị kia, nên khi Naruto đột nhiên xuất hiện, nó vốn không muốn để ý đến cậu, nhưng Naruto lại cố cản nó khiến nó tức điên lên muốn trút giận lên người Naruto.
-C·hết tiệt, c·hết đi cho ta.
-Ta thấy coi như không cần nhóc giúp, cô bé kia cũng xử lý được tên này.
Nhìn Nhất Vĩ lao tới, bất đắc dĩ cóc lớn cũng rút kiếm ra chiến đấu, khi tiếp cận gần Nhất Vĩ hắn đã thấy được Gaara, biết được cách xử lý trường hợp này nhanh chóng mà không cần đánh trực diện, hắn đột nhiên nghĩ tới cảnh Nanami dùng Phi lôi thần thuật rời khỏi đây.
-Ý cóc lão đại là gì?
-Đánh tỉnh tên kia.
=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=
Ra rồi…
Nanami biến mất tại chỗ và một lần nữa đột ngột xuất hiện sau lưng Gaara, cô đưa tay nắm lấy Naruto cũng đang đứng gần đó, một tay khác đưa về phía quả cầu chakra khổng lồ dưới chân, Nhất Vĩ biến mất nhưng những quả cầu này giờ đây toàn bộ đã biến thành chakra của cô, Nanami nhẹ nhàng hấp thụ chúng vào người.
Một lần nữa biến mất, lần này cô mang theo Naruto, cả hai cùng xuất hiện dưới đất một lần nữa.
Bùm…
Nhìn thấy Naruto tiếp đất an toàn, con cóc lớn cũng biến mất.
Nanami làm vậy không phải vì giúp Naruto, mà là vì thèm chakra Cửu Vĩ đã rò rỉ ra từ người Naruto, khi chạm vào Naruto cô đã lấy được một phần chakra Cửu Vĩ trước khi nó tiêu tán hoàn toàn, cứu người chỉ là nhân tiện.
-Cảm ơn cậu,...
Naruto lên tiếng cám ơn Nanami, cậu nhìn về phía vừa rớt xuống đất Gaara.
-Ta,... Ta sẽ không biến mất. Ta sẽ,... Ta sẽ không thua.
Biến mất sao, nghe Gaara nói Nanami bỗng có chút hoài niệm, kiếp trước không phải nàng cũng vì không tìm thấy được ý nghĩ tồn tại mà quyết định từ bỏ cuộc sống sao.
-Kh,... Không được tới gần đây.
Kiếp trước mình được coi như một con quái vật, là vô địch, không ai mạnh hơn mình, thậm chí còn phải tìm cách tự suy yếu bản thân để có thể được c·hết,...
Năm đó khi thấy được Shichika đã tìm được bạn đời và bắt đầu chuyến hành trình của em ấy, mình cũng đã quyết định lấy mạng sống của mình để dạy cho em ấy bài học cuối cùng, mình đã đánh bóng đứa trẻ đó một lần và mãi mãi sau khi nó bị mài mòn trong chuyến hành trình của nó.
Không biết giờ đây em ấy ra sao? Cô bé Togame đó cũng không phải người hiền lành gì, con bé đó là loại người có thể làm bất cứ gì để đạt được mục đích.
-Nỗi cô độc một mình,... Nỗi đau đó,... Không dễ chịu chút nào.
Naruto lúc này đã đứng trước Gaara, cậu nhìn Gaara với ánh mắt đồng cảm.
Quả thật, khi cha đã ngăn cấm và c·ách l·y mình, khi Shichika rời khỏi hòn đảo, cảm giác bị ngăn cách một mình hay bị bỏ lại một mình đó… không vui.
-Tớ hiểu chứ,... tớ hiểu cậu đau tới mức nào mà.
-Nhưng,... tớ có những người quan trọng nhất với mình. Nên tớ sẽ không để cậu gây tổn thương cho họ, ngay cả khi bị cậu g·iết đi chăng nữa, tớ cũng sẽ ngăn cậu.
Lời nói của Naruto như đang nhắc nhở Nanami, cô bỗng nhiên nhớ tới những suy nghĩ và đắn đo của mình mỗi lần trước khi hành động, nếu là Nanami trước đây, sẽ lo lắng những thứ như vậy sao?
Không, không hề, tuy có một phần là vì người duy nhất cô quan tâm lúc đó - Shichika ở kiếp trước của cô cũng là cường giả hàng đầu, cô không phải lo cho cậu, một phần khác là vì tính cách vô cảm của cô.
Thế giới trước đây trong mắt Nanami, tựa như một quyển sách, một quyển sách mà cô có thể nhanh chóng đọc hiểu, điều này khiến cô mất đi hầu hết cảm xúc và trở nên gần như vô cảm, nhưng tất cả nhiêu đó thì không đủ để khiến Nanami trở nên thật sự vô cảm, cảm giác cô độc và lòng sợ hãi của người khác là thứ nước lạnh đã dập tắt những cảm xúc cuối cùng của cô, ngọn lửa cảm xúc đã tắt, nhưng nhờ hơi ấm từ lòng quan tâm của Shichika đã giúp Nanami đã giữ lại một chút tia lửa cảm xúc, nhưng cũng chỉ là tia lửa nhỏ, vì chính bản thân Shichika cũng là một người thiếu thốn cảm xúc, cậu càng không biết cách thể hiện cảm xúc của mình, cũng như cách truyền ngọn lửa cảm xúc qua cho chị gái cậu.
Cứ như thế, một Nanami vô cảm đã không cố kỵ chút nào khi làm mọi việc, cô hành động theo những gì cô muốn, nhổ sạch mọi ngọn cỏ cản đường, thế giới trong mắt Nanami lúc đó dường như chỉ có hai màu trắng đen nhàm chán.
Mãi cho đến khi Nanami c·hết và đi đến Đại Thư Viện, cảm xúc tò mò trong cô lần đầu tiên được thắt lên, nó cũng là ngọn gió kích thích tia lửa cảm xúc của Nanami một lần nữa bùng cháy.
Sau khi chuyển sinh, Hinata đã giúp cô duy trì ngọn lửa cảm xúc này.
Trận b·ắt c·óc mười năm trước lại một lần nữa kích thích ngọn lửa cảm xúc của Nanami, khi ngọn lửa cảm xúc của Nanami chưa đủ mạnh khiến cô đưa ra quyết định bỏ mặt Hinata, tiếng thở dài của Eve đã như ngọn gió tiếp oxi cho ngọn lửa cảm xúc của cô, cảm xúc trong Nanami lúc đó đã bùng cháy mạnh mẽ, dù hết thảy chỉ là nhất thời, nhưng sau nhiều năm dưới sự dẫn dắt của Eve và hơi ấm của sự quan tâm từ những người xung quanh cô, những cảm xúc đó đang dần được khôi phục.
Nanami bắt đầu học cách quan tâm người khác trong vô thức, cô bắt đầu lo nghĩ cho người mình quan tâm mỗi khi cô định làm gì đó nguy hiểm. Nanami đã làm những việc đó trong vô thức, cho đến khi nghe được lời nhắc nhở từ Naruto.
-Vì họ là những người tớ trân trọng nhất, … họ đã cứu tớ khỏi cái địa ngục cô độc đó, … họ đã chấp nhận sự tồn tại của tớ.
Trân trọng sao? Từ khi nào,... Mình thật sự trân trọng họ?
Nanami thẫn thờ nhìn trời, bình thường thì đây là biểu hiện khi Nanami tập trung phân tích cái gì đó, hôm nay cô cũng phân tích, nhưng là phân tích chính bản thân cô.
Hôm nay là một ngày mà Nanami đã có nhiều bước tiến lớn, là ngày mà cô đã gần như phân tích triệt để Nhất Vĩ cũng như từ đó suy ngược và phân tích được Cửu Vĩ, cũng trong hôm nay, Nanami đã tự mình tiến lên trong việc thắt lại ngọn lửa cảm xúc của bản thân.
.
.
.
Ở đấu trường, Eve ngồi trên cành cây cao của một cái cây lớn mọc giữa sân đấu vui vẻ cười, quanh cô là vài chục tên nhẫn giả bị những sợi dây leo trói chặt.
Mộc độn: Đại thụ.
Một nhẫn thuật mà Eve tạo ra dựa trên năng lực của thân thể hiện tại, một cái cây lớn có thể tự động bảo vệ chủ nhân cũng như tự động khống chế và công kích những kẻ địch tới gần, như thể nó có ý thức của riêng nó, khác với mộc độn bình thường, cái cây đại thụ của Eve tràn ngập sinh cơ một cách thất thường, năng lượng sinh mệnh màu xanh lá có thể thấy bằng mắt thường tản ra ngoài và chữa trị cho mọi người xung quanh không phân địch ta.
Dù sao, Eve trong tiếng người Do Thái có nghĩa là "Nguồn Sống".
Eve nhìn về phương xa vui vẻ quan sát Nanami, thông qua một thuật tự tạo khác của cô, Eve có thể dễ dàng mượn tai mắt của thực vật quan sát những thứ xung quanh chúng.
Mộc độn: Thực vật giác quan.
Trong lúc đại thụ không ngừng khống chế kẻ công kích, Eve vui vẻ quan sát Nanami, cô không chán chút nào khi ngắm nhìn Nanami thẫn thờ.
=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=