Nam Xứng Lại Bị Cưỡng Đoạt

Chương 7




Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân- 小情人

~~~~~~~~~~~~

Bị đối xử như vậy, Tô Hoài Cẩm gần như sắp thăng thiên thành Phật, hắn run rẩy nói với hệ thống: "Thống Nhi, tôi nghi ngờ y muốn biến tôi thành thái giám."

Hệ thống: ""Phốc —— "

Tô Hoài Cẩm đau lòng muốn chết: "Ba, con trai bé bỏng của ba sắp bị giết chết, sau này ba không có cháu nội để ôm rồi."

Hệ thống nghĩ thầm, đáng đời.

Trong lúc một người và một hệ thống đang nói chuyện phiếm, hàng lông mi của Tô Hoài Cẩm dính nước, nước mắt trong suốt lăn xuống gò má của hắn.

Triệu Tuyên Diệc đến gần, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt mặn mặn kia, động tác ôn như, ánh mắt đầy sự cưng chiều như đang đối đãi với bảo vật vô song nào đó, nhưng tay của y lại có hành động ngược lại.

Y khẽ cười, nhanh chóng biến mất trong không khí, khiến người khác không thể biết được cảm xúc của y.

"Vẫn không đồng ý?"

Cơ thể Tô Hoài Cẩm run lập cập, rất muốn hét lên, anh trai à, chúng ta nhanh vào việc chính đi. Nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ không chịu khuất phục. . Đam Mỹ Sắc

Hắn nghiến răng lạnh lùng nói: "Ngươi đừng hòng!" Nói xong câu này, tim hắn như đang rỉ máu.

Ánh mắt Triệu Tuyên Diệc hoàn toàn lạnh xuống: "Thôi, nếu A Cẩm không đồng ý, vậy trẫm cũng không ép buộc nữa, sẽ có lúc A Cẩm chủ động đồng ý."

Tay Triệu Tuyên Diệc tiếp tục hành động, Tô Hoài Cẩm cảm thấy bản thân giống như một con rối gỗ, Triệu Tuyên Diệc muốn hắn nhấc tay lên, hắn chỉ có thể nhấc tay lên, muốn hắn nhích qua bên trái, hắn cũng chỉ có thể nhích qua bên trái.

Con ngươi đen nhánh và sáng ngời của hắn, bởi vì nước mắt mà càng sáng ngời thêm, đôi mắt như nước, đôi môi đỏ mọng, như quả cầu lửa, đuôi mắt hơi đỏ ửng như hoa đào, vô cùng quyến rũ.

"Sao lại khóc thành như vậy chứ, không phải A Cẩm rất vui sao?"

"Tại sao không nói chuyện."

Không biết đã qua bao lâu, tẩm cung bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, rồi một âm thanh cười đùa đột nhiên vang lên: "Vui vẻ như vậy, còn nói không."

Giọng nói của nam nhân lại thấp lại trầm, làm tai người nghe gần như mang thai.

Đôi mắt thất thần của Tô Hoài Cẩm mất một lúc lâu mới tập trung lại, hắn nhìn cánh tay đang đung đưa trước mắt mình.

Tay của nam nhân vô cùng hoàn mỹ, ngón tay thon dài như ngọc, xương ngón tay rõ ràng, tựa như kiệt tác của trời cao.

Nhưng bây giờ, trên ngón tay thon dài như ngọc kia, mang màu sắc khác, khuôn mặt đẫm lệ của Tô Hoài Cẩm chợt cứng đờ, rồi chợt lộ ra hận ý và tức giận.

Làm lơ ánh mắt căm giận của hắn, Triệu Tuyên Diệc nhẹ nhàng gạt đi nước mắt trên mặt hắn, tựa như đang trêu chọc, hoặc như đang nói: "Khóc thành như vậy, trông thật đáng thương."

Tô Hoài Cẩm - kẻ đã không ăn thịt hơn mười năm, rất muốn nói, thấy tôi đáng thương như vậy có thể làm thêm lần nữa không?

Nhưng không thể nói như vậy, hắn chỉ có thể bày ra vẻ tức giận, lạnh lùng mắng: "Súc sinh."

Triệu Tuyên Diệc từ trên cao nhìn hắn, rõ ràng vừa trải qua bão táp, khuôn mặt còn mang vẻ kinh sợ, yếu ớt tựa như một đóa hoa có thể bị bão táp quật ngã bất cứ lúc nào, nhưng lại cứng cỏi như tre xanh, làm thế nào cũng chỉ uốn cong.

Y nhìn thuốc màu đặc biết trên tay, khóe môi hơi nhếch lên, cũng không lau đi, vươn tay nắm cằm của Tô Hoài Cẩm, y kéo Tô Hoài Cẩm đến trước mặt mình: "A Cẩm."

Mùi thuốc rất khó ngửi, Tô Hoài Cẩm muốn né ra, nhưng không tránh được.

Triệu Tuyên Diệc nhìn dáng vẻ càng lúc khó chịu của Tô Hoài Cẩm, cho rằng hắn ghét mình đến gần, trong lòng tràn đầy tức giận, y cười lạnh: "Chán ghét trẫm đến vậy sao?"

Tô Hoài Cẩm muốn mở miệng nói không phải, nhưng mùi đó quá nồng nặc, mới vừa mở miệng, lập tức nôn khan: "Ọe!!"

Khuôn mặt Triệu Tuyên Diệc lập tức tái xanh: "Chán ghét đến buồn nôn rồi sao?"

Hai mắt Tô Hoài Cẩm ươn ướt vì nôn khan, hắn vội vã hô to trong lòng: "Không phải vậy đâu, nghe tôi giải thích đã!!

Không có cách nào giải thích, trong lúc tức giận, Triệu Tuyên Diệc bắt đầu trận thứ hai.

Tô Hoài Cẩm được ăn thịt tiếp, lúc đầu còn vui đến quên cả trời đất, nhưng ngay sau đó liền sợ hãi.

Bởi vì Triệu Tuyên Diệc không phải cho hắn ăn hai miếng thịt, mà là cả nồi lớn, đến lúc ăn lần cuối cùng, giọng nói của Tô Hoài Cẩm đã khàn đến nói không ra hơi.

Ăn thịt không vui vẻ nữa, thay vào đó là cảm giác đau khổ khi ăn no.

Trong lúc đau khổ, Tô Hoài Cẩm liên tục nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Triệu Tuyên Diệc.

"Có đồng ý không?"

"Làm Hoàng Hậu của trẫm."

"Mãi mãi ở cạnh trẫm, trẫm sẽ không nhắc lại chuyện trước kia."

"..."

Tô Hoài Cẩm suýt nữa đã đồng ý mấy lần, đúng là hắn có chút chịu không nổi, nhưng một giây sau, hệ thống điện giật hắn.

Cơ thể Tô Hoài Cẩm run lên, rốt cuộc tỉnh hồn lại, hắn mím môi lạnh lùng nói: "Ta sẽ không đồng ý."

Triệu Tuyên Diệc khẽ cười.

Tô Hoài Cẩm lại rơi vào niềm vui của Triệu Tuyên Diệc, dần ngất xỉu.

Đến khi mở mắt ra, Tô Hoài Cẩm cảm thấy cả người đau nhức, hắn vừa ngồi dậy thì đau đến rùng mình, sau đó nhanh chóng nằm xuống lại.

Hắn nhìn xung quanh, phát hiện mình đã ra khỏi đại lao và chuyển đến tòa cung điện nào đó.

Phê ~~

Chỉ là thân thể rất khó chịu, Tô Hoài Cẩm thầm kín nói: "Cảm giác cơ thể có chút trống rỗng."

Hệ thống không lên tiếng.

Tô Hoài Cẩm: "Sao không nói gì vậy, Thống Nhi."

Hệ thống lạnh lùng vô tình nói: "Tôi sợ tôi chửi thề."

Tô Hoài Cẩm cười hì hì nói: "Vậy mi thật đáng thương, mi nhìn đi, tôi có thể nói, há há há."

Hệ thống: "..." Thật muốn giết chết hệ thống.

Sau khi Tô Hoài Cẩm nghỉ ngơi, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn chút, ngay sau đó xuống giường, cởi quần áo trên người xuống, đi đến cửa sổ, mở cửa rồi hóng gió lạnh.

Mới vừa trải qua chuyện này, thân thể có chút suy yếu, Tô Hoài Cẩm lại tìm đường chết, đứng hóng gió mấy tiếng, một lúc sau bắt đầu nóng lên.

Hệ thống không hiểu nói: "Cần gì làm khổ mình như thế."

Tô Hoài Cẩm: "Mi nói nguyên chủ trải qua chuyện này, sẽ không bị dọa đến phát sốt sao?"

Hệ thống ngẫm lại, cảm thấy rác rưởi ký chủ nói rất đúng.

Tô Hoài Cẩm: "Tôi có phải rất chuyên nghiệp không."

Hệ thống: " Ừ."

Tô Hoài Cẩm: "Tôi chuyên nghiệp vậy, thế giới sau có thể d*m đ*ng chút không?"

Hệ thống: "..." Cảm ơn, nhưng tôi không muốn xem mosaic*.

Hệ thống không đồng ý làm Tô Hoài Cẩm có chút mất mát, trong lúc hắn đang trong trạng thái thất vọng, đột nhiên có thái giám đi vào.

Tô Hoài Cẩm nhanh chóng nhắm mắt giả vờ đang ngủ, thái giám đến gần chỗ hắn, bỗng nhiên đưa tay sờ lên trán của hắn, sau đó vội vàng rời khỏi phòng.

Lúc đầu Tô Hoài Cẩm giả vờ ngủ, nhưng nhắm mắt một hồi rồi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, đúng lúc nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài cửa.

"Sao rồi."

Âm thanh trầm thấp, vừa nghe đã biết là Triệu Tuyên Diệc, Tô Hoài Cẩm lập tức vểnh tai mà nghe.

Tôn công công nói: "Dạ còn sốt ạ."

Triệu Tuyên Diệc nhíu mày: "Tại sao?"

Tôn công công ấp úng: "Thái y bảo là do kinh sợ."

Ngoài cửa im lặng một hồi, Tô Hoài Cẩm nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân.

Triệu Tuyên Diệc đi tới mép giường, liếc nhìn Tô Hoài Cẩm đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng vì bệnh, đôi mày thanh tú nhíu lại, viết đầy chữ khó chịu.

Triệu Tuyên Diệc ngồi lên mép giường, quan sát một lát, trách mắng: "Gọi thái y đến xem lại, nếu không được, bọn họ cũng không cần giữ chức nữa."

Sau khi Tôn công công lui ra khỏi phòng, Triệu Tuyên Diệc ngồi cạnh giường, nhìn chằm chằm người nằm trên giường.

Làn da trắng nõn đỏ bừng vì sốt cao, giống như ánh hoàng hôn rực rỡ phía chân trời vào buổi chiều.

Ngón tay Triệu Tuyên Diệc chuyển động, giơ tay chạm vào trên trán hắn, dưới lòng bàn tay truyền tới....

Triệu Tuyên Diệc đau lòng và hối hận, y nhìn chậu nước và khăn lông bên cạnh, đang muốn dùng khăn lông để giúp Tô Hoài Cẩm hạ nhiệt, chợt thấy mi mắt đang đóng chặt của Tô Hoài Cẩm hơi động đậy.

~Hết chương 07~