Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 40: Bỏ Trốn




Hạ Tử Hiên mở mắt tỉnh dậy nhìn trần nhà màu trắng trên đầu. Mơ mơ màng màng một lúc mới nhận ra cô vẫn còn sống, đây là bệnh viện.

Đây không phải là lần đầu cô thoát khỏi bàn tay ông trời. Ổng chắc hẳn muốn lôi kéo cô lên đó lắm rồi. Cảm nhận được bên vai trái đau nhức, nhìn xung quanh phòng thì thấy có một cái đầu đang gục nằm trên giường cô ngủ, còn ngáy nữa chứ.

Cái cậu Trình Tiểu Bân này thiệc là quá có tâm đi, cô đã nhớ ra lí do mình tỉnh dậy, là do bên tai nghe được âm thanh gì đó thật chói tai. Thì ra là do tên này nằm ngày ngủ bên cạnh.

Cánh cửa phòng được mở ra Lâm Bá Nhạc cùng một người mặc áo blue đi vào. Hạ Tử Hiên nhận ra người này, là người mà Tiêu Mộc Kiên yêu thầm suốt 9 năm, cô 2 tập đoàn The Word Tô Uyển Nhi.

"Tỉnh rồi ?". Lâm Bá Nhạc thấy cô tỉnh thì đi đến hỏi han.
"Mạng em khá lớn đó, hai lần đều thoát chết". Tô Uyển Nhi tươi cười, bọ dáng yêu nghiệt này hèn chi con nhỏ Mộc Miên kia cứ khờ dại đâm đầu. Còn đội trưởng của các cô lại nhớ mãi không quên.

Nhìn chị ấy không giống bác sĩ mà lại giống diễn viên ca sĩ hay người mẫu hơn.

Hạ Tử Hiên cố gắng mỉm cười "Cám ơn chị cứu em lần nữa".

"Tôi cũng không muốn đâu, định để cái ân tình này cho người khác. Nhưng mà cái tên quỷ này một hai gọi cho tôi lúc 3 giờ sáng". Vừa nói Tô Uyển Nhi vừa liếc nhìn Lâm Bá Nhạc.

"Cũng do tay nghề em cao".

"Cao cũng không cần gọi em, đây cũng không phải là bệnh viện em công tác. Cũng may nhà em có cổ phần ở đây".

"À đúng rồi, tên biếи ŧɦái kia sao rồi ?"

"Đã phẫu thuật lấy đạn ra , đang còn hôn mê nhưng không nguy hiểm".

Tô Uyển Nhi nhíu mày "Tên đó em có biết. Em từng gặp hắn ở hội nghị học thuật ở Paris. Tính ra cũng là một nhân tài y học, không hiểu sao lại trở thành biếи ŧɦái ".
Thông tin này vô cùng bất ngờ, không ai nghĩ một tên biếи ŧɦái gϊếŧ người còn ăn thịt người lại là một bác sĩ giỏi.

"Tôi nói em nè nhóc con, tìm nghề khác làm đi. Gặp em 2 lần toàn trên bàn phẫu thuật, còn bị réo lúc nữa đêm. Rất ảnh hưởng đến sinh hoạt tình thú của tôi với vợ có biết không?"

Hạ Tử Hiên cười cười, chị gái này nói về đời sống chăn gối trước mặt người yêu cũ còn rất tự nhiên.

"À còn nữa, kêu thằng nhóc này đi làn diễn viên được rồi. Diễn vai sát chết á, tụi mình nói chuyện nãy giờ mà còn ngủ ngon lành". Tô Uyển Nhi chỉ chỉ Trình Tiểu Bân đang nằm bò ngủ trên giường.

Cả Lâm Bá Nhạc và Hạ Tử Hiên đều cười bất lực. Hèn chi thằng này 25 tuổi đầu không có nổi bạn gái.

Ngoài cửa có tiếng gõ vang lên, sau đó một cô gái đẩy cửa bước vào. Trông còn khá trẻ, dáng vẻ thước tha, làn váy trắng càng tôn lên nét đẹp thanh lệ đó.
Tô Uyển Nhi nhìn thấy cô ấy liền đi nhanh đến nắm lấy tay dẫn cô ấy đến cạnh giường "Mình đây là Hạ Tử Hiên một cảnh sát, Lâm Bá Nhạc em gặp rồi".

"Đây là vợ tôi Hải Lam".

Hải Lam mỉm cười gật đầu chào họ. Đêm qua Nhi nhận được cuộc gọi lúc 3 giờ, cô không yên tâm để Nhi đi một mình nên cũng đi theo. Dù lúc đầu chị một mực không chịu để cô theo, nhưng chỉ cần cô im lặng nhìn chị, chị sẽ đầu hàng.

Bọn cô lấy nhau cũng đã 2 năm nhưng chị luôn bám dính và nhường nhịn cô.

"Nhi, về thôi ". Giọng nói ngọt ngào vang lên. Tô Uyển Nhi ôm eo cô ấy cũng nhẹ giọng trả lời "Được, về ngủ bù thôi".

Sau khi 2 người rời đi Hạ Tử Hiên mới âm thầm cảm khái, bọn họ quá xứng đôi, ánh mắt khi họ nhìn nhau liền cho người ngoài thấy không ai có thể xen vào giữa họ. Tô Mộc Miên đáng lẽ phải bỏ ý niệm kia từ lâu mới đúng.
Nhưng khi cô nhìn đến sự lưu luyến trong ánh mắt đội trưởng thì không khỏi thở dài, lại thêm một kẻ đâm đầu không lối thoát.

Lúc này Hạ Tử Hiên ngồi dậy dùng bên tay lành lặn đánh một cái vào đầu Trình Tiểu Bân. Cậu ta hoảng hồn ngồi dậy kêu to "Bác sĩ, bác sĩ ơi !".

Nhìn thấy người đang cười nhìn mình như một tên ngốc thì mới thôi la. Hạ Tử Hiên khanh tay ngồi dựa vào đầu giường cười nói "Mắc gì vậy ?"

Cậu ta dụi mắt lèm bèm nói "Chị tỉnh rồi hả, làm em sợ muốn chết".

Hạ Tử Hiên nhìn vào vết thương trên vai "Chỉ một vết đâm nhỏ, không tới mức vậy đi".

Lâm Bá Nhạc cười cười "Uyển Nhi nói loại dao này tuyển mặt không rộng nhưng bé với hẹp, dễ dàng đâm sâu. Tuy nhiên là đâm trúng vai chỉ tổn thương phần mềm. Lát nữa có thể xuất hiện được rồi".
"Chị bác sĩ tối qua xinh đẹp thiệt á. Đội trưởng sao anh quen biết chị ấy vậy ?". Trình Tiểu Bân tò mò hỏi.

"Chuyện rất nhiều năm rồi, anh cũng không nhớ rõ".

Nhưng thật ra từ trước đến nay trong lòng anh chưa bao giờ quên lần đầu gặp mặt ấy. Đã 12 năm trôi qua nhưng kí ức vẫn như ngày đầu. Cô gái xinh đẹp vô cùng ấy nở với anh một nụ cười như hoa, đã cướp mất trái tim anh ngay từ lần đầu gặp mặt. Đến nay cô ấy vẫn chưa trả lại cho anh.

"Nếu đã không sao lát nữa em với Tiểu Bân có thể trở về Đồng Tháp được rồi. Nếu còn nghỉ nữa em sợ phải thay một người nằm vùng khác rồi".

"Nhưng mà đội phó, vết thương của chị ?". Trình Tiểu Bân lo lắng cho cô.

"Bác sĩ Nhi cũng nói rồi, là phần mềm thôi. Không đáng ngại"

Lâm Bá Nhạc biết tính cô là vậy, một số vết thương sẽ không trở ngại được. "Vậy được rồi, dù sao cũng đã nghỉ hôm nay, vậy em cứ nằm lại đến chiều rồi về".
"Lát nữa em muốn đi xem thằng kia. Dù sao nó cũng muốn ăn thịt em mà".

Ba người đứng ngoài phòng chăm sóc, thông qua cửa kính có thể quan sát người nằm bên trong, tên này khi nằm ngủ trông lại rất hiền lành. Dùng từ hiền lành để nói về một tên gϊếŧ người hàng loạt thậm chí còn ăn thịt nạn nhân, thì không thỏa đáng cho lắm.

Chính Hạ Tử Hiên hôm qua cũng đã chứng kiến sự khát máu của hắn đến mức nào. Nhưng quả thật gương mặt hắn lúc ngủ rất hiền lành. Không biết hắn đã trải qua những chuyện gì lại trở nên mất nhân tính như vậy.

"Anh chỉ bắn trúng vai và tay, nên không nguy hiểm". Nói đến đây anh ấy cười cười "Nói cho em biết một chuyện, Uyển Nhi đã thay em và mấy c ôgái kia trả thù tên này rất đau đớn".

Hạ Tử Hiên nhướng mày. Lâm Bá Nhạc lại nói tiếp "Sau khi em ấy đến bệnh viện biết được hành vi của tên này, liền xử lí nhanh vết thương cho em, sau đó đnế phòng phẫu thuật của hắn".
"Em ấy không tự mình ra tay vì chê máu hắn dơ, thay vào đó liền nói với bác sĩ chính thực hiện phẫu thuật không cần sử dụng thuốc tê, trực tiếp lấy sống viên đạn. Cho hắn nếm thử cảm giác bị moi móc da thịt khi còn sống là như thế nào "

Hạ Tử Hiên nghe đến đây thì bật cười. Nếu cô là bác sĩ phẫu thuật ắc hẳn cũng sẽ làm như vậy.

Côи ŧɦịŧ chiều cô và Trình Tiểu Bân lên chiếc xe máy trở về Đồng Tháp, cô dự định về đó mới ăn cơm chiều luôn, đã 4 ngày không được ăn đồ ăn Ôn Nhược Hi nấu rồi, nhớ quá đi mất. Nhưng cô cũng không biết là nhớ người hay là nhớ đồ ăn.

Vừa đi được nữa đường tới địa phận tỉnh Vĩnh Long, lại nhận được cuộc gọi của Lâm Bá Nhạc, anh thông báo vừa rồi nhân lúc y tá thay nước biển, tên sát nhân biếи ŧɦái đã đánh ngất cô ấy rồi trốn mất.
Hiện tại cảnh sát đang phong tỏa các lối ra của bệnh viện tiến hành vây bắt. Hạ Tử Hiên nghe xong lập tức bảo Trình Tiểu Bân quay lại, xem ra muốn ăn cơm Ôn Nhược Hi nấu thật khó khăn mà.

Hai người đến nơi đã thấy bên ngoài bệnh viện có rất nhiều cảnh sát bao vây, đi vào trong thành viên của đội 3 cũng đã tập trung đầy đủ.

"Đội phó sao chị quay lại rồi ?". Một cảnh sát biệt danh Đại Liên hỏi.

Hạ Tử Hiên cười "Phải quay lại xem tên muốn ăn thịt tôi chạy đi đâu rồi".

Tất cả tập hợp lại "Mọi người nhớ cẩn thận, chia ra hai người một nhóm nhỏ, thằng này bị thương nhưng rất liều mạng. Phải cẩn thận ".

"Yes Sir ".

Hạ Tử Hiên đi cùng Kiến Minh, cả hai đi đến khu sau bệnh viện, ở đó còn có nhà sát. Tìm khắp các bụi cây cũng không có, nơi n àyl àbệnh viện lớn lại còn nằm ở trung tâm thành phố cho nên rất ít cây cối
Khi đi ngang nhà sát cả hai nhìn nhau, Kiến Minh rút súng ra thủ thế yểm trợ, Hạ Tử Hiên đẩy nhẹ cửa bước bước vào trong.

Không khí lạnh ngắt, c hảai nuốt nuốt nước bọt. Kiến Minh lẩm bẩm "Mô phật, phật tổ phù hộ".

"Chị nhớ em the đạo Thiên chúa mà ?"

Kiến Minh vẫn rất cảnh sát, nhưng mặt hơi run sợ. Cậu không sợ tên sát nhân mà là sợ mấy sát chết đột nhiên bật ra khỏi tủ đông.

"Nhưng đạo của em không tin có ma chỉ tin có thiên thần".

Hết nói nổi, sợ ma vậy rồi làm ăn gì được. Nhưng thật ra cô cũng đang lạnh sống lưng đây, mấy chục cái sát trong này cộng thêm máy đông lạnh, không gian mờ ảo. Không sợ mới lạ, bây giờ lại còn là ban đêm.