Chap 6: Không lùi bước
Phong Châu là châu phủ có diện tích vào tầm trung trong tám châu của Việt quốc. Nghe nói từ xa xưa trước đây, Phong Châu vốn là kinh đô của Việt quốc, nhưng có lẽ bởi địa hình phức tạp, bị cắt liên tục bởi sông ngòi cùng núi non mà nơi này không chứa được quá nhiều người, không còn trù phú như trước. Tuy nhiên tại trung tâm của Phong Châu, nơi thủ phủ Việt quốc trước đây, có một vùng đất bằng phẳng, là trung tâm kết nối ra các khu vực xung quanh, quá trình thông thương diễn ra vô cùng tấp nập. Cả khu vùng ấy hình thành nên Bình Nam phủ, cũng có thể coi như vùng đất hạch tâm của Phong Châu. Người người từ châu huyện khác đi qua Phong Châu hầu như đều phải đi qua nơi này.
Bình Nam phủ cũng gồm hơn chục tòa thành khác nhau, tuy nhiên trong đó có một tòa thành nổi bật hơn hẳn, chỉ vì cái tên của nó: Cổ thành. Không ai biết cái tên ấy bắt nguồn từ khi nào, chỉ biết nó đã được truyền lại từ rất lâu đời. Hẳn cũng vì vậy mà người ta gọi tên nó như vậy cũng không muốn sửa đổi lại.
Trên một con đường tấp nập, hai bên đường toàn những cửa hàng, phường thị bán đủ vô số loại hàng hóa, từ tơ lụa, trang sức, châu báu,…một tiếng mắng chửi kèm theo phẫn nộ khiến rất nhiều người chú ý. "Hừ. Không có tiền còn dám bước vào quán ăn của chúng ta. Ông cháu các ngươi chán sống rồi hay sao? Có tin chúng ta đem ngươi lên quan phủ, tống vào trong ngục hay không! Đến lúc đó thoải mái ăn cơm cũng không phải trả tiền!"
Chỉ thấy đó là một người phụ nữ mập mạp, thân người có chút quá khổ. Đối tượng mà nàng ta đang hướng tới là một lão đạo sĩ tầm sáu bảy chục tuổi, trên tay cầm cây phất trần nhưng đã rối tung. Bên cạnh lão còn một cô bé chừng sáu bảy tuổi tay nắm một cây phiên vải còn cao gấp đôi người mình. Trên đó có viết mấy chữ nghệch ngoạc “nhân tướng- cát hung, hữu duyên hữu ngộ”.
Lão giả luôn miệng giải thích: "Vị phu nhân này, lần trước coi như hữu duyên, ta xem tướng số cho con trai nhà các ngươi, dù sao cũng coi như là có quen biết, làm gì phải tuyệt tình như vậy chứ"!
"Khốn kiếp, ai cần tin mấy lời quạ đen nhà lão già ngươi. Lần trước lão già ông nói con trai ta sắp tới có phúc phận lớn. Thế mà nó vừa ra ngoài chơi đã trượt ngã gãy chân. Ta không xé rách cái mồm qua này đã là khách khí lắm rồi, còn dám nhắc lại hay sao"!
Lão đạo sĩ có chút lúng túng nói: "Ách, chẳng phải vẫn đúng đó sao! Nhân họa đắc phúc, thời gian sau quý công tử nhất định gặp vận tốt lành. Chút v·ết t·hương nhỏ đâu đáng kể đến chứ…"
Lão giả vẫn còn muốn nói thêm nhưng tiểu cô nương bên cạnh đã cố gắng kéo lấy góc tay áo, muốn ra hiệu rời đi nơi này. Lão cúi người xuống nói nhỏ: "Tiểu Miên à, ta cũng vì thương ngươi bữa đói bữa no mà. Cố gắng nhẫn nhịn chút ít, tin vào gia gia của ngươi!"
Phía đối diện, phụ nhân một tay chống hông, một tay chỉ hai ông cháu phẫn nộ đáp: "Một lần đã quá đủ rồi, hôm nay ta chỉ nói đến thế. Một già một trẻ các ngươi mau biến khỏi quán ăn chúng ta. Nếu còn muốn dây dưa ta sẽ gọi quan phủ đến đó!"
Mọi người lúc này bàn tán xôn xao như thấy chuyện vui. Chỉ thấy lão đạo sĩ vẫn cố cười làm lành như không có chuyện gì xảy ra, giống như đây cũng không phải lần đầu rơi vào hoàn cảnh này. Lão chưa từ bỏ mà chuyển hướng sang mọi người xung quanh: "Các vị, gặp nhau tức có duyên, lão phu cũng không phải kẻ hành nghề tùy tiện. Hữu duyên mới hữu ngộ, cũng đừng quá coi trọng chút ít bạc lẻ chứ. Đời người họa phúc song hành, tránh được họa mới hưởng được phúc đó…"
Người đứng bên ngoài cũng như xem vui không ai muốn để tâm, đúng lúc này một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên: "Bà chủ, làm cho chúng ta một bàn cơm. Đầy đủ thức ăn cho ba người, thêm phần cho hai ông cháu này nữa."
Mọi người nhìn lai phát hiên giọng nói là của một nữ tử mang khăn che mặt, không rõ dung mạo nhưng dáng người còn khá trẻ, đi bên cạnh còn một nam một nữ dường như đều có chút mệt mỏi. Quần áo trên người bọn họ không quá sang trọng nổi bật nhưng lại vô cùng ngay ngắn sạch sẽ. Mỗi người đều mang trên mình ít nhiều hành lý giống như từ phương xa đi tới.
Không ai khác chính là mẹ con Tần Ngọc Dao cùng Trương Thiên Vũ. Bọn họ xuất phát từ Thiên Phong thành tới nơi này cũng đã mất mấy chục ngày. Lúc này trên khuôn mặt Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao cũng có chút mệt mỏi. Mà người lên tiếng chính là Tần Ngọc Chi. Lúc này Tần Ngọc Dao nhỏ giọng làu bàu. "Không phải lúc nào cũng dặn chúng ta không được lo chuyện bao đồng hay sao, tự dưng hôm nay lại muốn làm người tốt hay sao chứ"!
Vừa nói ra nàng cũng đã thấy hối hận, quả nhiên dã nhận lấy một cái gõ trên đầu. Thiếu nữ tự nhắc nhở mình lần sau nhất định phải nhớ không được nói phát ra thành tiếng nữa. Vì thói quen này mà trên đường tới nơi này nàng không dưới một lần nhận được “nhắc nhở” như vậy.
Lúc này hai ông cháu đạo sĩ kia cũng nhìn về phía này đánh giá ba người. Lão đạo sĩ như vớ được cọc cứu mạng vội vàng dắt theo nữ đồng chạy tới chắp tay:
"Lão đạo Thôi Sơn cảm tạ tấm lòng vị phu nhân cùng hai vị tiểu hữu này. Không biết quý tính đại danh ba vị…"
Tần Ngọc Chi không thấy biểu hiện chút sắc thái nào, tấm màn che nhẹ rung lên." Không cần thiết phải như thế, đạo trưởng không phải nói gặp nhau là hữu duyên hay sao…Chúng ta cứ từ từ vào trong nói chuyện."
Lão đạo sĩ bình thường giống như bất cần nhưng nhìn thấy ánh mắt nữ tử trước mặt này lại bỗng dưng thấy có chút chột dạ, giống như những bí mật sâu nhất của mình cũng bị phơi bày trước mặt đối phương. Bình thường hắn cũng dựa vào chút bản lĩnh mà không biết sợ ai nhưng hiện giờ lại có chút thấp thỏm. Tuy nhiên, lão cũng không tiếp tục để tâm, dù sao bữa cơm đến miệng còn từ chối thì đó cũng không phải lão nữa.
Những người xung quanh cũng không ít người bàn tán. Người thì hâm mộ sự hào phóng của nữ nhân thần bí này, người lại thầm lắc đầu cảm thấy phụ nữ đúng là nhẹ dạ cả tin, hơi chút mà đã dễ bị lừa gạt như thế.
Bà chủ béo kia lúc này cũng vui vẻ mời cả năm người vào trong. Dù sao vừa lúc có thêm khách, lại giải quyết được mớ phiền toái thật đúng là không gì tốt hơn. Cứ dây dưa mãi bà ta cũng sắp hết cách để đuổi được cái vị khách không mời kia.
Bên trong quán ăn, năm người hai lớn ba nhỏ ngồi quanh một bàn, không khí cũng có chút quái dị. Thức ăn bày ra làm người khác muốn hoa mắt. Ba đứa trẻ thực giống như bị bỏ đói lâu ngày, ăn vô cùng ngon miệng. Tần Ngọc Chi vẫn còn đem khăn che mặt không đụng đũa. Lão đạo sĩ Thôi Sơn thì ăn uống cũng không đến nỗi từ tốn nhưng vẫn rất gượng gạo. Cô bé nhỏ lúc này cũng phát hiện quái lạ, tay vẫn cầm một miếng đùi gà lớn, lấm lem dầu mỡ nghi vấn hỏi lão đạo sĩ: "Gia gia, có chuyện gì sao, không phải ban nãy người nói rất đói rồi hay sao!"
Thôi Sơn làm mặt hơi chút nghiêm lại, trừng mắt lại đáp: " Bình thường gia gia dạy ngươi thế nào! Làm sao có thể đánh mất hình tượng trên bàn ăn được chứ, đói là việc đói nhưng phải biết giữ lễ tiết, hiểu chứ! Để cho phu nhân đây phải chê cười rồi…"
Cô gái nhỏ nghe vậy chu môi nhưng cũng không vạch trần lão đạo sĩ.
Thôi Sơn nói rồi cười hướng Tần Ngọc Chi như muốn xem xét được điều gì đó, chỉ thấy giọng nói đối phương vẫn rất bình thản đáp lại: "Đạo trưởng không cần khách khí, cứ tự nhiên là được. Ta dạo gần đây cũng đang có chút không khỏe trong người nên kiêng những thức ăn này, đạo trưởng cũng đừng để tâm."
Lão đạo sĩ thầm mắng trong lòng. “Nói cũng như không, ta mà tự nhiên được cũng chả cần nha đầu như ngươi nhắc” . Tuy nhiên ngoài miệng lão vẫn nhanh chóng đáp lời. "Đâu có, đâu có! Cũng vẫn chưa biết phu nhân danh xưng thế nào. Hai ông cháu lão đạo hôm nay sẽ khắc ghi trong lòng!"
Tần Ngọc Chi thần sắc như thường đáp: "Xin cứ gọi Tần phu nhân được rồi. Lại nói chuyện nhỏ mà thôi, đạo trưởng cũng không cần để tâm".
"Đúng, đúng…". Thôi Sơn liên tục gật đầu, đối phương khiến hắn có một cảm giác quen thuộc nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ được ở điểm nào, lại muốn tiết lộ bất kỳ chút thông tin nào khiến hắn không sao toàn tâm mà tận hưởng bữa cơm này được.
Tần Ngọc Chi bỗng nhiên hướng ba đứa trẻ nói: "Lũ nhỏ này cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, vẫn là nên ăn nhiều một chút mới có sức làm chuyện chính sự đấy"!
Lão đạo sĩ không hiểu ra sao nhưng Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao nghe thấy thế lại có chút giật mình. Trên đường tới nơi này đều là đi bộ liên tục. Trèo đèo, lội suối, vượt sông, hầu như cũng không thiếu qua loại hoàn cảnh nào. Hai đứa trẻ làm gì đã từng trải qua những lúc gian khó như thế, lúc nào cũng trong tình trạng kiệt sức. Chỉ biết mỗi ngày Tần Ngọc Chi đều đem đến vô số loài thảo dược, cái thì ăn sống, cái đem sắc uống, thứ lại đem đun nước tắm. Sau mỗi lần như thế sức khỏe mới lại hồi phục, bọn chúng khó khăn lắm mới đi tới được nơi này thưởng thức một bữa ăn ngon như vậy...
Chúng cũng không biết rằng nếu như là người thường trưởng thành cũng không lấy đâu ra nhiều sức lực như thế. Suốt hai năm tới giờ, Tần ngọc Chi cũng không hề thể hiện ra chút thần thông nào của “tiên nhân” . Nàng chỉ từng một lần nói là để rèn luyện thể chất cho hai người mà không hề nói thêm điều gì nữa. Tần Ngọc Dao không ít lần kêu khổ nhưng cũng không có tác dụng gì.
Với Trương Thiên Vũ, hắn không kêu ca cũng không suy nghĩ gì nhiều, bởi hắn thầm hiểu được những điều ấy đều là vì con đường tương lai của hắn. Tất cả vì một cuộc trò truyện “bí mật” với Tần Ngọc Chi.
Hắn vẫn nhớ rõ bộ dáng cùng biểu cảm Tần Ngọc Chi khi ấy, vừa băng lãnh, vừa khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực. Khí thế cùng phong thái của nàng khiến lời nói của hắn xuất phát từ phản xạ tự nhiên. Hắn rốt cuộc không nhớ được hôm đó đã nói về điều gì, đã trôi qua bao lâu, dường như chỉ tồn tại mơ hồ một câu hỏi đã in sâu trong lòng “Ngươi thực sự đã quyết định, mặc kệ gian nan không bao giờ lùi bước?”
Hắn cũng không thể nhớ được câu trả lời của mình, nhưng nhiều lần nghĩ lại, hắn đều cảm thấy câu trả lời sẽ là: “chắc chắn, ta sẽ không bao giờ lùi bước!”./.