Chương 2: Đại Thư Viện Velikaya
Mình c·hết rồi sao?
Nanami tự hỏi, đây là thế giới sau khi c·hết sao?
Những kệ sách trải dài vô tận, hành lang mỹ lệ với những họa tiết huyền ảo, hành lang này nhìn như là không có hồi kết, tất cả chúng được thiết kế với phong cách mới lạ mà cô chưa từng thấy trước đây.
Đại Thư Viện Velikaya, trong đầu cô bỗng nổi lên cái tên này, ngạc nhiên vì bản thân biết tên nơi đây, nhưng cô cũng cảm thấy như là điều hiển nhiên, như thể cô vốn là một phần của nơi này.
Trong khi những suy nghĩ mâu thuẫn nổi lên trong đầu, cô trầm ngâm nhìn xung quanh, con mắt cô như là đang thông báo cho cô biết:"Đừng phí sức đi thử, hành lang này không có hồi kết"
Dù thế, nhưng cô vẫn có chút tò mò mà bước chân về phía trước, như thể muốn tự kiểm chứng độ dài hành lang này bằng chính đôi chân của mình.
.
.
.
Tò mò? Ra đây là tò mò sao? Thứ cảm xúc mà cô chưa từng thấy trước đây.
Lạ thật.
Cảm giác như trong người cô nhiều ra cái gì đó. Nghĩ vậy, cô cũng không kiêng dè gì, trực tiếp dùng con mắt quan sát thân thể mình.
Không có gì khác thường? Không, không đúng, thân thể này quá tốt so với thân thể vốn có của cô, căn bệnh ma đâu? Mất rồi, vì cô đ·ã c·hết sao?
Vốn dĩ cô còn cho là mình đ·ã c·hết, nhưng nhìn kỹ lại thì nhục thể cô vẫn còn, sau khi c·hết vốn không phải chỉ còn linh hồn hay so?
Cô đã sống lại? Nhưng tại sao cô sống lại? Và tại sao cô lại ở đây? Nếu cô đã sống lại, nơi đây hẳn không phải là thế giới n·gười c·hết.
Hơn nữa cổ thân thân thể mới này, không phải quá tốt rồi sao, thể chất cổ thân thể này tuy chỉ giữ ngang với lúc cô còn sống, nhưng nó lại quá hoàn mỹ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
Như là do thần tạo ra.
Hơn nữa cô có thể cảm nhận được trong cổ thân thể mới này của mình, tựa như có điều gì đó huyền bí mà cô không thấy được.
Không thấy được sao?
Không hoàn toàn không phân tích được…
Lần đầu tiên cô không phân tích được cái gì đó.
Không chỉ thân thể, mà dường như linh hồn cô cũng vậy, tựa hồ linh hồn cô đã trở nên cường đại hơn rất nhiều, và trở nên thần bí hơn?
Không lẽ?
Cô giật mình nhìn xung quanh, quan sát cái hành lang này, và bắt đầu phân tích chúng, nhưng tựa hồ, đó là sai lầm lớn nhất cô từng phạm phải.
Trên cơ bản là cô chẳng nhìn ra bất cứ thứ gì, mọi thứ xung quanh cô chúng đều được cấu thành từ những cái gì đó nằm ngoài tầm hiểu biết của cô.
Những quyển sách cũng vậy, cô không thể phân tích chúng, nhưng cô lại tựa hồ kích động một cơ chế nào đó của những quyển sách, những quyển sách bị con mắt Migeiko của cô quét tới, đồng loạt b·ạo đ·ộng mà thả ra cường đại lực hút.
Cô hoàn toàn không thể phản kháng được, thậm chí là không kịp ý thức chuyện gì xảy ra, cô đã bị hút vào quyển sách gần nhất.
.
.
.
-Ra đó là lựa chọn của hắn sao?
m thanh cảm thán vang lên, phù thủy tóc vàng không biết từ khi nào đứng ở vị trí lân cận nhìn vào quyển sách đã hút Nanami vào, cùng lúc cô lên tiếng những quyển sách xung quanh như gặp phải chủ nhân mà dần yên tĩnh lại .
-Có vẻ vậy.
Tên là Eve thiếu nữ đáp lại lời cô, trong lúc đưa tay mở quyển sách đã hút Nanami ra đọc.
-Này, em định làm gì thế!
Nhìn thao tác của Eve, thiếu nữ phù thủy lên tiếng hỏi, dù là cô quá hiểu rõ tính cách ham chơi của cô em gái này, cũng như ý định của cô nàng.
-Nanami là người kế thừa của Adam đúng không, em ấy kết thừa Adam thiên phú, nguyên sơ nhân loại thiên phú, cũng như Adam huyết thống đúng chứ?
-Nhưng giờ em ấy còn rất yếu nên cần người chiếu cố phải không?
-Em muốn đi chơi thì nói đại đi, nếu chỉ đơn thuần chiếu cố cũng không cần làm thế.
Trong giọng nói tràn đầy oán niệm oán trách cô em gái ham chơi đã không biết bao lần lén bỏ đi chơi một mình này, nhưng cô phù thủy vẫn không có ý định cản trở.
-Vậy em đi chiếu cố em gái nhỏ của chúng ta đây, nhờ chị trông coi thư viện vậy, Lilith.
Eve cười nhẹ rồi đột nhiên bị hút vào quyển sách, hay nói đúng hơn, cô tự chui vào.
Lilith thấy vậy thở dài, chụp lại quyển sách mà sau khi Eve rời đi đã bắt đầu theo trọng lực rớt xuống, cô cầm theo quyển sách đó bên người và biến mất khỏi hành lang vô tận này.
Tuy là cái thế giới trong quyển sách này không có gì uy h·iếp được Nanami, hay cũng như trong vô vàn thế giới không mấy người là đối thủ của Eve, nhưng dù sao cẩn thận vẫn hơn, vì vừa chứng kiến cùng huyết thống thân nhân ra đi không lâu nên cô còn chút ám ảnh, dù là cái cảm xúc trẻ con này lẽ ra không thể xuất hiện trong một tồn tại cao cấp như cô mới đúng.
=-=-=-=-=-=-=
Chú thích: cho bạn nào muốn tìm hiểu về hai nhân vật trên hay tìm ảnh minh họa.
Tên tác phẩm: Yami to Boushi
=-=-=-=-=-=-=
-Chúc mừng phu nhân, là một bé gái.
Tiếp nhận con gái của mình từ tay người đỡ đẻ, thiếu phụ tóc vàng nhìn đứa trẻ xinh xắn đáng yêu ngẩn ngơ một hồi, đứa trẻ như có mị lực thần kỳ khiến người ta sinh ra cảm giác bảo hộ đối với nàng.
-Con của ta, thật đáng yêu,... nếu như con ra đời sớm vài ngày thì tốt, nếu cha con nếu thấy được con thì dù là đ·ã c·hết ông ấy cũng mãn nguyện.
Nhìn con của mình, cô thở dài, vốn dĩ hai vợ chồng họ còn dự tính đợi đứa trẻ sinh ra cùng đặt tên, nào ngờ Cửu Vĩ đột nhiên bạo tẩu, người yêu cô anh dũng chiến đấu mà c·hết.
Đứa trẻ sẽ lấy họ theo cha nó, đây là điều đã được quyết định trước, nhưng còn tên, tên…
-Eve.
Đột nhiên cái tên này hiện lên trong đầu cô, nghe thật lạ nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy nó dị thường phù hợp cho con cô.
Senju Eve
=-=-=-=-=-=-=
=-=-=-=-=-=-=