Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 48: Lỡ Dại




Im lặng một lúc lâu Hạ Tử Hiên mới cầm điện thoại lên, cô dò tìm một bản nhạc không lời. Bài nhạc nhẹ dễ đưa người vào giấc ngủ.

"Hạ Tử Hiên ". Ôn Nhược Hi đột nhiên lên tiếng gọi đầy đủ họ tên cô. Cô giật mình đáp lời "Hả ?"

Ông Nhược Hi xoay người nằm nghiêng nhìn về phía cô. Hạ Tử Hiên cũng xoay lại, hai người mặt đối mặt với nhau.

"Cả tuần rồi Hiên đã làm gì ?"

Hạ Tử Hiên sửng người, sao tự nhiên Ôn Nhược Hi lại hỏi cô như vậy. Cô có thể trả lời là đi cùng bạn trai, đánh nhau với tên biếи ŧɦái, nhập viện xém chết 2 lần không.

Nghĩ đến đây cô mới chợt giật mình nhớ ra, Hạ Tử Hiên cô còn có một anh người yêu lâu năm. Không chỉ vậy bọn cô còn đã đính hôn với nhau, có phải cô đã quá vô tâm với anh rồi không?

Đợi một lúc lâu không thấy cô trả lời, Ôn Nhược Hi hơi nhíu mi. Cô xoay người nằm thẳng lại, giọng có chút không vui "Không tiện nói thì thôi, ngủ đi".
Hạ Tử Hiên lấy lại tinh thần, cô nhận ra tâm trạng Ôn Nhược Hi không vui. Liền làm theo bản năng đặt tay lên bụng cô ấy "Tôi đang suy nghĩ xem nên nói từ đâu".

Ôn Nhược Hi không phản ứng, cũng không gạt tay cô ra khỏi người cô ấy. Chỉ là nhẹ nhắm mắt xem như đã ngủ, Hạ Tử Hiên thở dài thu tay lại, cũng nằm thẳng người lại giường nhắm mắt lại.

Bên này Ôn Nhược Hi lại cảm thấy mất mát khi bàn tay kia thu lại. "Thật không thể nói ?".

Hạ Tử Hiên cười cười, lại lần nữa nằm nghiêng. Cô cười với cô ấy "Muốn biết ?"

"Ừm".

"Tui nghĩ Nhược Hi sẽ không muốn nghe".

Trong lòng Ôn Nhược Hi chợt vang lên một âm thanh ồn ào. Có lẽ cô đã đoán được, mỉm cười tự giễu. Sau đó lại nhắm mắt "Ngủ đi".

Hạ Tử Hiên đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu. Cô rời giường định mở cửa đi về nhà mình, cô sợ cảm xúc này ngày một lớn, sẽ tạo ra lỗi lầm. Với Phan Đình Khải hay Ôn Nhược Hi đều không phải.
Cánh tay bị người nắm lại, đôi mắt kia trong bóng tối chợt sáng lại thường. Ôn Nhược Hi ngồi dậy, ú oán nhìn cô "Đi đâu ?"

"Tui, tui về phòng mình ngủ. Tự nhiên hết sợ ma rồi".

Ôn Nhược Hi không trả lời, tay vẫn nắm chặt mắt nhìn chằm chằm vào cô. Hạ Tử Hiên đầu hàng ngồi lạo xuống giường.

"Không đi nữa, nhưng mà tui ngủ phải có gối ôm mới ngủ được".

Ôn Nhược Hi vẫn không nói, nhẹ nhàng nằm xuống. Lúc Hạ Tử Hiên vừa nằm xuống liền có một vật thể mềm mại lăn vào lòng cô. Có thể nói đây là cái gối ôm hình người giúp người ta ngủ ngon nhất. Cô dĩ nhiên là không thể chối từ, nhanh siết chặt Ôn Nhược Hi còn thuận tiện hôn phớt lên tóc cô ấy một cái. Ôn Nhược Hi trong lòng cô nhẹ cong môi.

Giữa hai người họ có một chút mờ ám không nói nên lời, cũng không ai muốn làm rõ. Cứ như vậy không ai phá vỡ lớp băng mỏng này sẽ an toàn hơn.
______\_____

5 giờ sáng Hạ Tử Hiên đã dậy chuẩn bị về phòng mình. Dù hôm nay là chủ nhật nhưng dì ba vẫn sẽ đúng giờ mà gọi cô và cậu nhỏ dậy ăn sáng.

Ôn Nhược Hi vẫn ôm chặt cô, Hạ Tử Hiên cười cười còn không biết là ai không có gối ôm sẽ ngủ không được đây. Cô nhẹ dỡ cánh tay cô ấy ra khỏi eo mình, lúc loay hoay thì Ôn Nhược Hi lại tiến tới môi chạm vào môi cô, là cô ấy vô thức lúc đang ngủ, chắc cũng không biết môi mình vừa chạm vào gì đâu.

Nhân lúc cô ấy còn đang ngủ Hạ Tử Hiên nhanh chóng nhưng rất dịu dàng mà hôn lên cánh môi ấy, mập mờ thì cho mập mờ vậy. Đột nhiên cô cảm thấy nếu mỗi buổi sáng đều được hôn cô ấy trước khi rời giường thì tốt quá.

Đến khi Hạ Tử Hiên ra khỏi phòng, lúc này Ôn Nhược Hi mới từ từ mở mắt ra, cô nhẹ mỉm cười dùng tay sờ sờ cánh môi của mình. Thật ngọt.
Một buổi ăn sáng thật náo nhiệt. Ngoài những khách quen của dì Điệp thì còn lại đều là người nhà. Nhưng mà, lại có sự xuất hiện của hai người làm Hạ Tử Hiên giật mình.

Giám thị Hồng và đại ca Long sao cũng ở đây ? Cô chao mày, đại ca Long là tình cảm thiếu niên nên mãnh liệt theo đuổi thì cũng thôi đi, còn Hồng Tỉ Tỉ đã hơn 40 tuổi mà cũng lết tấm thân cằn cỗi tới đây đu bám, thật là quá mất mặt mà.

Cô cũng không có thời gian cho bọn họ, tối nay còn phải đi theo dõi một giao dịch quan trọng. Trình Tiểu Bân đúng lúc này lại gọi đến, cô vừa ăn vừa nói chuyện.

"Đội phó, trinh sát vừa báo tin. Tối nay bọn người này chai ra hai đường dây giao dịch "

"Một địa điểm ở nghĩa địa buôn bán nữ sinh. Địa điểm khác là giao dịch cỏ Mỹ".

"Chúng ta phải chia ra theo doi. Đội trưởng nói chỉ nên theo dõi không được hành động. Bọn chúng chỉ mới gặp nhau để nói chuyện thôi".
"Ừm". Do ngại còn đ ạica Long ngồi kế nên cô không tiện nói chuyện.

"Chị chọn bên nào ?".

"Nghĩa địa đi".

"Được rồi, đội phó chị cẩn thận. Em không muốn thăm chị ở bệnh viện nữa đâu nha ".

"Nói nhiều quá. Cúp đây".

Hạ Tử Hiên vùa ăn vừa nghĩ, tin nhắn dã được gửi tới. Thời gian là 0 giờ tối nay, má nó ____ đã ở nghĩa địa mà còn lúc giờ linh. Tụi này muốn buôn bán với ma hả.

Đi một mình chắc là ớn ốc cục lắm. Cô liếc nhìn cậu nhỏ bên cạnh. Chỉ có cậu nhỏ mới biết thân phận và nhiệm vụ của cô, đây chắc chắn là ứng cử viên đắt giá rồi.

"Cậu "

"Gì đây ?"

"Nghe nói cậu mới quen bạn gái ?"

Dương Quá cảnh giác nhìn cô, tốc độ biết thông tin của cảnh sát đúng là thần sầu. Nhưng thật ra lần đó là cô vô tình đi ngang phòng cậu nhỏ, nghe được cuộc gọi mùi mẫn sởn gai ốc của cậu và cô người yêu mới mà thôi. Chứ nhân lực cảnh sát đâu rãnh tới mức điều tra mấy vụ này.
"Rồi sao ?"

"Cậu giúp con một chuyện, con đảm bảo sau này cậu và mợ có chuyện nhờ, con tuyệt đối dám nhãy vào núi đau biển lửa".

Cậu nhỏ khinh bỉ nhìn cô "Chắc lúc cậu có chuyện nhờ con sẽ có mặt ở đây. Tui biết cô bận bịu".

Đại ca Long bên cạnh nghe thấy Hạ Tử Hiên cần giúp đỡ liền xung phong "Em có gì cứ nói anh. Anh không sợ cực đâu".

"Anh em khỉ gì. Liệu hồn mà tránh xa tao ra". Tự nhiên bị một thằng nhóc gọi em nghe mà nhột nhột.

Cậu nhỏ liền cười ha hả "Đúng rồi, nhờ anh chàng này đi".

"Đại sự quốc gia, nhóc con này giúp được gì ". Một câu nói hai ý nghĩa, cô biết cậu nhỏ sẽ hiểu ý cô.

Dương Quá suy nghĩ một chút cũng gật đầu đồng ý.

Bên này Ôn Nhược Hi vô cùng đau đầu. Bình thường chỉ hai anh em nhỏ Thúy đã làm cô mệt mỏi lắm rồi, vậy mà bây giờ còn thêm giám thị Hồng, bọn họ thay phiên hỏi thăm rồi chăm sóc, riết cô cứ tưởng mình bị liệt tay chân không.
Cô không thích sự ồn ào, càng không thích ai can thiệp vào cuộc sống của mình. Nhưng vì phép lịch sự nên cô không tiện nói.

Lại thêm nhìn thấy em học sinh bên kia cứ nhìn chằm chằm Hạ Tử Hiên với ánh mắt si mê, làm cô càng thêm khó chịu. Nhưng côl ại không thể bộc phát.

Sau khi tiễn được hai ôn thần kia đi, Ôn Nhược Hi liền trở về phòng mình nghỉ ngơi. Nhưng chỉ một lát sau cô lại bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.

Nhận ra là tiếng hàng xóm gần nhà, cô bước ra ban công lầu 2 xem có việc gì. Vừa ra đến đã thấy Hạ Tử Hiên và Dương Quá ngồi trên nóc nhà hóng chuyện.

Nhìn thấy cô Hạ Tử Hiên liền cười cười đi tới, cô ấy đứa tay về phía cô ý muốn dẫn cô qua ban công bên nhà bên đó. Cô cũng đưa tay nắm lấy tay cô ấy.

Ba người ngồi trên nóc nhà làm bằng ngói nhìn trận cãi vã bên nhà hàng xóm. Nhỏ Thúy và nhóc Thương thấy vậy cũng bon chen lên theo, nhưng lại bị cậu nhỏ la xuống, tụi nó còn nhỏ lên rất nguy hiểm. Hai đứa nó chu mỏ bất mãn, nhưng mà cũng không dám cãi lại.
Xóm của dì ba rất đông đúc và khá giả. Kế bên nhà dì là nhà của bà Tám. Bã có một đứa con gái tên Hiền năm nay học lớp 11, cùng trường với Hạ Tử Hiên. Con bé bình thường rất ngoan ngoãn, bã cũng ưa đi khoe con mình với hàng xóm.

Không biết bữa nay có chuyện gì mà bã lại la con nhỏ um sùm vậy.

Hạ Tử Hiên cẩn thận để Ôn Nhược Hi ngồi phía trong, dù chỗ này rất an toàn.

Khu xóm nhỏ vang vang tiếng của bà Tám "Mày hư quá trời rồi Hiền ơi. Tao với ba mày đập đầu chết cho mày dừa lòng". Bã vừa la vừa khóc.

Dì ba với dì Điệp lúc này cũng chạy qua kiềm bà ấy lại.

"Mày nói coi, thằng đó là thằng nào. Tao tới nhà nó mắng vốn cha mẹ nó không biết dạy con"

"Con gái tao nuôi mười mấy năm, nó lại ăn ở tới có chửa hoang vậy. Mày còn bao che cho nó".

Lúc này thì mọi người đã biết là có chuyện gì. Ôn Nhược Hi và Hạ Tử Hiên nhìn nhau, cô bé đó cũng là học sinh mà cô ấy dạy. Sự việc này vô cùng bất ngờ. Hạ Tử Hiên nắm lấy tay Ôn Nhược Hi như an ủi.
Dì Điệp liền khuyên can vợ chồng bà Tám "Có chuyện gì từ từ nói. La quá làm con nhỏ sợ".

"Đúng đó, vô nhà rồi nói". Dì ba cũng phụ họa.

Bà Tám vẫn nóng hừng hực nhìn con gái. Bé Hiền vẫn đứng run rẩy cuối đầu mà khó, nó không dám nhìn cũng không dám nói gì. Không biết ai có thể giúp nó lúc này nữa.