Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 33: Hôn Trộm




Hai linh hồn vật vờ ở nhà. Một người nằm lì trên giường, một người nằm bẹp ở ghế salon. Từ tối qua tới giờ không biết đã làm ổ trong nhà vệ sinh mấy lần nữa. Chỉ biết hiện tại thân mình không một chút sức lực, bụng thì trống rỗng.

Đã nằm suốt một ngày nhưng vẫn không thấy đỡ hơn. Ôn Nhược Hi sau khi từ trường về nhà, dắt xe vào trong lại mở cánh cổng bên hong sang nhà bên cạnh. Quần áo còn chưa kịp thay ra.

"Chị Hi chờ em". Nhóc Thương ở sau gọi cô.

Hai chị em bước vào nhà đã thấy Dương Quá nữa thân người trên ghế, nữa thân còn lại ở dưới sàn nhà.

"Ủa cậu bị gì vậy. Sao như cái sát sống vậy trờiKhóa Nhóc Thương nhào tới nắm lấy cánh tay cậu nhỏ hỏi.

Dương Quá mắt mở không lên, lí nhí trong miệng "Mày đi lấy cho cậu chai nước, cậu sắp khát khô rồi".
Nhóc Thương nghe lời chạy vô bếp mở tủ lạnh lấy chai nước cho cậu nhỏ .

"Hiên đâu rồi anh ?". Ôn Nhược Hi nhìn một lượt quanh nhà không thấy Hạ Tử Hiên đâu, cô sốt ruột hỏi nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng lành lạnh như thường ngày.

Dương Quá dơ tay chỉ chỉ trên lầu. Ôn Ngực Hi theo hướng mà đi lên, cô biết phòng Hạ Tử Hiên nằm đối diện phòng mình.

Hạ Tử Hiên đang nằm sắp trên giường, gian hai tay hai chân chiếm hết cái giường lớn. Ôn Nhược Hi gõ cửa mới phát hiện cửa không khóa chỉ khép hờ, cô nhẹ tay đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy cái dáng nằm không mấy con gái kia thì âm thầm cười. Hạ Tử Hiên cứ tưởng là cậu nhỏ lên tìm, liền không khách sáo sai vặt "Cậu hả, lấy dùm con ly nước"

Ôn Nhược Hi mỉm cười, hai cậu cháu nhà này y hệt nhau, rất thích sai vặt. Cô đi đến tủ lạnh mini trong phòng, mở cửa ra thật bất ngờ. Không thấy một chai nước suối nào, chỉ toàn là chai cà phê sữa pha sẵn của Starbucks.
Cô gái này sở thích cũng thật lạ. Cô không cầm lấy mà đi đến máy nước nóng bật một ly nước ấm mang đến cạnh giường.

Ôn Nhược Hi ngồi xuống, lấy ngón tay chỉ chỉ vào cái đầu đang nằm quay mặt về hướng kia. Chợt nghe thấy tiếng bất mãn của người nọ "Làm gì, đừng chạm con. Con không còn sức cải nhau với cậu đâu".

Nói xong mới xoay đầu nhìn người ngồi trên giường. Anh mắt cô mở thật lớn, y như người mình nhìn thấy không phải là một cô gái xinh đẹp mà là một nhỏ điên vậy.

Ôn Nhược Hi nhìn thấy phản ứng đó thì không kiềm được mà bật cười "Sao vậy, thấy quỷ hả ?"

Hạ Tử Hiên chớp chớp mắt "Sao, sao cô vào đây ? Em tưởng cậu nhỏ".

"Cậu nhỏ em nằm một đống dưới nhà kìa, tình trạng cũng không tốt hơn em bao nhiêu, làm gì lên đực đây"

"Mà tướng nằm không được đẹp như em"
Hạ Tử Hiên lúc này mới nhớ ra tướng nằm của mình có bao nhiêu khó coi. Theo bình thường cô đã vội ngồi dậy rồi, nhưng mà bây giờ chỉ đành nhít từ từ chứ làm nhanh không nổi.

Ôn Nhược Hi đặt ly nước lên đầu giường giúp đỡ HẠ Tử Hiên ngồi dậy "Sao ra nông nỗi này, em với anh Quá bị sao vậy ?"

Hạ Tử Hiên ngồi dựa vào đầu giường, nhận lấy ly nước Ôn Nhược Hi đưa qua, nhìn thấy là nước lọc cô hơi nhíu mày. Từ nhỏ tới lớn cô không thích uống nước trắng, chỉ thích mấy loại nước ngọt ngọt đắng đắng như cà phê sữa.

Nhưng là Ôn Nhược Hi tự mình rót nên cô không đành từ chối. Chỉ nhẹ uống một ngụm.

"Còn không phải do cậu ấy. Mấy nay dì ba không ở nhà, em với cậu toàn ăn mì. Hôm qua ăn không nổi nữa mới tự nấu ăn".

"Cậu ấy chế ra món canh gì đó, ăn đã không ngon còn hại tụi em bị Tào Tháo rược suốt đêm. Giờ không còn chút sức nè"
Ôn Nhược Hi cong môi, lấy ly nước đặt lại đầu giường "Tôi thấy em còn sức chửi người ta mà"

Hạ Tử Hiên nhìn cô với ánh mắt u oán. Cô kiềm lòng không được lấy tay sờ sờ đầu cô ấy.

"Đã uống thuốc chưa ?"

"Chưa uống ".

Ôn Nhược Hi lại đỡ cô nằm xuống rồi mới nói "Em nằm nghỉ một lát, tôi về nhà bên lấy thuốc cho em".

Hạ Tử Hiên sợ cô ấy sẽ đi bằng đường ban công nên vội vàng nói "Cô đừng đi đường ban công. Nguy hiểm lắm ".

Ôn Nhược Hi nhìn cô, cười như không cười " Em biết là nguy hiểm"

"Em từ nhỏ leo trèo quen rồi, cô là dân thành phố leo vậy không quen đâu".

Ôn Nhược Hi nheo mắt "Tôi cũng không có thích nhảy nhót như em. Yên tâm tôi đi đường dưới sân".

Cô lúc này mới vui vẻ cười yên tâm nằm xuống. Tính là nằm nghỉ ai ngờ lại ngủ quên mất.

Ôn Nhược Hi sau khi lấy thuốc quay lại thì thấy Hạ Tử Hiên đ ãngủ mất. Cô đặt thuốc lên đầu tủ cạnh giường, ra khỏi phòng nhẹ đóng cửa lại.
Cô đi xuống lầu đưa một phần thuốc cho Dương Quá. Sau đó cùng nhóc Thương về nhà tắm rửa thay một bộ đồ nhẹ nhàng ở nhà. Rồi lại sang nhà bên vào bếp nấu cháo cho hai người nọ. Sẵn tiện cùng nhóc Thương ăn cháo thay cơm chiều.

Khoảng một tiếng sau cô gọi Dương Quá và nhóc Thương vào nhà bếp ăn cháo. Sau đó cô bưng một tô cháo lên lầu đi vào phòng Hạ Tử Hiên.

Người nọ vẫn còn đang say ngủ, cô đặt tô cháo xuống. Ngồi nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt kia, cô vương tay sờ lấy nhẹ vuốt ve từ hàng lông mày, sóng mũi đến bờ môi tái nhợt.

Thật sự rất muốn nếm thử hương vị đôi môi kia. Nghĩ đến người nọ đang ngủ sẽ không biết cô làm gì, cho nên lên cuối xuống chậm rãi dùng môi chạm lên đôi môi kia.

Rất mềm, tim đập lại nhanh hơn bình thường mấy lần. Có thể gọi đây là nụ hôn đầu của cô, rất thuần khiết. Không cam tâm chỉ hôn nhẹ, cô vươn đầu lưỡi quét nhẹ đôi bờ môi kia. Sau đó liền tách ra, liếm liếm bờ môi này. Ôn Nhược Hi dần nhận ra, cảm giác bản thân cô đối với Hạ Tử Hiên khác biệt cảm giác mà cô đối với những người khác.
Cô không biết đó là cảm giác gì, cũng không muốn làm rõ nó. Cứ như vậy để cô vui vẻ đi. Hạ Tử Hiên đang ngủ mơ màng cản thấy có ai đó đang lay mình, cô nhẹ mở nữa mắt.

Đập vào tầm mắt là một gương mặt rất xinh đẹp, váy trắng sinh động, trên mặt toàn là collagen tuổi trẻ, cô cứ tưởng là mình đang nằm mơ. Ôn Nhược Hi tại sao lại ở đây. Đã là mơ thì tùy tiện cho bản thân làm càng đi.

Cô vươn tay kéo người nọ vào lòng, người trong lòng cứng người một lát thì lại nằm yên. Sau đó lại không ngừng nhúc nhích, cô liền thì thầm "Để tôi ôm một lát".

Ôn Nhược Hi hơi bất ngờ với hành động này của Hạ Tử Hiên, cô nằm trong lòng cảm nhận từng hơi thở lẫn nhịp tim người nọ. Nhưng cô lại sợ cháo sẽ nguội mới vội ngồi dậy.

Cô vỗ vỗ lên mặt gọi tỉnh con heo đang mơ ngủ kia, Hạ Tử Hiên bất mãn vật thể ấm áp mình vừa ôm biến mất. Cô mở mắt dậy, thấy người mình vừa mơ thấy hiện tại đang ngồi trước mắt, mất 3 giây để hoàn hồn.
"Mau đi rửa mặt rồi ăn cháo, nhanh để nguội mất".

"Cô mua cháo hả ?". Giọng nói cô có chút khàn.

"Là tôi nấu". Cô nói xong thấy người nọ hơi giật mình.

Hạ Tử Hiên bước xuống giường, từ giường đến toilet trong phòng cô cần bước khoảng 10 bước, với cô bây giờ thì rất tốn sức. Ôn Nhược Hi vội nâng tay cô tránh cho cô ngã xuống.

Hạ Tử Hiên thuận thế dựa vào lòng cô ấy. Thật mềm mại, nơi tay cô chạm tới hình như là ____ vòng 1 của Ôn Nhược Hi. Cả hai người đột nhiên cùng đỏ mặt. Nơi này Hạ Tử Hiên đã từng chạn vào một lần, rất êm tay.

Sau khi rửa mặt xong Ôn Nhược Hi lại dìu cô trở về giường, đưa cho cô tô cháo thơm phức. Hạ Tử Hiên nhìn tô cháo rồi nhìn cô, ăn trong vui sướng.

"Sao, ngon hong ?"

"Rất ngon, rất thơm". Ôn Nhược Hi nghe cô nói thì nhẹ mỉm cười, Hạ Tử Hiên vừa ăn vừa thắc mắc hỏi "Em nghe nói cô là dân Sài Gòn ?"
"Ừm, nhà tôi ở Sài Gòn "

"Mà con gái Sài Gòn như cô biết nấu ăn rất hiếm nha. Con gái bây giờ rất ít người biết nấu ăn"

Ôn Nhược Hi cười như không cười chăm chú nhìn cô "Giống em vậy hả ?"

"Haha". Hạ Tử Hiên cười gượng.

Ôn Nhược Hi rủ mắt xuống, nhẹ thở dài "Mẹ tôi mất lúc tôi vừa sinh ra, ba luôn bận bịu công việc. Ở nhà có người giúp việc, bà ấy làm ở nhà tôi từ khi tôi còn nhỏ, cho nên khi rãnh bà sẽ dạy tôi nấu vài món".

Hạ Tử Hiên ngừng ăn, thì ra cô ấy cũng mất đi tình thương của mẹ giống cô. Có điều vẫn may mắn hơn cô là cô ấy còn cha, nhưng khoog sao cô cũng c ódì ba với cậu nhỏ, đủ hạnh phúc rồi. Dù đôi khi cô sẽ bị hại điêu đứng tỉ dụ như hôm nay.

"Lo ăn đi, lần sau em bệnh nhớ tìm tôi. Bị ra nông nổi này cũng không cho tôi hay"

"Em sợ làm phiền cô"
Ôn Nhược Hi nhận lại tô trên tay cô, tỏ ra không vui "Lần sau còn nói vậy tôi sẽ giận đó"

Hạ Tử Hiên vội nịnh nọt "Em sai rồi, lần sau sẽ nói cho cô biết đầu tiên".

Ôn Nhược Hi cười khẽ "Ừm, ngủ đi. Nếu ngày mai không tốt hơn tôi đưa em đi bệnh viện truyền nước".

Trong giây lát Hạ Tử Hiên cảm thấy cô bé này còn chững chạc hơn mình, được cô ấy quan tâm đúng là hạnh phúc. Trước khi Ôn Nhược Hi ra khỏi phòng Hạ Tử Hiên liền nói theo "Không được đi đừng ban công".

Đổi lại là ánh mắt xem thường của Ôn Nhược Hi. Hạ Tử Hiên cười vui vẻ đắp chăn tiếp tục giấc mộng vừa rồi. Ôn Nhược Hi ngoài cửa tâm trạng cũng rất tốt, cô xuống lầu gọi nhóc Thương đi về nhà.

________-------________

Cà phê sữa Starbucks. Mình rất thích uống loại này nha. Nhưng ở Việt Nam thì ít ưa chuộng.
chapter content