Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 54: Mấy Trò Trẻ Con




Trình Tiểu Bân nhìn thấy có chút không ổn thì liền cùng thầy giáo lớp đang dạy lớp 11 đi sang "Đang làm trò gì đó ?". Thầy Huy lên tiếng hỏi .

Cả nhóm quay lại nhìn thầy ấy. Nhỏ Tú đi lên bộ dáng không chút run sợ, nhỏ tuy học không giỏi mấy môn trên lớp nhưng mà học thể dục lại rất giỏi. Thầy Huy còn đang rèn luyện cho nhỏ đi thi thể dục thể thao của tỉnh, vì vậy rất được thầy thiên vị.

"Bọn em đang chuẩn bị thi đấu chút thôi thầy".

Trình Tiểu Bân nghe vậy thì nhướng mày, hứng thú cười nhìn Hạ Tử Hiên, xem bộ đội phó của anh ở trường rất được yêu thích nha.

Thầy Huy cũng tò mò hỏi "Là thi đấu gì ?".

"Dạ mấy môn thể dục thôi, hai thầy làm trọng tài nha ".

Thầy Huy cười cười, con bé này là học trò ưng ý nhất của thầy ấy, dám chắc học sinh nữ toàn trường không ai qua em ấy, kể cả học sinh nam cũng không lại.
"Là đấu với ai ?". Thầy cũng muốn xem là đứa nào to gan. Nhỏ Tú nhìn sang Hạ Tử Hiên, thầy Huy cũng theo tầm mắt nó nhìn tới. Thầybấy cũng biết cô bé học sinh cá biệt làm giám thị Hồng vò đầu bức tóc này.

"Là em Hiên hả ?". Thầy đánh giá Hạ Tử Hiên, tuy có cao ráo lại còn rất xinh đẹp. Nhưng thể thao thì quan trọng thể lực hơn. Sau một khen đánh giá thầy Huy liền cho mấy học sinh nam chuẩn bị đồ đạc.

Trình Tiểu Bân đứng một góc cùng Hạ Tử Hiên, anh cười trêu hỏi "Đội phó, chị định dùng kinh nghiệm của cảnh sát hình sự được huấn luyện chuyên nghiệp đem thi mấy trò này với một cô bé cấp 3 sao ?"

Hạ Tử Hiên cười nhìn cậu "Nếu để bị thua một cô bé cấp 3, thì mặt mũi đội 3 hình sự xem như bị chôn vùi. Cậu nghĩ xem, chị nên thắng hay thua ?!".

"Đội phó, chị nhất định phải thắng. Em xem bộ dạng của thầy Huy kia là rất tự tin vào em ấy. Chị cố lên em ủng hộ chị". Trình Tiểu Bân còn làm động tác cổ vũ.
Hạ Tử Hiên nhìn anh như vô tri vô giác "Cậu dám ủng hộ người khác".

Lúc cô rời đi thì thầy Huy lại đi đến cạnh Trình Tiểu Bân, thầy nhìn nhìn Hạ Tử Hiên ở xa xa rồi nói với cậu "Tôi khuyên thầy nên khuyên em ấy nhận thua đi".

Trình Tiểu Bân quay lại nhìn thầy ấy, hơi khó hiểu "Ý thầy là sao ?"

Thầy Huy hướng mắt nhìn sang nhỏ Tú "Thầy coi, so về ngoại hình thì Tú ăn chắc rồi. Hơn nữa em ấy luyện tập hơi lâu rồi nha". Trình Tiểu Bân cũng nhìn, nhưng anh chỉ mỉm cười đáp trả một câu "Thắng bại tại kỹ năng".

Cái thầy này cũng quá tự tin về học trò mình rồi đó. Nhưng ông ấy không hề biết gì về cô gái sắt thép trong trường cảnh sát.

Đại ca Long vẫn lo lắng "Hiên, hay là thôi đi. Nhỏ đó mạnh lắm với thể lực là thế mạnh của nó. Em không lại đâu ".

"Đại ca Log đừng nâng cao sĩ khí quân địch mà hạ thấp quân ta. Dù thua người mà không thua trận nha !". Trog lòng Hứa Tiên dù có hết 7 phần chắc chắn nhỏ Tú thắng rồi. Nhưng ngoài miệng vẫn một mực ủng hộ Hạ Tử Hiên.
Cô cười như không cười nhìn nó, tâm tình trẻ con có thể dễ dàng nhìn ra được. Còn mấy trò con nít này cô thật sự không để tâm, chỉ là muốn hạ thấp uy phong của nhỏ Tú, cho nó bớt cái thói lấy thịt đè người lại.

Hai người đứng cạnh nhau, cô chỉ cao 1m65 còn nhỏ Tú cao 1m70. Cách nhau cả một cái đầu. Người thì mãnh mai, người thì cao to nhiều thịt, khó trách có nhiều người lại khuyên cô chịu thua.

Dù 2 tháng nay cô không luyện tập thể hình như cơ bụng 6 múi thì chưa bị mất nha !

Hạ Tử Hiên nhìn những thứ trước mắt liền nhớ tới khoảng thời gian tươi trẻ đầy sức sống trước đây. Lúc đó bọn cô chỉ mong học tại trường mà không cần vào rừng hay lên núi xuống biển chiến đấu thực nghiệm. Học mấy môn ở trường xem như là nhẹ nhàng và an toàn nhất rồi.

Cũng chỉ ước mau mau sớm tốt nghiệp để được 100% giáp mặt với phạm nhân. Ai ngờ trường đời còn ác liệt hơn.
Trình Tiểu Bân méo mó khuôn mặt, biểu cảm rất khổ sở. Anh không ngờ thi đấu lại dễ như vậy, nếu anh thi vố đội phó thì khả năng thắng còn được 3 phần. Còn em học sinh kia chắc 1 phần là nhiều.

"Được rồi, để nâng cao tinh thần tập thể. Tôi sẽ đứng ra làm trọng tài, hai em chuẩn bị xong chưa ?". Thầy Huy cười cười, quơ cái còi trong tay. Cũng không ai có ý kiến.

Trước khi bắt đầu thầy còn cố tình nhắc nhở Hạ Tử Hiên "Nè em, thầy chỉ muốn tốt cho em. Khuyên em chịu thua đi, thầy sẽ giúp em nói với Tú cho".

Hạ Tử Hiên nhướng mày, cười thú vị "Thầy chắc chắn là em thua ?"

"Em coi so sánh giữa hai đứa, ai cũng nghĩ vậy mà. Hơn nữa Tú là một tay tôi đào tạo, tôi rất tự tin"

Cô vẫn tiếp tục cười, sau đó gác một cánh tay lên vai thầy ấy "Vậy thầy có dám cá với em không?". Thầy Huy hơi khó hiểu "Cá gì ?".
"Nếu em thắng thầy phải bao bữa trưa cho em và thầy Bân một tháng ? Thầy dám không ?". Thầy Huy cũng cảm thú vị, em học sinh này đang là cá biệt.

"Vậy em thua thì sao ?". Hạ Tử Hiên bỏ tay xuống xoăn tay áo "Dọn nhà vệ sinh trường 1 tháng".

Thầy cười ha hả. Dám chắc em này thua rồi, thầy rất nhanh đồng ý. Trình Tiểu Bân âm thầm cười trong bụng, vậy là anh sắp được miễn phí ăn trưa 1 tháng rồi.

Sân thể dục phía sau trường rất lớn, đa số được phủ cát. Hai người sẽ thi bắt đầu từ nhãy cao. Kỷ lục của nhỏ Tú là nhãy được qua xà 1,8m. Cũng là kỷ lục của trường 10 năm nay, đừng nói là con gái dù là con trai hay mấy thầy cô bộ môn thể dục, cũng chưa ai qua được.

Cái nệm chỉ mớ vừa được khiêng ra, nhỏ Tú liền nhướng mắt với cô. Sau đó ra hiệu nâng lên mức 1m6. Ở mức này con gái bình khó mà qua. Nhỏ rất đắc ý nhìn Hạ Tử Hiên, coi như nhỏ coa chút hiền từ nương cho cô.
Trình Tiểu Bân nói nhỏ với cô "Tiền ăn một tháng trông cậy vô chị . Với lại ____". Cậu nhìn tới thầy Huy "Sẳn tát vô mặt ông thầy kia dùm em một cái". Hạ Tử Hiên vỗ vỗ vai cậu.

Cô và nhỏ Tú cùng khởi động tay chân. Rồi vào vị trí, nhỏ Tú bẻ tay và cổ nghe gắt gắt, Hạ Tử Hiên cứ tưởng cổ nhỏ bị bẻ gãy tới nơi rồi.

Nhỏ chạy nhanh gần tới xà thì bật chân nhãy nhẹ qua. Toàn khu sân mấy trăm người liền vỗ tay la hét . Nhỏ thuận lợi tiếp nệm, sau đó nhỏ đứng dậy hất mặt về phía Hạ Tử Hiên.

Cô cười cười, thiệt đúng là con nít. Cô cũng lấy đà, nhưng là ngắn hơn đoạn đường nhỉ Tú, vì cô biết chạy càng xa đến lúc cần dùng lực bật sẽ bị hụt hơi.

Một cú bật người chạm nệm đẹp mắt. Mọi người không tin cô có thể qua, thầy Huy bắt đầu lo lắng cho cái màn túi của mình, nhỏ Tú xanh mặt, nhưng nó không cảm thấy có gì hay. Ra hiệu nâng lên mức kỷ lục của nhỏ 1m8.
Thầy Huy lúc này mới cảm thấy tự tin lên, mức kia thì còn miễn cưỡng nhãy qua đi. Còn này thì bỏ đi. Hạ Tử Hiên nhìn cái sà cao hoen mình không biết là bao nhiêu thì lắc đầu cười.

Cô nhớ có lần mình và đồng đội phải làm nhiệm vụ trong một căn cứ bí mật. Để hoàn thành ngày nào bọn cô cũng phải tập nhãy qua một cái sà cao thật cao. Đên giờ nhớ lại đó là một nhiệm vụ rất có tính thử thách.

Lần này nhỏ Tú cũng là người nhãy trước. Mỗi mức hạn định mỗi người được 3 lần nhãy, trên mặt nhỏ c óchút căn thẳng. Vì vậy lần đầu là không qua, nhỏ tức giận liền nhãy lại lần 2, cũng không qua. Hạ Tử Hiên lắc đầu giục tốc bất đạt.

Nhỏ còn chưa kịp cho hơi thở lấy lại nhịp đã vội vàng thực hiện lần kế tiếp, lần đầu đủ hơi còn không qua được thì lần 3 đang mất sức làm sao mà qua. Trình Tiểu Bân đương nhiên cũng hiểu rõ, cậu xoay xoay cái còi nhàm chán nhìn.
Đúng như dự đoán, lần 3 nhỏ có thể nhãy qua nhưng sức bật không đủ để qua hết thân người, cây sà liền rớt xuống, nhỏ nằm ngửa trên nệm đỡ, tức giận đập tay xuống nệm. Tụi đàn em thấy vậy thì liền chạy lại nâng nhỏ dậy. Lần này cũng có tiếng reo hò, nhưng là từ mấy người của đại ca Long và lớp C8, C9.

Bọn đàn em ra sức khuyên chị đại của mình "Chị Tú đừng lo, mức cao vậy chị còn không qua, nhỏ đó sao mà qua được".

"Đúng đó chị, nhỏ đó ch lỉàm màu thôi".

Nhỏ Tú nghe vậy cũng kiềm lại phần nào, đứng qua một bên xem Hạ Tử Hiên thi. Nói không lo lắng là không đúng, tuy từng vượt qua không có nghĩa hiện tại cũng qua. Nhỏ Tú là ví dụ điển hình.

Cô hít sâu một hơi, chuẩn bị lấy đà. Sau đó chạy thật nhanh bật người qua, cả sân cát đều nín thở chờ kết quả. Sau khi tiếp nệm chỉ có một mình Trình Tiểu Bân là còn bình tĩnh thỏi còi hô lên "Qua. Phần này Hạ Tử Hiên thắng".
Thầy Huy đứng chết lặng, qua rồi. Vậy là thầy đã thua một phần rồi.

Cả hai lớp khối 12 và hai khối lớp kia đều reo vang, bọn nó bị nhỏ Tú bắt nạt cũng lâu rồi, nay có người trả thù dùm rồi. Hạ Tử Hiên đứng dậy phủi bụi trên quần áo cô nhìn thầy Huy cười rồi hất mặt lên. Y như vừa rồi nhỏ Tú đã làm với cô.

Thầy Huy méo mặt, còn Trình Tiểu Bân lại bật cười vỗ vai thầy ấy.

Bọn họ được nghỉ ngơi 10 phút mới tới phần tiếp theo. Đ ạica Long không ngừng tân bốc cô "Hiên ơi em giỏi gê, xứng aáng là niềm tự hào của lớp mình".

"Đúng đó chị hai, chị giỏi quá"

"Tụi em không ưa nhỏ đó lâu rồi, nay thì cho nó hết lên mặt".

Mọt sách và Hứa Tiên bên cạnh bỉu môi, không ngờ trình độ nịnh nọt của bọn này còn hay hơn hai người.

Phần này thi các môn phối hợp. Theo trình tự, mở đầu là chạy đua 100m - nhãy xa qua hố 2m - dùng tay băng qua sà ngang gồm 10 cây sà - ném tạ sắt 2kg - trèo qua tường giả cao 10m. Cuối cùng ai tới trước thì đánh vào cái bao cát ở cuối sân.
Trong suốt quá trình chạy hai người phải đeo trên lưng balo hành quần nặng 15kg. Ai leo sà ngang bị rơi xuống phải quay lại điểm xuất phát.

"Hai em hiểu rõ chưa ?". Thầy Huy sau khi đọc nội dung thì hỏi lại hai người, cả hai đồng thanh đáp "Dạ rõ".

Hạ Tử Hiên bỗng nhiên cảm thấy mình đang trong trường huấn luyện chứ không phải là trường học. Dù cảm thấy bất công cho cô bé bên cạnh, nhưng hết cách ai bảo cô sinh ra trước vài năm, còn là cảnh sát làm chi.

Tiếng còi vang lên, chỉ thấy hai bóng dáng nhanh như chớp chạy đi, từ chạy đua 100m đến băng sà ngang cả hai đều rượt đuổi sát sao, nhưng đến ném tạ và phần leo núi cuối cùng thể lực nhỏ Tú dường như bị rút bớt. Nhỏ bắt đầu thở dốc, tốc độ leo chậm lại hẳn.

Do là phạm vi trường học, nên mức độ nguy hiểm rất thấp, dù đang leo bị rơi xuống cũng không hề hấn gì. Hạ Tử Hiên chỉ cảm thấy màn này vừa khởi động, chưa đủ làm cô thấm mệt.
Khi cô tiếp đất chạy quảng đường cuối cùng đến cái bao cát kia, nhỏ Tú vẫn đang còn nữa đường trên tường núi giả. Hạ Tử Hiên đnế đích, không vội đấm vào bao cát, mà là thong dong lấy lại nhịp thở.

Cô dựa vào bao cát, chờ đến khi nhỏ Tú gần đến mới nhẹ nhàng đấm nhẹ một cái vào cáo bao kia. Sau đó mỉm cười vỗ lên vai người đang chóng tay lên hai gối thở gấp "Vất vả rồi". Rồi thong thả rời đi trong tiếng hú hét của mọi người.

Nhỏ Tú nhìn theo lưng cô, nó không cam tâm chạy tới định vật ngã cô. Chỉ có điều, phản xạ và độ nhanh nhẹn của cảnh sát hình sự là không thể xem thường.

Chỉ thấy Hạ Tử Hiên bước nhanh sang mộ bên rồi gạt chân làm nhỏ té nằm sắp dưới đất. Cô nhẹ nhàng đi tới trước mặt nhỏ, vẫn thời cười nói "Quang minh chính đại mà đánh, đừng chơi vậy hèn lắm".
Rồi đứng dậy rời đi, nhỏ Tú ụp mặt xuống gạt khóc lớn, hôm nay mặt mũi của nhỏ bị mất hết rồi.

____________\_____________
chapter content