Nam Xấu Khó Gả

Chương 36




Editor: demcodon

Không nghĩ tới thật sự sợ cái gì thì đến cái đó, không quá hai ngày thì đám người này ngênh ngang vào nhà, trực tiếp xông vào Thực Cẩm Lâu.

Ngày hôm đó trời mới vừa tối, còn chưa tới giờ cơm, Thực Cẩm Lâu trống không. Phương Vân Tuyên và hai tiểu nhị đang bận rộn ở trong phòng bếp, Vương Minh Viễn thì đang ở đại đường lau dọn bàn ghế.

Ngoài cửa có tiếng bước chân vang, Vương Minh Viễn tưởng có khách hàng tới cửa vội ra đón. Nhóc vừa đến cửa, còn chưa nói chuyện đã bị người hung hăng xô đẩy một cái, đẩy đến nhóc trực tiếp va vào trên ván cửa, sau lưng đụng đến đau.

“Ui da!” Vương Minh Viễn đau kêu lên một tiếng, người đẩy nhóc cười quái dị hai tiếng, mắng nói: “Chó ngoan không cản đường!”

Đoàn người đi theo tới cũng cười ha hả, mười mấy người chặn ở cửa vây quanh Vương Minh Viễn ngươi đẩy một cái - ta vỗ một cái, xem đứa trẻ như bóng cao su đẩy đến lăn đi, bọn họ thì cười vang tìm niềm vui.

Vương Minh Viễn nào gặp qua trận đánh lớn như vậy, trong lúc mơ màng bị người đẩy tới đẩy lui vô số vòng, chỉ cảm thấy trước mắt chóng mặt, nhìn người đều thành hai bóng, sốt ruột đến mức rống to: “Buông ta ra! Các ngươi làm gì... làm gì đó?”

Người ở giữa cầm đầu đám người này chính là tên mặt thẹo, nghe thấy Vương Minh Viễn nói xoay đầu nhìn về phía đám hồ bằng cẩu đảng* nhe răng cười nói: “Nó hỏi chúng ta làm gì? Đến tiệm cơm đương nhiên là ăn cơm, chẳng lẽ làm nghề rèn không đến được?”

(*Hồ bằng cẩu đảng: bè nhóm lang sói cấu kết với nhau làm bậy.) 

Gã nói xong cất bước vào Thực Cẩm Lâu, mấy người còn lại nhìn thấy đại ca đi vào thì buông Vương Minh Viễn ra cũng đi theo vào trong.

Mặt thẹo nhìn mọi nơi, quán cơm này không lớn, có mười cái bàn được thu dọn sạch sẽ chỉnh tề, cửa ra vào và khung cửa sổ mở rộng ra, màn cửa sổ dài được cột gọn dùng để đón khách.

Lúc này trong phòng không có khách, mặt thẹo tìm một cái bàn gần cửa ngông nghênh ngồi xuống ghế, chân sau đặt lên một cái ghế khác. Sau khi ngồi thoải mái rút đao dịch cốt nhọn từ bên hông ra đâm một cái lên trên bàn bát tiên gỗ lim. Đao dịch cốt thân đao sắc bén, đâm thật sâu, ổn định vững vàng ghim ở trên mặt bàn, trên đầu đao có một đám dây tua đỏ rũ xuống, ở trên mặt bàn sơn đen tương đối chói mắt.

Mặt thẹo tiếp đón mọi người: “Đừng nghịch! Hôm nay ca ca ta mời khách, các huynh đệ đều ngồi đi, đều ngồi đi!”

Mấy người còn lại sôi nổi tìm chỗ, một người bá đạo ngồi một cái bàn, nghiêng bảy xoay tám ngồi xuống.

Cả người Vương Minh Viễn run rẩy co rúm lại, dựa vào trên ván cửa chỉ còn lại run run.

“Tiểu nhị!”

Mặt thẹo hét lớn một tiếng, Vương Minh Viễn không dám đi qua, chỉ ở cửa hỏi: “Cái... cái gì?”

Mặt thẹo giận dữ, vỗ lên bàn một cái dữ tợn nói: “Huynh đệ chúng ta đến Thực Cẩm Lâu các ngươi ăn cơm là cho các ngươi mặt mũi. Thế nào? Cho mặt mũi không cần? Vậy thì đừng trách các huynh đệ ta không khách khí!”

Vương Minh Viễn chịu đựng sợ hãi trong lòng, dưới chân run rẩy lảo đảo đi đến trước mặt mặt thẹo, giọng run rẩy nói: “Khách quan đừng tức giận.”

Đám người này tới không có ý tốt, nhất định phải cẩn thận đối phó, không thể để cho bọn họ quậy phá ở đây.

Mặt thẹo phủi tay cho Vương Minh Viễn một cái tát: “Thứ chó nhà ngươi cũng xứng đứng nói chuyện với ta?”

Vương Minh Viễn một chút cũng không phòng bị, trên mặt đột nhiên ăn một cái tát, bị đánh đến cả người nghiêng một bên, đầu thiếu chút nữa úp trên đất. Nhóc bụm má, oan ức đến nước mắt đều chảy ra. Nhóc lớn như vậy còn chưa có người động tay đánh nhóc đâu.

Vương Minh Viễn liếc đao dịch cốt trên bàn một cái không dám phát tác, đành phải cười nói: “Tiểu nhân không hiểu chuyện, xin quan nhân không lấy làm phiền lòng. Ngài nếu như tới ăn cơm xin mời dặn dò xuống để ta thu xếp cho ngài.”

Mặt thẹo nhìn lướt qua bảng ghi chép thực đơn tạm thời treo ở trên tường, lại chuyển ánh mắt qua người ở phía sau gã bĩu môi, ý bảo y nói chuyện.

Nam nhân đứng phía sau mặt thẹo là một người khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt vàng như nghệ. Trên mặt mặc dù cười tủm tỉm nhưng biểu cảm và khí chất cả người còn đáng sợ hơn mặt thẹo.

Nam nhân mặt nghệ hiểu ý, lập tức tiến lên một bước đỡ Vương Minh Viễn đứng lên cười hắc hắc nói: “Tiểu ca nhi chớ sợ, chúng ta đến ăn cơm đàng hoàng, cũng không phải không trả tiền, chỉ cần ngươi hầu hạ tốt thì tiền thưởng không thể thiếu phần ngươi. Đại ca của ta tính tình nóng nảy, ngươi nên gan dạ nhiều một chút.”

Vương Minh Viễn ổn định tinh thần, miễn cưỡng đưa ra khuôn mặt tươi cười lên tiếng nói: “Dạ... dạ, tiểu nhân hiểu được, các vị khách quan chỉ cần dặn dò là được.”

“Lúc này mới đúng. Như vậy đi, mang đồ ăn tốt nhất trong tiệm các ngươi đến làm mười tám món bưng lên cho huynh đệ chúng ta nếm thử hương vị.”

Vương Minh Viễn ngạc nhiên nói: “Mười tám món?” Như vậy mà nói muốn nếm hương vị, bọn họ mới mười mấy người làm một bàn tiệc là ăn đủ rồi, muốn nhiều như vậy là bày ra xem à? Nhìn dáng vẻ này của bọn họ cơm nước xong thật sự sẽ trả tiền ư?

Mặt Vương Minh Viễn lộ vẻ ngạc nhiên, nhóc hơi chần chờ một chút mặt thẹo lại tức giận nói: “Thế nào? Sợ Hạ Song Khôi ta không trả nổi bạc?”

Vương Minh Viễn liên tục nói không dám, cúi đầu khom lưng xin lỗi một hồi mới cẩn thận châm trà rót nước cho Hạ Song Khôi cười nói: “Tiểu nhân không có ý kia, chỉ là đồ ăn nhiều ngài cũng ăn không hết, không bằng ta làm cho ngài bốn lạnh bốn nóng, chay mặn phối hợp. Cà tím nướng, bí đỏ hầm tỏi, tôm cuộn khoai chiên, cá lát trơn mềm, lại thêm một vò rượu hoa quế. Ngài ăn trước nếu không đủ thì thêm nữa, có được không?”

Hạ Song Khôi lúc này mới im lặng hừ một tiếng, xem như trả lời.

Vương Minh Viễn quay đầu chạy về phía phòng bếp báo tin cho Phương Vân Tuyên báo tin.

Phòng bếp được ngăn cách ở bên trong, dao thớt vừa vang lên trong phòng ồn ào khó chịu, rất khó nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Phương Vân Tuyên vẫn còn chưa biết đại đường xảy ra chuyện, nhìn thấy Vương Minh Viễn nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, còn nói có sao không dìu nhóc ngồi xuống cười nói: “Thật là càng luyện càng thụt lùi, mấy ngày trước đó còn tốt, sao hôm nay lại dáng vẻ vội vàng như vậy.”

Vương Minh Viễn thấy Phương Vân Tuyên thì một bụng oan ức dâng lên. Nhóc mới mười lăm tuổi, bất quá là đứa trẻ choai choai, vừa rồi mạnh mẽ chống đỡ lâu như vậy đã mạnh mẽ hơn trước đây rất nhiều.

Vừa nhào đầu vào trong ngực Phương Vân Tuyên, Vương Minh Viễn ô ô khóc ròng nói: “Không hay rồi sư phụ, mấy ngày trước đó chúng ta nói đến đám người kia bây giờ đã xông vào trong tiệm rồi.”

Nhóc khóc đến nước mắt nước mũi chảy tèm lem, nói cũng nói đứt quãng. Phương Vân Tuyên khó khăn mới đem mọi chuyện trải qua gắn chung một chỗ, biết rõ ràng là xảy ra chuyện gì.

Phương Vân Tuyên thầm nghĩ không tốt, căn tiệm này của bọn họ quả nhiên bị người nhớ thương. Hắn lại hỏi chi tiết, Phương Vân Tuyên kêu Vương Minh Viễn và hai tiểu nhị núp ở phía sau bếp đừng đi ra; còn mình vén lên màn vải màu lam nhìn ra phía ngoài.

Chỉ thấy trong đại đường ngồi mười mấy người, mỗi người nhe răng nhếch miệng, mặt mang thẹo. Trên bàn Hạ Song Khôi kia ngồi còn cắm một cây đao sáng chói lọi.

Theo lý thuyết thời gian này nên đầy người, ngày thường lúc này Thực Cẩm Lâu sớm đã ngồi đầy người, có khách ăn một chén không đủ phải gọi hai chén. Nhưng hôm nay toàn bộ đại đường chỉ có Hạ Song Khôi và mười mấy tên lưu manh gã dẫn theo, ngay cả một người khách cũng không thấy.

Điều này cũng khó trách, Hạ Song Khôi ở phủ Quảng Ninh có tiếng là lưu manh vô lại, hắc bạch lưỡng đạo đều xài được. Ngay cả tri phủ phủ Quảng Ninh - Mã Thành An cũng nhận hối lộ của bọn họ, đối với hành động của đám người Hạ Song Khôi đều mở một mắt - nhắm một mắt, chỉ cần bọn họ không quậy đến tai nạn chết người, giống như tìm tới cửa, chuyện xảo trá lừa tiền quan phủ cũng sẽ không quan tâm. Có một đám người như vậy ngồi ở trong phòng dân chúng bình thường ai dám tiến vào ăn cơm, cũng không phải da thịt dày muốn bị đánh.

Có câu nói “xuất đầu trước bị ghen ghét”, không quan tâm là người hoặc chuyện, quá xuất sắc thì dễ dàng bị người ghen ghét.

Thực Cẩm Lâu buôn bán náo nhiệt, tiếng tăm càng lúc càng lớn sớm thu hút các lưu man phủ Quảng Ninh chú ý. Hạ Song Khôi nuôi một bang lưu manh vô lại, xưa nay dựa vào lừa bịp tống tiền mà sống, thường là cửa hàng nào buôn bán tốt một chút thì không có một tiệm nào không bị bọn họ lừa qua.

Phương Vân Tuyên cúi đầu nghĩ đối sách, hôm nay một cửa này sợ là không dễ qua như vậy. Bây giờ sợ cũng vô dụng, vẫn là giao đấu chính diện, đi ra ngoài xem bọn họ rốt cuộc muốn thế nào.

Phương Vân Tuyên làm đồ ăn xong kêu Vương Minh Viễn nhanh đến quan phủ một chuyến, cứ nói có người bên đường hành hung, đã kinh động đao kiếm, kêu quan phủ mau tới bắt người.

Vương Minh Viễn do dự nói: “Sư phụ, đám lưu manh này hơn phân nửa cấu kết với quan phủ, bằng không cũng không to gan như vậy dám ngang nhiên đến tiệm chúng ta quậy. Con thấy đi cũng vô dụng, căn bản không trị được bọn họ.”

Phương Vân Tuyên thở dài: “Nếu không kêu quan phủ đến chỉ trông cậy vào hai người chúng ta làm sao có thể đấu với nhiều tên lưu manh như vậy. Trước mắt cứ báo quan rồi nói sau, ở đây có hai nén bạc, con cầm đi, người quan phủ không đến thì con mang mọi chuyện nói nghiêm trọng một chút, giết người phóng hỏa gì đó, lại đưa bạc này cho bọn họ, nhìn trọng lượng hai nén bạc này bọn bộ khoái cũng phải đi một chuyến.”

Vương Minh Viễn nhận bạc dặn dò Phương Vân Tuyên mọi chuyện cẩn thận: “Đám người này rất hung dữ, ngài ngàn vạn chớ chọc giận bọn họ.”

Vương Minh Viễn đi ra ngoài từ cửa sau, chạy như bay đến phủ nha tìm quan binh tới cứu viện.

Phương Vân Tuyên sửa sang lại xiêm y trên người bưng đồ ăn đã làm xong vén màn đi ra. Hắn vào đại đường đi đến trước mặt Hạ Song Khôi, bưng vài món thức ăn lên bàn xong mới ôm quyền về phía Hạ Song Khôi: “Ta là chưởng quầy của Thực Cẩm Lâu, không biết vị khách quan này xưng hô thế nào?”

Hạ Song Khôi nâng mắt một mí lên, ánh mắt dừng ở trên người Phương Vân Tuyên, mới nhìn thoáng qua đã phụt cười một tiếng: “Ngươi chính là chưởng quầy Thực Cẩm Lâu?”

“Đúng vậy.”

“Thật sự là một gương mặt quá xấu.” Hạ Song Khôi quay đầu nhìn về phía tên mặt nghệ cười nói: “Ta thấy ta đã đủ xấu, không nghĩ tới ở đây còn có một người còn xấu hơn ta. Ai, lão Tiểu, mấy người lão Triệu đều đến xem, gương mặt này còn có thể xem ư?”

Mọi người đều kêu lên cười vang, chỉ vào Phương Vân Tuyên nói: “Mặt Hạ đại ca so với hắn thì phải là mặt tiêu chí nhân mỹ.”

“Dáng vẻ này làm ra cơm có thể ăn không?”

Phương Vân Tuyên cười mỉm, nghe đám người Hạ Song Khôi giễu cợt hắn từ đầu đến chân một lần nụ cười trên mặt không những không biến mất ngược lại càng thêm ôn hòa thân thiết. Hắn cười nói: “Đầu bếp nấu ăn là dựa vào tay, tiểu đệ không dựa vào mặt ăn cơm. Mặt tuy có xấu cũng không liên ta có thể làm ra một bàn thức ăn ngon.”

Hạ Song Khôi vừa nghe ngược lại nổi lên chút tò mò. Bọn họ bình thường đi cửa hàng lừa tiền, nhiều lúc đi thẳng vào chủ đề, vào cửa đã đập, đập xong thì muốn tiền, không trả tiền thì ăn vạ không đi, báo quan cũng không sợ. Dù sao người quan phủ cũng không quan tâm đến bọn họ làm gì, nhiều lắm là giả vờ giả vịt nhốt lại hai ngày không đau không ngứa thả ra, vừa quay đầu lại lại đi lừa. Lần này còn tàn nhẫn hơn lần trước, muốn nhiều tiền hơn; lặp lại nhiều lần như thế cửa hàng trong phủ Quảng Ninh cũng biết không thể trêu vào vị Hạ gia này, không có một nhà nào dám đối nghịch với gã, muốn tiền thì cho, ai cũng không dám nói hai lời.

Hiếm thấy có người như Phương Vân Tuyên vậy, không kiêu ngạo không nịnh hót, đối mặt với người hung thần ác sát như gã vậy lại không lộ ra một chút khiếp sợ. Hạ Song Khôi không khỏi sinh ra một phần kính nể, cũng nổi lên tâm tư muốn trêu chọc hắn.