Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 69: Mèo Con




Cả tuần nay ngày nào Hạ Tử Hiên cũng mong sớm tan học để về nhà ôm người đẹp vào lòng mà yêu thương. Sau đêm đầu kia thì liên tục suốt 7 ngày, dường như hai người ngày nào cũng làm, nếm được trái cấm một lần là khó mà kiềm lại được.

Em như là một người khác cứ thích làm nũng với cô, nhưng cô lại rất yêu thích điều đó. Những khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng nghiêm túc trên lớp của em, cô lại nhớ đến những lúc em như mèo con mà cọ cọ vào người cô. Hai hình ảnh ấy quá đối lập, làm cô không khỏi bật cười, lúc ấy em lại nhìn xuống cô b ằngmột ánh mắt cảnh cáo.

Trong ánh mắt đó cảnh báo cô rằng [ Nếu Hiên mà còn suy nghĩ lung tung ở lớp học nữa, em sẽ đá Hiên xuống giường ].

Cảm giác cô giáo là người yêu mình thật là vừa lạ vừa tuyệt vời làm sao.
Cũng như hôm nay là một cuối tuần ngọt ngào trong chuỗi ngày ngọt đến tiểu đường của hai người. Không ai muốn rời khỏi căn phòng ấm áp kia, cả hai chỉ muốn nằm lì trên chiếc giường êm ấn mềm mại, ôm nhau ngủ cả ngày mà thôi.

Dì ba với dì Điệp dạo này cứ thần bí thế nào ấy. Ưa đi sớm về trễ, lại còn không để ý đến con cháu. Tỉ như hôm nay, cuối tuần mà hai người đã đi đâu từ sớm, dì Điệp cũng không mở quán bán đồ ăn sáng, làm cô đói meo râu.

Một mình cô thì ch sao, dù sao chuyện bỏ bữa diễn ra rất thường xuyên. Làm nghề như bọn cô ai mà không là bạn bè thân thiết của bệnh đau bao tử.

Nhưng mà, hiện tại thì có chút khác biệt. Mèo nhỏ nhà cô rất dỡ trong việc chịu đói. Em sẽ nhăn mặt hay như bây giờ là cầm lấy cánh tay cô mà cắn cắn. Khuôn mặt thì vô cùng đáng thương.
"Hiên, em đói ". Em vừa nói vừa gặm cắn chỗ thịt mềm nơi cánh tay cô. Làm cô vừa nhột vừa buồn cười.

Cô xoa đầu em "Ở nhà chờ một chút. Tôi chạy ra chợ mua đồ về ăn nha".

"Em cũng đi".

Hạ Tử Hiên gôn hôn lên cái má lúm thật duyên kia rồi cười nói "Ngoan, tôi đi một chút thôi". Thật ra cô còn muốn đi tìm Trình Tiểu Bân hỏi một số chuyện, đội của cô đã điều tra được một số manh mối rồi. Chỉ cần thêm một ít thời gian là có thể thu lưới.

Có cô tiểu Bảo Bối này theo thì mần ăn được gì đây.

Dụ ngọt, ôm ấp, hôn hít một lúc lâu. Đến khi cả hai đói không chịu nổi nữa Ôn Nhược Hi mớ chịu buông cho Hạ Tử Hiên rời đi. Cô bật cười, đúng là yêu nhiều thì yếu mà.

Sau khi gặp Trình Tiểu Bân, Hạ Tử Hiên lại đi gặp một người. Là cô bé dẫn mối hôm nọ, rốt cuộc bọn họ cũng chờ được cá chủ động sa lưới rồi.
Cô bé trang điểm đậm lè, nếu không phải đã nắm được thông tin từ trước Hạ Tử Hiên còn tưởng cô nhóc phải lớn hơn tuổi cô nữa ấy chớ

Cô bé rất thuận miệng mà gọi cô là em, thôi cô cũng quen rồi. Bị một đám nhóc gọi bạn bè mày tao riết ô cũng quên mình bao nhiêu tuổi rồi.

Cô nhóc nói với cô sắp tới sẽ vào trường cô học chơi, vì trong đó có em út gì đó. Em út hay đàn em đây, xem ra là đi tìm con mồi mới. Nó còn bảo cô tết đi theo nó đi qua Cam chơi, bển vui với nhiều anh đẹp trai lắm.

Thôi đi, cho cô xinh. Đi thì cô vẫn đồng ý đi, nhưng còn cái việc nó nói bên Cam trai đẹp thì làm ơn đánh chết cô cũng không tin. Đen thục lùi, ria mép tùm lum, rồi đẹp trai chỗ nào ?!.

Sau khi tạm biệt nó, nhìn thời gian cô đi đơn 40 phút. Lần này về nhà chắc ăn hành mệt xỉu rồi.
Quả nhiên, có người nào đó đang xụ mặt ngồi trên ghế sofa phòng khách xem phim. Nhóc Thương bên cạnh đang chơi game, cô cười thật tươi đi vào, cũng may đã nghỉ ra lí do biện minh rồi.

"Tôi về rồi".

Chỉ một mình nhóc Thương nhìn đến cô, còn người nào đó vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi như muốn đâm thủng cái màn hình vậy.

"Chị Hiên về rồi. Em ch ờđồ ăn của chị mà bụng kêu ộc ộc nãy giờ rồi nè". Nó trề môi oán trách.

"Nè, cầm qua nhà ăn với cậu Quá đi". Cô đưa cho nó hai hộp bún xào, sẳn tiễn luôn cái bóng đèn này đi.

Nó hớn hở cầm hai hộp bún bay tọt qua nhà tìm cậu nhỏ.

Hạ Tử Hiên lúc này mới đi vào nhà bếp đặt đồ vừa mua lên bàn, Ôn Nhược Hi liết nhìn một cái rồi nhanh chóng nhìn lại ti vi, thật ra nội dung chiếu nãy giờ là gì cô nào có để ý. Chốc lát lại nhìn ra cửa xem Hiên đi chợ sao lâu vậy còn chưa về.
Đi mua đồ ăn cách nhà có 4km. Tính luôn thời gian đi về với mua đồ ăn luôn thì mất tầm 20 phút hà, đằng này đi tới cả tiếng, không biết là đi gặp ai hay làm gì rồi, vậy mà nói đi một chút là về. Gạt người, cô quyết định sẽ giận cả ngày hôm nay, cũng không cho Hiên đụng đến mình, xem như là trừng phạt cho tội đi lâu.

Hạ Tử Hiên ngồi xuống cạnh Ôn Nhược Hi , cô khẽ lay nhẹ hai tay đang ôm trước ngực em. Nhưng lại bị hất ra không thương tình.

Cô nhẹ cười, tối qua cô đụng vào em còn rất thích mà.

"Tôi lấy đồ cho em ăn nha".

"Là ăn sáng hay ăn trưa ?". Em hờ hững trả lời.

Cô giữ lấy tay em "Sao vậy. Giận hả ?"

Lần này em không hất tay cô ra, chỉ hừ một tiếng. Hạ Tử Hiên cười cười kéo em ngồi lên đùi mình, nhẹ hôn lên đôi má đang phình ra vì giận dỗi kia.

"Tôi đi mua thêm ít đồ về nấu cơm chiều. Đừng giận mà, được không?!"
Cô ôm eo em, vùi mặt vào hỏm cổ em. Đi mới một lúc mà đã nhớ mùi hương này da diết rồi, cô cũng đâu có đành lòng.

Ôn Nhược Hi nâng mặt cô dậy hôn nhẹ xuống môi cô, em ôm cổ mềm giọng nói "Lần sau đi đâu phải về nhanh với em".

Cô thuận thế giữ chặt môi em hôn đến khi không thở nổi nữa mới thôi. Em tách môi cô ra cuối đầu nằm lên vai cô. Hai người lại ôm trong chốc lát mới bắt đầu ăn bữa sáng kim bữa trưa.

Ăn xong em ngồi trên ghế lột một trái quýt mà lúc sáng cô mua về, cô biết em rất thích ăn nó.

Ôn Nhược Hi lột xong, nhìn miếng quýt rồi do dự một chút. Sau đó cô ngậm một đầu miếng quýt, đưa đầu còn lại đến bên môi Hạ Tử Hiên.

Cô hơi bất ngờ vì hành động này của cô mèo nhỏ. Được người đẹp tận tình chăm sóc dạy gì mà không hưởng thụ. Cô há miệng ngậm lây nữa phần còn lại, sẵn tiện ngậm luôn đôi môi hồng phấn nhìn ngon hơn miếng quýt kia.
Liếm liếm môi cảm nhận lại hương vị vừa rồi. Sau đó mới cắn miếng quýt trong miệng.

Má ơi chua muốn té đái.

Cô nhăn mặt nhanh tay rút miếng khăn giấy nhả ra. Khi quay lại thì nhìn thấy cái mỏ kia chu ra thể hiện sự bất mãn.

Gì vậy he. Người ăn chua là cô mà, sao em lại khó chịu đây.

"Bảo Bối sao vậy ?"

Em giận dỗi quay ngoắt sang hướng khác "Em ráng chịu chua để dùng miệng đút cho Hiên ăn. Vậy mà Hiên đành lòng nhả ra ".

Hạ Tử Hiên muốn xỉu ngang, rõ ràng đó là miếng quýt nguyên vẹn, em có cảm nhận được vị chua đâu, vậy mà.

Cô nhìn đến gương mặt kia, tuy ch ỉlà góc nghiêng nhưng c ôc tóhể nhìn ra em đang cố nhịn cười. À, cô gái này thì ra là đang trêu cô.

"Thôi được rồi, để tôi bù lỗi lại nha". Cô cũng ngậm lấy một đầu như em, rồi đến gần đút cho em. Nhưng em lại né tránh, cô đương nhiên cũng giả bộ làm cái mặt thất vọng kia rồi.
Em tiến đến gần chòm lên cắn cào mỏ cô, làm nước miếng dính khắp miệng cô. Hơi, chơi trò gì trẻ con vậy không biết. Cô cũng ôm ngang eo em ,,,,, chọt lét.

Hai người cười giỡn um sùm một hồi, rồi cũng ngã nằm xuống sofa. Đợi thở cho kịp hơi xong em mới vừa vuốt loạn tóc trước ngực cô vừa mỉm cười nói "Thật ra em muốn thử xem quýt có chua không thôi, em sợ ăn chua ".

Cô ôm eo em nhẹ nhàng vuốt ve "Vậy em lấy tôi làm chuột Bạch hả ?".

Em cười cười nằm đè hẳn lên người cô "Đâu có con chuột nào vừa đáng thương dễ thương vừa thơm thơm như vậy đâu ".

Nói xong còn hôn lên mặt cô như khen thưởng. Rồi lại nằm lên ngực cô.

Hạ Tử Hiên v ỗvề người trong lòng cười trêu "Bình thường trên lớp đâu thấy em nói nhiều với dẻo miệng vậy đâu. Sao bây giờ khác vậy ta ".

"Sao em phải làm những việc đó ở bên ngoài, hơn nữa bọn họ không phải là Hiên". Cô chỉ đối xử đặt biệt với mỗi mình Hiên thôi.
Hạ Tử Hiên cười cười. Cô cũng vậy, chỉ dịu dàng với riêng em.

Ôn Nhược Hi đang nấu ăn trong bếp, còn Hạ Tử Hiên đang nghe điện thoại ngoài phòng khách. Cuộc gọi là của Phan Đình Khải.

[ Hiên, em đang làm gì vậy ?"]. Giọng anh vẫn rất ấm áp.

"Em đang chuẩn bị ăn cơm, còn anh ?"

"Anh vừa tan việc". Ngập ngừng một lát anh mới nói tiếp "Em nhớ hôm nay là ngày gì không?"

Hạ Tử Hiên nhíu mày, cô đem điện thoại xuống xem ngày. Còn chưa đợi cô nhớ ra bên kia Phan Đình Khải đã lên tiếng thở dài "Chắc em lại không nhớ rồi. Hôm nay là ngày kỉ niệm 5 năm quen nhau của chúng ta. Năm nào em cũng quên ".

Anh nói trong giọng điệu còn mang chút u buồn. Quả thật cô không hề nhớ, hay nói đúng hơn là không để tâm. Năm nào cũng là anh một tay sắp xếp, cô chỉ cần có mặt để nhận hoa và quà của anh.
Nhưng cô lại nhớ rõ vào ngày kỉ niệm năm rồi anh chính thức cầu hôn cô. Lúc đó cô không nhớ mình đã nghĩ gì và sao lại đồng ý.

Chỉ nhớ rằng lúc đó cô cũng không hề có cảm giác vui vẻ hay cảm động. Chỉ bình thản tiếp nhận như chuyện hiển nhiên. Cũng giống như khi nhìn thấy những hình ảnh anh đi cùng các cô gái khác ra vào khách sạn, đồng nghiệp cô đã gửi các hình ảnh đó cực kỳ sắc nét cho cô.

Trong mấy năm nay anh có vô số cuộc tình qua đêm với đủ thể loại gái. Số lần anh lên giường với họ còn nhiều hơn số lần anh và cô gặp nhau trong 5 năm cộng lại.

Nhưng đó chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý. Anh vẫn chỉ quen một mình cô, còn về Ôn Nhược Hi, em là con của sếp anh ta. Anh muốn dựa vào em để đạt được ý đồ của mình. Nhưng tiết là, cô gái nhỏ của cô kể cả vòng gửi xe còn không cho anh cơ hội.
Nghĩ đnế đây cô bất giác bật cười, thật là cuộc đời oái oăm.

"Đình Khải, em xin lỗi. Đợi em về lại thành phố sẽ bù đắp cho anh được không?". Nói đúng hơn là cô muốn găp anh để chính thức nói lời chia tay. Là giải thoát cũng là tốt cho cả hai.

Anh vui vẻ đồng ý.

Kết thúc cuộc gọi cô đi vào nhà bếp. Hiền thê nhà cô đang nếm canh, trông em rất ra dáng vợ hiền. Cô bước đến ôm em từ sau "Bảo Bối thật giỏi, tối nay để tôi thưởng cho em nha !".

Ôn nhược Hi xoay dầu cọ mặt vào mặt cô "Nãy giờ Hiên ngoài đó làm gì, sao không vào với em ?".

"Tôi gọi nói chuyện với bạn một chút. Có việc cần nhờ".

Hai người lại dính nhau suốt quá trình nấu ăn. Đến khi nấu xong mới chịu buông ra, người ta yêu đương đều vậy sao ?!!!! Như hai đứa trẻ sinh đôi dính liền.