Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 42: Về Miền Tây




Hạ Tử Hiên và Kiến Minh trên giường đồng thời mở to mắt. Cả hai ngay lập tức bật ngồi dậy. Lâm Bá Nhạc và Trình Tiểu Bân vội chay tới.

"Đội phó, Kiến Minh hai người tỉnh rồi". Trình Tiểu Bân ho lên.

Hạ Tử Hiên đảo mắt nhìn quanh nhận ra đây là phòng bệnh, lần nào nàng tỉnh dậy cũng ngửi được mùi thuốc sát trùng.

"Hú hồn hú vía, tưởng đâu đi gặp ông bà ông vải rồi". Cô thở ra một hơi.

Kiến Minh mệt mỏi nằm xuống giường than thở "Em cứ tưởng là còn chưa kịp có bạn gái đã phải xuống làm rể Diêm Vương rồi chứ".

Lâm Bá Nhạc cười chọc "Làm sao cậu biết ổng có con gái mà không phải con trai ? Hay là cậu ___?

"Đội trưởng, em rất là men nha".

Cả đám được một trận cười vang. Trong lúc cười lại động đến vết thương. Kiến Minh do đập mạnh xuống sàn nhà nên đầu bị bể, phải may 12 mũi. Hiện tại đang băng bó trên đầu.
Còn Hạ Tử Hiên không có vết thương ngoài da, nhưng mà bị dáng khá nhiều trên người không ít vết bầm tím, rất đau nhức.

"Tình hình này của hai đứa phải ở lại chăm sóc vài ngày mới được. Đại Bân sẽ về Đồng Tháp trước, còn Tử Hiên phải ở lại". Lâm Bá Nhạc phân phó, Hạ Tử Hiên cũng không có ý phản đối. Thân th ểgià cỗi của cô cũng quá đau đớn rồi.

"Tên kia sao rồi. Hôm qua em bắn trúng chỗ nào của nó vậy ?"

Trình Tiểu Bân cười nghiêng ngả như đang nhớ đến chuyện gì buồn cười lắm vậy.

Kiến Minh đạp đạp lên eo cậu, thúc giục nói "Nói đi, cười gì như khùng vậy ?"

Cậu cố nhịn cười "Đội phó chị không biết đâu, chỗ mà chị bắn thật khó mà không cười"

"Em sợ sau này thằng đó tỉnh lại chắc liền muốn cắn lưỡi chết mợ ch rồi".

"Rồi rốt cuộc là chị bắn vô chỗ nào, có nói hay không hay muốn ăn đập rồi mới nói".
Trình Tiểu Bân sau một hồi cười tới đau bụng trong ánh mắt gϊếŧ người của cô và Kiến Minh mới chịu nói "Chị bắn vô chỗ nối dõi tông đường của đàn ông. Khoảng cách quá gần làm đứt lìa của quý của người ta luôn á".

Cậu nói tới đây cũng cảm thấy thốn thốn.

"Tóm lại thì sau này hắn biến thành thái giám thời cổ đại rồi". Lâm Bá Nhạc cũng cảm thấy mắc cười, tên kia chắc chắc sẽ chịu tội tử hình. Nhưng chết xuống dưới mà cũng không được làm đàn ông.

Mặt Hạ Tử Hiên xám xịt, lúc đó dơ đại cây súng lên bắn, ai mà biết là bắn trúng ở đâu. Nhưng cũng là hả hê đi, thằng chó đó đâu xứng được đối xử như người.

_____________

Hai ngày sau Hạ Tử Hiên và Kiến Minh cảm thấy thân thể đã khá ổn, nên nhất quyết xuất viện. Trước khi đi cô đ ãđến nhìn tên sát nhân biếи ŧɦái xem tình hình hắn.
Lần này mức độ canh phòng đ ãđược tăng cường gấp đôi. Thằng này quá múc nguy hiểm lại còn liều mạng, không thể không cảnh giác.

"Em xem vết cắn trên cổ và lỗ tai thằng đó. Hai đứa cắn cũng thiệc sâu". Lâm Bá Nhạc cười nói.

"Lúc đó ngoại trừ cắn ra em không còn vũ khí nào gây sát thương được".

"Qua thông tin điều tra, thằng này là một bác sĩ giỏi. Còn ra nước Pháp ru nghiệp. Nhưng thông tin người thân lại không có bất kỳ thứ gì. Rất không bình thường".

Hạ Tử Hiên thở dài " Không biết là gia đình như thế nào lại sinh ra một tên biếи ŧɦái cùng cực như hắn nữa".

"Nếu hắn dùng tài năng sử dụng dao phẫu thuật vào việc cứu người thay vì phân sát người thì tốt rồi". Anh cũng thở dài, Hạ Tử Hiên lại cười nói "Giống như người yêu cũ của anh Tiến sĩ y học nhưng lại rất làm biếng đến bệnh viện"
Anh cười cười, em ấy thà ở nhà nấu ăn cho vợ còn hơn cả ngày vùi đầu trong phòng phẫu thuật. Cô gái đó mãi mãi tùy hứng.

Lâm Bá Nhạc quay sang vỗ lên vai cô, mà không biết là anh vô ý hay là do cô xui mà anh lại vỗ đúng lên vai bị dao đâm của cô. Cố nén nước mắt lặng thầm nhìn nhau nghe nhói bả vai, cô nghiến răng nói "Đội trưởng, anh là cố tình đúng không. Đau chết em rồi".

Lâm Bá Nhạc vội dỡ tay khỏi vai cô, cười làm lành "Ài am so ry, ai am so ry. Anh quên mất".

Sau khi tặng cho Lâm Bá Nhạc một cú đá thì cô nhanh chóng ra bến xe, bắt ce về Đồng Tháp. Nói là chỉ đi 3 ngày, nhưng hiện tại đã nghĩ hết 6 ngày rồi. Cũng có hơi nhớ trường, lớp, bạn bè rồi nha !!!

Trên xe cô tranh th ủgọi cho Phan Đình Khải. Dù sao cũng nên báo bình an cho anh một tiếng.

"Đình Khải, thật xin lỗi. Hôm trước em làm nhiệm vụ không mang điện thoại. Người bắt máy là đồng nghiệp của em".
Giọng anh vẫn nhỏ nhẹ như xưa "Không sao, anh không nghĩ nhiêu đâu. À Hiên, vài ngày tới anh phải đi công tác, chắc sẽ không liên lạc thường xuyên cho em được".

"Anh cứ làm việc, em cũng bận".

Các cuộc nói chuyện của anh và cô luôn mang màu sắc khách sáo, không gần không xa, cũng chỉ một mình anh là nhớ nhung cô.

Về đến nơi đã là 6 giờ chiều, cô không gọi cậu nhỏ mà tự đi xe vào. Mà sao nhà cô tối thui vậy cà, nhà hàng xóm vẫn sáng đèn lại còn rộn tiếng cười nói. Chắc hẳn cậu nhỏ và dì ba lại sang nhà người ta ăn cơm ké rồi.

Đi xe 2 tiếng cũng không mệt, có hơi đói. Để chắc ăn cô mới gọi cho cậu nhỏ. Vừa kết nối đã nghe tiếng cậu nhỏ từ trong điện thoại lẫn bên ngoài kết hợp.

"Blo, nhóc con còn biết gọi về cho cậu. Cậu tưởng con mê mẩn chốn đô thành phồn hoa đô thị quên mất quê nhà tuy nghèo nhưng ngập tràn tình thương, lại còn có chốn quê xưa cậu dò giỏ mong chờ".
Hạ Tử Hiên nghe tới đây mà tay chân rụng rời "Dừng, cậu vừa coi cải lương Lan và Điệp xong hả. Con cũng không phải Điệp nha"

"Mô phật. Thí chủ có chuyện gì mời nói".

Hạ Tử Hiên bật cười "Mô phật. Chú tiểu cho tui hỏi cô gái tên Lan, à không tên Phượng có trong nhà không ạ ?"

"Mô phật. Có ạ, cô ấy đang chuẩn bị ăn lẩu ké nhà hàng xóm ".

"Haha, mô phật. Vậy chủ tiểu đừng vội cắt chuông gác máy. Mau ra mở cổng cho tiểu muội đi ạ".

Sau một trích đoạn cải lương giữa chú tiểu Quá và Vũ Khắc Hiên, thì điện thoại đã cúp. Sau đó từ trong nhà di Điệp một thanh niên đẹp trai mặc đồ đẹp đẽ đi ra.

Vừa mở cửa vừa cười nói "Ây dzui. Phồn hoa đô thành không níu nổi chân con hả ?"

"Sao mà bằng ngôi nhà ấm áp có cậu có dì, còn có nồi lẩu".

"Ha ha . Vô đi, đang chuẩn bị ăn".
Hạ Tử Hiên cảm giác có chút hồi hộp. Chỉ vài ngày không gặp Ôn Nhược Hi, cô lại thấy như là vài năm rồi vậy, sau đêm hôm đó cô và cô ấy cũng không liên lạc với nhau. Có chút nhớ rồi.

"Chị ba, cháu gái thân yêu của chị về rồi nè".

Giọng nói to đùng của cậu nhỏ vang lên khắp nhà. Mọi người đang ngồi ở bàn ăn đều nhìn sang họ. Ánh mắt Hạ Tử Hiên dò tìm người đầu tiên là Ôn Nhược Hi, khi hai đôi mắt chạm vào nhau cả hai có chút giật mình. Giường như họ đã lâu lắm không nhìn thấy nhau .

Ôn Nhược Hi mấy ngày nay luôn vùi mình vào việc giảng dạy và viết báo cáo. Buổi tối cũng đi ngủ thật sớm để tránh có thời gian rãnh rỗi mà nhớ đến người nọ, lại không kiềm lòng được mà nhắn tin tìm.

Ôn Nhược Hi vội hướng mặt sang nơi khác. Hạ Tử Hiên hơi khó hiểu, nhưng lại bị cắt ngang bởi giọng nói của dì ba "Về rồi hen, lại coi có mất miếng thịt nào hong ?"
Thật ra dì luôn rất lo lắng mỗi khi Hạ Tử Hiên nói là đi làm nhiệm vụ hay có thêm vụ án mới. Bà sợ một ngày bình thường nào đó lại nhận được một tin trời gián như hơn 20 năm trước.

"Chị Hiên về rồi. Mấy nay em không có ai chơi game chung bị ăn hϊếp quá trời". Hạ Tử Hiên xoa xoa đầu nhóc Thương, mới 15 tuổi mà cao dữ thần, hơn cô một cái đầu rồi.

"Hiên sao nhìn con ốm hơn vậy, ăn uống không quen hả con ?". Dì Điệp ân cần hỏi han.

Hạ Tử Hiên cười cười "Dạ đâu có dì, tại con giảm cân cho đẹp á". Phương pháp giảm này quá đau đớn đi, không nói tới chỗ dao đâm, chỉ nói mấy chỗ bị bầm do thằng đó đánh thôi đã khiến cô đau nhức không yên rồi.

Dì Điệp lắc đầu cười "Mấy đứa tụi con thiệt là "

"Thôi ngồi xuống ăn đi". Cẩu nhỏ vội giải vây cho cô, giảm cân mà ốm nhanh vậy lại còn bị bầm người. Có quỷ mới tin, đừng tưởng anh không th ấy vết bầm trên bàn tay nó.
Hạ Tử Hiên theo bản năng muốn ngồi kế Ôn Nhược Hi, nhưng nãy giờ bị hai dù lôi kéo nên cô không chú ý trong nhà còn có thêm hai người.

Một người con trai chắc cỡ tuổi cậu nhỏ và một cô bé cỡ tuổi nhóc Thương. Bọn họ đang ngồi kế Ôn Nhược Hi, cô hơi nhíu mày. Nhóc Thương liền hiểu ý đồng đội "Chị Hiên, đây là anh Bình với chị Thúy, là anh ch ịbà con của em á. Sắp tới đám giỗ cha em nên ảnh chỉ xuống trước vài ngày chơi á".

"Ừm". Cô gật đầu chào anh em họ rồi nhìn sang Ôn Nhược Hi. Từ lúc cô vào đến giờ đừng nói là nói chuyện, mà nhìn cô nhiều hơn một cái cũng không có. Thiệt là tủi thân mà.

Nồi lẩu thái thơm phức làm cái bụng cồn cào. Mấy ngày nay ở bệnh viện không có một ngo ra hồn, cộng thêm đồ ăn miền tây tươi ngon. Tay nghề dì Điệp đúng là số 1.
Cô đành ngồi cạnh cậu nhỏ đối diện ba người họ. Tròn lúc ăn không khó để nhận ra sự ân cần anh em kia dành cho Ôn Nhược Hi, là sao đây, là yêu thích cô ấy sao ?

Cũng đúng, cô ấy như vậy ai gặp lại không thích. Ch ỉlà cô ấy vẫn như lần trước, dù tôm được người khác bóc vỏ sẵn cũng sẽ không đụng đến, cũng không để ai gấp đồ ăn vào chén mình. Điều này làm Hạ Tử Hiên cực kỳ vui vẻ.

Hạ Tử Hiên ăn ngon mà quên luôn ghen tuông. Cậu nhỏ nhìn thấy thì bật cười "Ủa, mấy nay lên Sài Gòn bị bỏ đói hả ? Ăn như heo vậy ?".

Cô vừa ăn vừa trả lời "Xém ăn cơm âm phủ".

"Con nói gì đó ?". Dì ba nhìu nhíu mi hỏi.

Hạ Tử Hiên sựng lại, ngước mắt nhìn dì ba "Con nói dì Điệp nấu ăn ngon quá chời. Con Ăn mà không ngừng được luôn á". Cô còn ra dấu like bằng ngón tay cái cho dì Điệp.
"Haha, nhưng mà không phải dì nấu. Là thằng Bình nấu đó". Dì Điệp cười hiền lành.

Con tôm trong miệng chưa nhai còn ló ra cái đuôi đỏ chót. Cô cười cười, đột nhiên cảm thấy ăn hết ngon rồi. Con trai tại sao lại có những người khác biệt lớn đến vậy.

Tại sao cậu nhỏ chỉ nấu một món đơn giản lại làm cô xém chết trong toilet. Còn tên Bình này nấu đồ ăn lại ngon như vậy, đúng là con trai cũng có trai THIS trai THAT mà.

____________--------________

P/S : Đoạn gọi điện thoại giữa cậu nhỏ và Hạ Tử Hiên là trích từ cuộc nói chuyện giữa chủ tiểu và Điệp trong tuồng cải lương LAN VÀ ĐIỆP. Bạn nào chưa nghe qua tìm nghe thử nha !!!!