Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 5: Về Quê




Hạ Tử Hiên bước ra khỏi phòng cục trưởng, bộ dáng như mất hết sức lực. Nhìn quét quanh một vòng sở cảnh sát, khổ sở cuối đầu thở dài một hơi. Cô sắp rời khỏi nơi này một thời gian rồi, sắp lên giảng đường rồi.

" Sao vậy ? Bị la ? ". Lâm Bá Nhạc đi tới khoát vai cô ân cần hỏi thăm.

" Còn đau khổ hơn bị la ".

Trình Tiểu Bân đi tới tỏ vẻ cà lơ phất phơ " Đội phó, không lẽ chị bị đuổi rồi ".

Hạ Tử Hiên liếc nhìn cậu nhóc một cái. Cậu nhóc này nhỏ hơn cô một tuổi, lúc gia nhập đội điều tra của các cô là do cô dẫn dắt nên khá thân nhau. Tuy độ tuổi thì nhỏ nhưng lại có bề ngoài như nam nhân 30.

" Cút ". Hạ Tử Hiên đi về phía bàn làm việc của mình ngồi xuống.

Lâm Bá Nhạc lắc lắc đầu. Sao đội của anh ta toàn mấy thanh niên cà lơ phất phơ vậy nè, nhưng vào trận chiến với tội phạm lại liều mạng không thua ai.
Buổi tối Hạ Tử Hiên hẹn vị hôn phu của mình ra, cùng trãi qua buổi tối lãng mạn dưới ánh nến. Nhà hàng yên tĩnh âm nhạc du dương, bầu không khí vô cùng tốt.

Hạ Tử Hiên và anh bên nhau đã 8 năm, chính thức yêu đương cũng 4 năm. Bọn họ vừa đính hôn vào năm ngoái, được sự ủng hộ của hai bên gia đình. Tuy vậy cô và anh vẫn chưa về sống chung, công việc cả hai đều bận rộn cũng muốn có không gian riêng.

Bạn trai cô Phan Đình Khải là giám đốc kinh doanh của một công ty có tiếng ở Sài Gòn, bên nhau đã nhiều năm nhưng anh vẫn rất cưng chiều cô. Vì cảm động trước tình cảm đó nên cô mới gật đầu đồng ý.

Bọn cô sống nay chết mai không thể hứa hẹn quá nhiều, cũng không thể mang cho anh cuộc sống bình thường. Lúc đồng ý lời cầu hôn cô cũng đã nói rõ với anh. Và cũng như hai lần trước anh đều chấp thuận.
" Hiên, đã lâu bọn mình không đi du lịch rồi, sắp tới anh sắp xếp công việc mình đi một chuyến ngắn nha !!! "

Vẫn là nụ cười thân thiện như ngày đầu. Hạ Tử Hiên dừng động tác, ánh mắt hơi áy náy nhìn anh " Đình Khải, em xin lỗi. Em còn chưa nói với anh, sắp tới em có nhiệm vụ phải thực hiện. Chắc là tạm thời không đi với anh được".

Phan Đình Khải khẽ nhíu mày nhưng cũng nhanh chóng giãn ra " Là nhiệm vụ gì, có nguy hiểm không ? ".

Anh đã không ít lần nhìn thấy cô bị thương, tuy rất lo lắng nhưng cũng tôn trọng cô nên không khuyên cô nghỉ việc chỉ dặn dò cô cẩn thận.

" Nhiệm vụ lần n àykhông nguy hiểm, ch ỉlà em phải đi xa một thời gian".

Phan Đình Khải lại mỉm cười nhìn cô, bên nhau 8 năm bọn họ gần nhau thì ít xa cách thì nhiều, có khi hơn nữa năm không gặp. Anh cũng đã quen rồi.
" Ừm. Khi ào em đi ? Lúc đó anh đưa em đi ".

Hạ Tử Hiên rất cảm kích anh bạn trai này. Anh không bao giờ trách móc hay mất kiên nhẫn với cô.

" Tuần sau em đi. Là bí mật nên em sẽ đi với đội ".

Ăn bữa tối xong anh liền đưa cô về, đến trước lầu nhà cô. Anh thân sĩ mở cửa xe. Anh hôn lên trán cô một cái, chúc ngủ ngon. Hai người chào tạm biệt sau đó đợi cô lên nhà rồi mới ra về.

Hiện tại đã là giữa tháng 8, rất nhanh sẽ đến kì nhập học mới. Lớp 12 cuối cấp vào sớn hơn cấp khác một chút. Hạ Tử Hiên đã giao phó công việc trong tay với đồng đội, trước khi nhập học một tuần đã sớm trở về nhà dì ba.

Nói ra cũng thật trùng hợp, nhà dì ba cô ở một thị trấn phồn thịnh cách trường học mà nàng sắp đến 3km. Cô vừa có thể ở nhà cùng người nhà vừa thực hiện nhiệm vụ.
Hành trang đơn giản, cô cũng không chạy chiếc moto của mình về quê được. Đời thuở nào chưa tròn 18 tuổi lại còn là học sinh lại chạy moto phân khối lớn đây.

Trước khi trở về cô đã gọi điện thông báo cho cậu nhỏ ra đón. Sẵn tiện cũng nói với dì ba và cậu nhiệm vụ lần này để bọn họ cùng cô diễn kịch. Cũng may 5 năm nay cô không đến chỗ ở mới của dì ba. Cũng nói với dì thân phận đặt biệt của mình nên dì cũng không nói mình còn có một cô cháu gái.

Bước xuống xe khách đã thấy một anh thanh niên mặc áo thun trắng quần dài đến đùi ngồi trên xe máy vẫy vẫy tay với mình. Cô liền đi qua hô lên " Cậu nhỏ ".

" Tới rồi. Con nhóc này cả năm không gặp rồi. Đẹp ra nhe mạy ".

Hạ Tử Hiên lên xe, đội nón bảo hiểm " Con đẹp ra mà sao cậu đen thui vậy. Phải cậu ruột con hong đó ? "
Dương Quá cười ha hả " Kỹ sư nông nghiệp ai mà không đen".

Vâng, cậu của cô tên Dương Quá, là hồi đó ông ngoại mê đọc truyện Kim Dung rồi đặt cậu theo tên nhân vật ông yêu thích. Thật là khổ tâm cho ông ngoại mà.

Tuy một thân một mình dì ba nuôi cô và cậu nhỏ khôn lớn. Nhưng ông bà ngoại và ba mẹ cô để lại gia sản khá nhiều, nên gia đình cô cũng không lo ăn mặc. Thêm phần dì ba làm ăn buôn bán rất giỏi vì thế nhà mới các cô trông khá khang trang .

Là một căn nhà lớn có lầu. Trên lầu có hẳn một ban công lớn, bên cạnh nhà cô là nhà hàng xóm cũng có lầu và ban công như vậy. Hai nhà liền kề, có thể từ ban công nhà này đi qua nhà kia.

Dì ba đã sớm chờ hai người ngoài cổng. Nhìn thấy cô dì ba liền tươi cười, nữ nhân 40 bảo dưỡng tốt vẫn rất đẹp nha !!!

" Về tới rồi. Mệt hong con ? "
Hạ Tử Hiên xuống xe chạy nhanh đến ôm dì ba thật chặt, giọng làm nũng nói " Dì ba, con nhớ dì quá trời". Từ nhỏ là dì nuôi cô khôn lớn, cô xem dì như mẹ mình. Cho nên cả hai rất thân thiết.

Dì ba cười cười xoa đầu cô " Con nhóc này, nhớ dì mà không về thăm ".

" Giờ con về rồi nè, ở với ì lâu thật lâu luôn ".

Nhiệm vụ lần này cô đoán chắc phải tốn thời gian khá lâu. Vừa hay cô có thể nghỉ ngơi ở nhà cùng dì ba. Dì ba lau mồ hôi trên trán cho cô, từ nhà bên cạnh có một dì tuổi xem xem dì ba mở cổng đi ra. Một người phụ nữ khuôn mặt hiền hậu, khi cười lên còn lộ ra hai cái đồng điếu.

" Phượng, cháu chị về rồi hả ? ". Người phụ nữ đi đến cười hỏi dì ba.

Dì ba cũng cười trả lời " Ừm. Co bé tên Hiên. Hiên chào dì Điệp đi con, dì ấy là hàng xóm kế nhà mình".
" Chào dì. Con tên Hiên".

Dì Điệp cười hiền lành " Ừa, dì có nghe đi con nói. Hai dì cháu vô nhà đi. Trời đang nắng lắm coi chừng trúng nắng ".

Hạ Tử Hiên chào dì Điệp rồi vào nhà. Dương Quá đã sớm ngồi trên ghế uống nước ăn trái cây. Hạ Tử Hiên đặt ba lô xuống nhận chai nước Dương Quá ném qua.

" Về ở bao lâu vậy ? ". Hắn lên tiếng hỏi.

" Không biết được. Chắc thi tốt nghiệp cấp 3 xong đi ".

Dì ba đưa cho cô miếng Lê " Về ở lâu sao đem có cái ba lo vậy con ? ". Hạ Tử Hiên cười híp mắt của nhận lấy miếng lê " Về con mua thêm, đồ mặc lúc truosc không hợp với thân phận lần này. Phải mua đồ mới hết.

Nghĩ tới đây cô âm thầm thở dài. Tiền túi móc ra ngày một nhiều, còn tiền sách vỡ nữa trời ạ. Không biết cục trưởng có thanh toán lại cho cô không nữa.

" Dì với cậu phải nhớ kỉ con bây giờ ch ỉmới 17 tuổi thôi nhen. Không được lỡ miệng đó ".
Cậu nhỏ cười haha nhìn cô từ đầu tới chân " 17 tuổi, cũng khó cho con quá đi".

Dì ba liếc cậu nhỏ một cái khiển trách. Sau đó mới nhẹ giọng nói với Hạ Tử Hiên " Ừm, vào tắm rửa nghỉ ngơi đi rồi ra ăn cơm".

Dì ba thấy vậy rất là quyền lực. Tuy bình thường dễ tính nhưng hễ cô với cậu nhỏ lười biếng hay làm sai là dì y như cọp mẹ vậy. Nhớ lần đó cô lén dì thi vào trường cảnh sát dì đã niệm kinh cho cô nghe suốt một tuần liên tục.

Còn lúc cậu nhỏ tốt nghiệp đại học rồi quay về quê làm nông nghiệp dì cũng cằn nhằn cậu lâu thật lâu. Tớ mức gọi cho cô mấy ngày liền nói cô vớ cậu không làm dì bớt lo, làm cho tóc dì bạc sớm. Oan uổng gê hong, cô nằm không cũng trúng đạn mà.
chapter content