Chap 1: Tiên nhân
Thương khung chấn động, hai tồn tại vô cùng to lớn đứng sừng sững trong hư không, mỗi chuyển động đều như muốn xé rách cả phiến không gian. Thế giới lúc này rõ ràng chia làm hai nửa sáng tối. Lực lượng quang minh cùng hắc ám t·ranh c·hấp kịch liệt không ngừng để tìm ra chủ nhân sau cùng của thế giới.
Ánh sáng chậm rãi phân tán thành vô số tinh thần rực rỡ chói mắt rồi dần hội tụ lại thành một dải vô sắc, kèm theo nguồn nhiệt lưu khổng lồ như có thể đốt cháy vạn vật.
Dải tinh thần di chuyển với tốc độ gần như cực hạn, tới nơi nào đều khiến hắc ám mau chóng tránh lui. Tuy nhiên, bóng tối cũng không hề tan biến, chúng vẫn đang không ngừng nén lại, càng dày đặc hơn, xúc tích hơn, trở thành duy nhất một viên tinh thần đen nghịt. Trong đó ẩn chứa một lực hút mạnh mẽ, giống như có sức thôn phệ tất cả mọi thứ tồn tại xung quanh.
Đến sau cùng, hai bên cũng chạm vào nhau....
Một t·iếng n·ổ kinh thiên cùng với sức mạnh hủy diệt, đem toàn bộ sinh linh hòa tan trong hư vô. Nơi nơi đều nghe thấy tiếng gào thét không cam lòng nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi thứ đều nhỏ bé không đáng kể.
Đất trời quay cuồng, không gian như vỡ nát, khái niệm thời gian cũng chỉ còn là tương đối.
Một khoảng không gian tàn phá không có tận cùng, tịch mịch qua vô vàn năm tháng. Ngàn năm, vạn năm, triệu năm,….cũng không biết sau bao lâu, từng viên tinh thần tàn lụi dần lóe lên ánh sáng nhỏ nhoi, những khối lục địa khổng lồ trôi nổi trong không gian dần dần xích lại cùng nhau, không gian không ngừng v·a c·hạm hình thành nên từng phiến thiên địa mới.
Lại thêm vô vàn tuế nguyệt, những sự sống đầu tiên đã đản sinh, mở ra một kỷ nguyên mới. Sinh-trụ-thoái-diệt, như một xiềng xích vô hình, một quy luật chung của sự sống vạn vật. Các sinh linh cũng theo bản năng tự nhiên tìm mọi cách cường đại bản thân, trường tồn cùng thiên địa, phá tan trói buộc....
Diêu Phong thành, gió se lạnh, cơn mưa mùa đông dần trở nên nặng hạt. Một màn nước mỏng phủ lên khắp từng mái nhà, lên từng góc phố, làm cho nhiệt đô thêm phần lạnh lẽo hơn. Người người trên phố ai nấy đều vội vàng tìm chỗ tránh mưa.
Xa xa vang lên quanh quẩn tiếng sấm, thi thoảng từng tia điện rạch phá chân trời. Trong một căn nhà nhỏ không chút nổi bật, hai vợ chồng trung niên ngồi đối diện nhau, trên bàn đang bày ra một bình trà nóng. Nam tử đang cầm tách trà nhẹ nhẹ thổi, nữ nhân thì bận bịu may may vá vá.
Nữ nhân bỗng nhiên hơi dừng tay, ngẩng đầu nói. "Năm nay thật kỳ quái, còn chưa qua năm mới đã nghe tiếng sấm kêu rồi"!
Nam tử nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp:"Cũng không biết được, chuyện của trời chúng ta cũng không quản được".
"Không biết vì sao ta có chút bất an. Vũ nhi vẫn còn chưa trở về, thời gian không sai biệt lắm, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ"! Nữ tử hơi cau mày nói tiếp.
Nam tử lắc đầu. " Nàng không cần lo lắng, có Lưu lão coi chừng sẽ không việc gì đâu! Nó cũng nên ra ngoài mở mang đầu óc, cứ mãi ngây ngốc ở nhà cũng không tốt chút nào".
Nữ nhân nghe vậy cũng nở nụ cười. "Không phải tính nó vốn y hệt huynh hay sao chứ, cũng may có đứa nhỏ Ngọc Dao hoạt bát lanh lợi thì mới có thể kéo nó ra khỏi nhà được! Ta càng nhìn càng ưa thích Ngọc Dao đứa nhỏ kia, sau này..."
Chưa kịp nói hết câu, tiếng “ầm ầm” vang dội từ xa tới, hai người vội chạy ra trước sân. Từng đợt gió rít mạnh không ngừng, từng đợt ánh sáng nhiều màu chớp động. Đối với tất cả những phàm nhân trong thành mà nói thì đây có thể là cảnh tượng cả đời chưa từng được thấy, ai nấy kinh ngạc ngỡ ngàng. Chỉ thấy một vật như lưu tinh rơi xuống, rầm một tiếng đổ nát cả một vùng kiến trúc.
Không. Đó cũng không phải là một vật, mà là một người! Hắn từ dưới đ·ống đ·ổ n·át bỗng nhiên "bay" lơ lửng giữa không trung. Mọi người chưa kịp phản ứng thì từ xa vang vọng tiếng thét lớn:
"Mục lão quỷ, còn không bó tay chịu trói! Hôm nay ngươi trốn không được!"
Quan sát lại, trên không trung lại xuất hiện thêm một người. Hai người quần áo phần phật tung bay nhưng lại không mảy may thấm một giọt nước.
Trong đó là một lão giả khuôn mặc hốc hác, làn da nhăn nheo. Lão mặc một bộ áo bào màu xám, có mũ chùm qua đầu lúc này đều có chút rách nát. Dưới lớp áo mũ, mặt mũi nhợt nhạt nhưng lại càng làm cho người ta cảm thấy hung tàn, đáng sợ. Người còn lại là một thanh niên trẻ tuổi, vận một bộ hoàng sam, phong thái hiên ngang đầy tự tin.
Hai người trước sau dừng lại trên không, ánh mắt nhìn nhau tràn đầy địch ý.
Sự xuất hiện của hai người thu hút sự chú ý của rất nhiều người, ai nấy đều kinh ngạc tò mò đánh giá, mà phần nhiều hơn là e sợ.
"Trời ạ, đó chính là tiên nhân trong truyền thuyết! Nhìn kìa, họ thực sự có thể bay được trên không! Không ngờ trên đời này thật sự có tiên nhân a!"
"Xem kìa, người kia sao trông đáng sợ quá!"
" Ngươi nhỏ miệng một chút, không muốn sống nữa hay sao? Muốn c·hết cũng đừng liên lụy người khác chứ…"
Nhất thời bên dưới không ngừng có tiếng kinh hô bàn tán. Tuy nhiên chúng lại hầu như không ảnh hưởng chút nào tới hai người đang đứng trên cao. Mặt đối mặt, sát ý không che dấu chút nào hiện ra muốn phân rõ sống c·hết.
Lão giả áo xám mở miệng, thanh âm lạnh lẽo. "Đúng là âm ồn bất tán. Được rồi, xem như Liễu Hà Tông các ngươi tài giỏi, Mục Sá ta hôm nay không ngờ luân lạc tới bước đường này. Có bản lĩnh gì mau đem hết ra đi, lão phu bồi tiếp ngươi đến cùng"!
Vừa nói hắn vừa tung ra bốn cây cờ nhỏ rồi nhanh chóng lớn lên đến hàng chục trượng, hắc khí ngùn ngụt toát ra xung quanh. Cây cờ theo bốn phương khác biệt mà bay đi, cán cờ cắm chặt xuống lòng đất. Đỉnh đầu lão giả dần hình thành một vòng xoáy khổng lồ không ngừng xoay tròn. Phía đối diện, thanh niên áo vàng vội vàng hét lớn:
" Không tốt! Tất cả mau tránh xa!"
Thanh niên nói rồi không chút chậm trễ xuất ra một thanh kiếm nhỏ phát ra quang mang màu vàng rực rỡ, ánh sáng chói mắt phát ra từng đợt như một mặt trời nhỏ đang thiêu đốt.
Người quan sát bên dưới vừa sợ hãi, không ngừng tránh lui nhưng cũng có người không nhịn nổi hiếu kỳ đứng lại quan sát.
Từng phiến cờ tung bay trong gió, hình thành nên một lớp màng bao bọc phương viên gần như cả tòa thành bên trong.
Lúc này, tất cả mọi người thấy không ổn mới dần hoảng loạn, dẫm đạp lên nhau mà chạy trốn.
Thanh kiếm tuy nhỏ nhưng kiếm ảnh hình thành lại lớn hơn rất nhiều, với tốc độ kinh người chém ra liên tiếp hàng chục đạo kiếm khí nhanh như thiểm điệm bay về phía trước.
Tuy nhiên, thế công mãnh liệt lại bị một đoàn hình cầu đỏ sậm màu máu phía đối diện cản lại. Tiếng v·a c·hạm ầm ầm, mặt cầu như lõm xuống nhưng lại đàn hồi hất văng từng đạo kiếm. Kiếm khí tán loạn khắp nơi, nhà cửa, phòng ốc sụp đổ. Từng t·iếng n·ổ ầm ầm vang dội trong chiếc “lồng giam” khổng lồ, từng đợt khí lãng điên cuồng càn quét, phá hủy mọi thứ chúng đi qua.
Diêu Phong thành lúc này như hứng chịu một trận t·hiên t·ai thảm khốc. Không ít người tử thương, nhất thời tiếng la hét cùng than óc ai oán hòa trong màn mưa giá rét.
Thanh niên cũng như không nhìn thấy cảnh tượng ấy mà đang hết sức tập trung vào đối phương nói: "Xem ngươi chống cự được bao lâu! Hôm nay ta nhất định không để ngươi sống sót dời đi"!
Phía bên kia, sắc mặt lão giả ngày càng trắng bệch, từng luồng khí đỏ không ngừng tràn ra khỏi cơ thể, cảnh tượng hết sức quỷ dị. Trên khuôn mặt hắn cũng không hề thấy có chút lo lắng hay e sợ nào trước lời nói đầy quyết tâm của thanh niên. Cơn mưa ngày càng trở nên dày đặc, nhiệt độ bầu không khí cũng giảm đi rõ rệt. Khí huyết trong cơ thể mỗi thường dân bên dưới cũng không ngừng nhộn nhạo. Nhìn kỹ có thể thấy từng sợi khí đỏ liên tục toát ra khỏi người, hướng về phía vòng xoáy trên cao, khiến nó ngày càng lan rộng như sắp chiếm cứ cả bầu trời.
Người khỏe mạnh còn tốt, người hơi già yếu chút hầu như đã ngã quỵ. Lúc này toàn bộ người trong thành đã hoảng loạn tới cực độ, ai cũng chỉ muốn mau chóng dời đi nơi này. Tuy nhiên sau cùng, tất cả đều không thoát khỏi màn chắn kia, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên nỗi tuyệt vọng cùng bất lực.
Với họ, đây thực sự là ngày tận thế. Trước sức mạnh siêu nhiên này thì phàm nhân đều trở nên quá nhỏ bé, không khác gì những con kiến dãy giụa sinh tồn, nhưng cũng chỉ là vô ích. Sức mạnh hủy diệt của trận chiến này còn đáng sợ hơn tất cả những gì họ có thể tưởng tượng ra được.
Trong đám hỗn loạn, đôi vợ chồng trung niên cũng chật vật chạy trốn, trên mặt vẫn không hết vẻ hoảng sợ. Dìu nhau đi đến sát màn kết giới, nữ nhân có vẻ đã kiệt sức ngồi xuống thều thào:" Mình à, có lẽ hôm nay chúng ta không thoát được rồi, chỉ tiếc không còn được gặp lại Vũ nhi. Nó một mình không biết phải sống ra sao đây…"
Nam tử tay choàng lên vai đỡ lấy thê tử của mình ân cần an ủi. " Thiên ý khó tránh, nó hiện giờ còn chưa trở lại, như vậy ít ra vẫn còn cơ hội được sống. Con trai chúng ta cũng đâu phải đứa trẻ tầm thường. Dù một mình nhất định nó cũng có thể sống tốt mà!"
Nữ nhân trên mắt cũng đỏ hoe, tránh không để nước mắt chảy ra gật đầu. " Đúng thế, Vũ nhi của chúng ta nhất định sẽ làm được!"
Không muốn tiếp tục chủ đề này, nam tử cố gắng lảng tránh sang vấn đề khác. "Lại không ngờ trên đời thật sự có tiên nhân a. Chúng ta có cơ hội nhìn thấy một lần cũng coi như mở rộng tầm mắt. Nếu Vũ nhi cũng biết có tiên nhân tồn tại, nó nhất định cũng sẽ rất hào hứng đi!"
Nữ nhân hơi ngước nhìn phía xa buồn bã. "Tiên nhân sao? Bọn họ cũng đâu tốt đẹp như những gì người ta hay nói. Thà rằng không nhìn thấy, không biết tới có lẽ còn tốt hơn nhiều."
Nam tử thở dài. " Phàm nhân chúng ta cũng có kẻ tốt người xấu, tiên nhân hẳn cũng là như vậy mà thôi…Chúng ta là phàm nhân! Hầy, tốt nhất vẫn là không nên biết tới họ mới là tốt nhất."./.