Chap 4: Sơ tri tiên đồ
Bên ngoài gian nhà, một tòa đình viện tinh xảo, toàn bộ từ cột trụ, lan can, mái nhà đều được làm từ trúc với vô vàn kích thước khác nhau. Ánh nắng giữa chiều gay gắt nhưng không khí nơi này vẫn vô cùng mát mẻ. Ở chính giữa là một bộ bàn ghế trúc, nơi đó đang líu ríu tiếng nói chuyện, chính là hai mẹ con Tần Ngọc Dao. "Nương, thật sự không còn cách gì sao? Người rốt cuộc có dấu nghề nữa hay không đó!"
"Hừm! Tiểu nha đầu, ta đã nói đến lần thứ mấy rồi. Ngươi chẳng lẽ còn không tin nương của ngươi nữa hay sao? Cũng là ta ra ngoài kịp thời trở về mới khiến bọn họ được như hiện giờ."
"Nhưng mà…"
Tần Ngọc Dao còn muốn nói điều gì đã bị mẹ nàng ngắt lời. "Thiên Vũ đã tới rồi đó sao? Mau vào đây ngồi!"
Tần Ngọc Dao nghe vậy quay đầu đã thấy hình ảnh quen thuộc, vui mừng chạy tới bên cạnh. "Thiên Vũ ca, bá phụ cùng bá mẫu sao rồi? Huynh cũng đừng quá buồn phiền, mẹ ta sẽ sớm tìm được cách giúp bọn họ mà."
Tần Ngọc Chi thấy vậy chỉ biết lắc đầu.
"Cũng nhờ thuốc của Dì, bọn họ đã tốt hơn nhiều rồi, muội cũng không cần lo lắng …"
Vừa nói Trương Thiên Vũ nhanh chóng đi tới hướng Tần Ngọc Chi chắp tay. "Dì Ngọc Chi, cảm ơn người mấy ngày qua đã giúp chỡ cha mẹ con nhiều như vậy. Con không biết phải báo đáp thế nào, nhưng nếu cần việc gì người cứ nói, chỉ cần làm được nhất định con sẽ cố gắng hết sức."
"Thiên Vũ, ta cùng mẹ con vốn là chỗ thân thiết, không cần khách sáo như thế, chỉ cần con có lòng là được rồi. Mau ngồi xuống uống nước đi." Tần Ngọc Chi giọng nói nhẹ nhàng nói.
Trương Thiên Vũ nghe theo chậm rãi ngồi xuống. Hắn có chút ngập ngừng hỏi: "Dì, người cũng là tiên nhân sao?"
"Trong mắt phàm nhân thì đúng là như thế! Tuy nhiên người tu tiên cũng có mạnh yếu khác nhau, thực lực cũng phân biệt rất rõ ràng: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh,...mỗi cấp bậc lại chia ra làm ba tiểu cảnh giới: sơ kỳ, trung kỳ cùng hậu kỳ. Sau mỗi cấp bậc thì thần thông tu tiên giả lại lớn hơn một chút, tuổi thọ tăng lên một chút."
Tần Ngọc Dao tò mò hỏi: "Vậy nương ở cấp bậc nào vậy?"
Tần Ngọc Chi đáp: "Chuyện này nói với các con cũng vô ích."
Tần Ngọc Dao bĩu môi nói: "Không nói cũng không sao, nhất định cũng rất lợi hại rồi! Ít nhất là mạnh hơn tên hôm trước nhiều là được rồi!"
Tần Ngọc Chi không để tâm tiếp tục nói: "Tu tiên giả chẳng qua là sống lâu hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút, không phải chuyện gì cũng có thể làm được. Thiên Vũ, ta biết con vẫn không cam lòng nhưng ta thật sự cũng chỉ làm được tới đó. Mạng sống phàm nhân rất nhỏ yếu, một khi đã bị tổn hại tới căn cơ sinh mệnh thì muốn phục hồi lại hầu như là chuyện không thể. Cha mẹ con cũng chính là như thế, bị pháp trận của tên ma tu kia ảnh hưởng quá lâu. Cũng không may lúc xảy ra chuyện ta cũng không có mặt ở trong thành, nếu không cũng không để chuyện đáng tiếc như vậy xảy ra." Tần Ngọc Chi có chút bất đắc dĩ giải thích.
Trương Thiên Vũ còn bao nhiêu lời muốn nói cũng đành nuốt lại. Hắn thật nghĩ rằng tiên nhân thần thông quảng đại, vẫn luôn nuôi hi vọng. Nhất thời lúc này tia hi vọng cuối cùng cùng cũng đã dập tắt. Một cảm giác mất mát cùng bất lực hằn sâu trong tâm trí hắn.
Một hồi lâu sau hắn mới lấy lại bình tĩnh ánh mắt mong chờ hỏi:
"Vậy, ai cũng có thể trở thành tu tiên giả chứ?"
Chỉ thấy Tần Ngọc Chi lắc đầu. "Tất nhiên là không thể, nếu không tu tiên giả cũng không đến nỗi hiếm thấy như thế. Chúng ta ở nơi này chủ yếu là phàm nhân, môi trường tu luyện cũng không thuận lợi nên cả thành này, thậm trí cả quận, châu này cũng lác đác không có mấy người biết đến tu tiên. Thế giới ngoài kia rất rộng lớn. Các ngươi cũng chỉ từng nghe tới Việt quốc nhưng đi ra bên ngoài, cả đất nước này cũng chỉ thuộc dạng nhỏ bé, càng không đáng nhắc tới trong mắt tu tiên giả."
Hai đứa trẻ nghe vậy vô cùng kinh ngạc. Tần Ngọc Dao lo lắng hỏi: "Như thế chẳng phải con cùng Thiên Vũ ca cũng rất khó có thể tu tiên hay sao. Thật không công bằng mà!"
"Cũng không phải là như thế. Tu tiên vốn yêu cầu tư chất con người, giống như trí tuệ cùng khả năng của mỗi người bẩm sinh mà có vậy. Muốn tu tiên thì cần phải có một khả năng cảm ứng đặc biệt với thiên địa này, thứ mà người ta thường gọi là linh căn. Linh căn vốn gắn với thiên phú mỗi người từ khi sinh ra, muốn cầu cũng không được. Không có linh căn thì vô pháp tu tiên, đây cũng chính là nhận thức chung của tu tiên giả từ xưa tới nay. Tuy nhiên, người sở linh căn cũng không thấp tới đáng thương như thế, chẳng qua linh căn cũng có phân biệt đẳng cấp rõ ràng. Đẳng cấp linh căn càng cao thì việc tu hành càng thuận lợi. Rất nhiều người tuy có linh căn nhưng tư chất không tốt cũng chẳng đi được tới đâu cả. Lại nói muốn tu luyện lại cần rất nhiều thiên tài địa bảo, tranh đoạt không ngừng, người tu tiên cũng thường tập trung những nơi linh khí sung túc, không ai để ý tới những nơi khỉ ho cò gáy như nơi này". Tần Ngọc Chi nói một hơi dài nhưng hai đứa trẻ bên cạnh vẫn một mực chăm chú lắng nghe bởi đây chính là một thế giới mới, một thê giới thực sự tồn tại mà trước đây chúng chỉ có thể mơ mộng cùng tưởng tượng ra.
"Dì Ngọc Chi, vậy chúng con có thể tu tiên sao?"
Trương Thiên Vũ đầy mong đợi hỏi.
"Ngọc Dao thì có khả năng lớn, còn con thì chưa hẳn."
Trương Thiên Vũ như bị dội liền mấy gáo nước lạnh.
Tần Ngọc Chi có chút lưỡng lự nhưng vẫn là nói thẳng. Tần Ngọc Dao không phục truy vấn: "Tại sao lại như thế?"
"Linh căn tuy khó mà nắm bắt nhưng lại có thể di truyền từ đời này q·ua đ·ời khác. Nếu là hậu duệ tu tiên giả hầu như đều có linh căn tu tiên, tư chất cũng không quá tệ. Còn nếu xuất phát từ phàm nhân thì tỉ lệ cũng sẽ rất thấp, tư chất cũng hiếm khi đạt tốt, không có người giúp đỡ càng thêm gian nan muôn phần. Ngọc Dao, con chính là trường hợp thứ nhất, Thiên Vũ chính là cái còn lại."
Trương Thiên Vũ nghe vậy càng thêm u sầu. Hắn thực sự nghĩ đến chuyện mình có thể trở thành một tu tiên giả, phong thái như thanh niên áo vàng hôm trước.
Giờ đây nghe toàn bộ những lời này, cánh cửa ấy như dần khép chặt thêm.
Tần Ngọc Chi lúc này như nhìn ra được cũng an ủi nói: "Không cần suy nghĩ nhiều, cứ theo phận trời sắp đặt. Không thể tu tiên cũng chưa chắc là chuyện xấu, việc khác thì khó nhưng sắp xếp cho con một cuộc sống phàm nhân vui vẻ hạnh phúc tới hết đời ta có thể làm được dễ dàng."
Trương Thiên Vũ nghe vậy chỉ im lặng. Gia cảnh nhà hắn trước đây vốn cũng không tốt, hắn cũng từng có ước mơ làm giàu, trở thành một phú hộ, an nhàn cùng cha mẹ. Hắn hiện giờ cũng hiểu ước mơ ấy với tay cũng đã tới, nhưng lại không hề cảm thấy vui vẻ hay cam lòng. Một hồi lâu sau hắn mới đáp lại: "Dì, con cũng không cần những điều ấy."
Tần Ngọc Chi nghe vậy lắc đầu thở dài. "Thiên Vũ, con là đứa trẻ có quyết tâm nhưng nhiều chuyện miễn cưỡng quá cũng sẽ không hẳn đi đến kết quả tốt đẹp. Sau này con cũng sẽ lấy vợ, sinh con, có gia đình riêng của mình. Hiện giờ con còn nhỏ, vẫn còn nhiều điều không hiểu. Chuyện này cứ từ từ để sau hãy nói, con mau về nghỉ ngơi trước đi."
Trương Thiên Vũ cảm thấy bản thân vừa có chút không cam lòng, vừa có chút khó chịu nhưng cũng vâng lời dời đi.
Chỉ còn hai mẹ con ở lại trong tòa lầu, Tần Ngọc Dao lúc này mới lên tiếng: "Nương, sao người bỗng dưng hiền hòa với Thiên Vũ ca như thế?"
"Nha đầu này, ý con nói ta ngày thường không tốt hay sao! Hiện giờ tình cảnh nó đáng thương như thế ta quan tâm chút ít không được hay sao?"
Tần Ngọc Dao nghi ngờ nói: "Tất nhiên là được, nhưng con vẫn thấy người có chút gì đó dấu giếm."
Tần Ngọc Chi nghe vậy giọng hơi hằn lên: "Hừm, giờ còn không tin tưởng mẹ ngươi nữa hay sao? Thật đúng là con gái lớn không dùng được mà!"
Tần Ngọc Dao nghe vậy mặt đỏ lên phản bác: "Nương…Câu nói đó đâu phải dùng như thế"!
"Vậy dùng thế nào"? Tần Ngọc Chi ý cười rõ ràng trên mặt hỏi tiếp.
Tiểu cô nương nhất thời không biết trả lời thế nào, khuôn mặt đỏ lên như trái táo, dậm chân quay mặt đi.
"Người lại trêu đùa con nữa"!
" Được rồi, không nói nữa! Không nói nữa!"
Ngừng lại chốc lát, Tần Ngọc Chi sắc mặt nhiêm túc trở lại. "Ngọc Dao, nhớ lấy sau này con cũng sẽ trở thành tu tiên giả, đó mới là cuộc sống tương lai của con, không phải là trăm năm ngắn ngủi giống phàm nhân. Con hiểu chứ?"
"Có nghĩa là sẽ sống lâu hơn rất nhiều so với người bình thường sao?"
Tần Ngọc Dao tò mò hỏi lại.
"Không chỉ như thế, điều đó có nghĩa rất nhiều thứ con được học tập cùng hiểu biết trước đây đều có thể không được dùng đến. Thế giới tu tiên rất phức tạp cùng tàn nhẫn. Con cũng thấy rồi đó, chỉ là hai người đánh nhau thôi cũng đã g·iết c·hết hàng ngàn người, cũng không chút để tâm. Đó là thế giới đầy rẫy tranh c·ướp, g·iết chóc cùng hiểm nguy, tất cả vì truy cầu sức mạnh. Ta không muốn nói cho con biết quá sớm những chuyện ấy là vì muốn con có một tuổi thơ yên bình như bao đứa trẻ. Nhưng mà những gì con học được trước đây chỉ phù hợp với cuộc sống phàm trần mà thôi, đó là những khuôn mẫu của phàm nhân….Một khi đã lựa chọn trở thành tu tiên giả, sẽ phải đánh đổi rất nhiều thứ, từ bỏ rất nhiều thứ. Cũng chính vì thế ta thực cũng không muốn Thiên Vũ bước chân vào con đường này."
Tần Ngọc Dao như lần đầu thấy mẹ mình nói chuyện nhiều như vậy, có chút hoang mang hỏi: "Nương, nhất định người vẫn còn chuyện gì khó nói đúng không?"
"Rất nhiều chuyện con còn chưa hiểu được, chỉ cần biết rằng cuộc sống sau này của con sẽ rất khác….Con cũng càng không thể chọn sống cuộc sống như trước đây! Những chuyện này nói hiện giờ cũng hơi sớm, chờ con lớn hơn một chút tự khắc sẽ hiểu ra…"
Hai mẹ con vẫn tiếp tục trò chuyện trong khi ánh nắng hoàng hôn đã dần rủ xuống./.