Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 27: Khoảng Cách Vô Hình




Bắt đầu từ sáng sớm ngày cuối tuần vui vẻ, từ chỗ dì ba cô biết Ôn Nhược Hi đã trở lại Sài Gòn thăm ba cô ấy, sau khi ăn sáng ở quán dì Điệp xong liền vọt nhanh vào nhà.

Cô chuẩn bị lương thực đầy đủ hăng hái chiến đấu, nào là cà phê, nào là kẹo si-gum, nào là bánh snacks còn thêm dầu gió. Chẳng qua là cô chuẩn bị trường kì cả ngày để chép bài phạt, không chỉ có gấp đôi bài phạt môn Hóa, còn có Toán, Sử, Lí.

Ông trời ơi, có phải đang trừng phạt vì nhưng năm cấp 3 Hạ Tử Hiên cô học quá xuất sắc hay không, cho nên bây giờ mới đày đọa cô tới vậy.

Cô chép đến nổi quên ăn cơm, chỉ ăn bánh uống nước cầm cự. Trời sập tối mà còn gần phân nửa, vương vai ngáp một cái cô định xuống nhà làm thêm một ly cà phê, khi đi ngang phòng cậu nhỏ liền thấy cậu ấy đang ngồi trên máy tính làm việc. Nhớ tới chuyện cái cậu này dám thất hứa với mình làm cô bị Hồng Tỉ Tỉ giáo huấn một phen.
Không thể cho cậu nhỏ đăng xuất khỏi Trái Đất nhưng có thể cho cậu ấy đăng nhập bệnh viện. Cô đá bay cửa phòng xong thẳng đến bàn làm việc.

"Tên khốn nạn thất hứa bội tính này, màu ra đây chịu tội". Hạ Tử Hiên vừa nói ra câu nói mà nữa chính trong bộ phim hôm qua cô vừa xem. Hôm nay liền đem ra thực hành, chẳng qua là cô chép bài riết phát khùng rồi.

Dương Quá không phải là đang làm việc mà là đang video call với bạn gái. Bạn gái anh vừa nhìn thấy có cô gái bước vào phòng anh còn nói mấy lời kì cục, cô ấy liền hỏi dò "Ai vậy anh ?"

Hạ Tử Hiên nhìn thấy thì trong đầu liền xẹt qua suy nghĩ xấu xa. Cô nhào tới ngồi lên đùi quay lưng về màn hình, ôm lấy cổ cậu nhỏ nhão nhoẹt "Anh suốt ngày bận việc, không thèm để ý người ta. Người ta nấu cơm xong rồi còn không xuống ăn"
Dương quá đơ cái mặt thúi ra nhìn cô rồi nhìn đến người đang đen mặt trên màn hình, không nói được lời nào. Anh lắp bắp nố một câu không hoàn chỉnh.

Hạ Tử Hiên liền hôn cái chốc lên mặt anh, vẫn đưa lưng về cô gái , cô đứng dậy tiếp tục nói "Nhanh xuống nhà nhe anh, em xuống trước chờ á".

Hai cậu cháu bình thường thân thiết như anh em, lâu lâu cô vẫn hôn lên mặt cậu nhỏ và dì ba như vậy. Từ nhỏ đến lớn đã thày quen.

Bước ra khỏi phòng đóng cửa lại cô liền tựa lên cánh cửa cười đến nghiêng ngả, nắm tay thủ thế thắng lợi "Yes, không tốn một binh một tốt đã làn quân địch tan rã".

Hiện tại đã là 6 giờ chiều, cô định xuống nhà ăn cơm chiều. Dì ba giờ này chắc chắn là đang lân la bên nhà dì Phượng xem mấy phim Hàn ướŧ áŧ rồi.

Vừa đi đến nữa cầu thang lại nghe tiếng thét chói tai của cậu nhỏ từ trên lầu hét xuống "Hạ Tử Hiên "
Không biết cậu nhỏ giải thích sao với bạn gái mà giờ lại nổi điên lên vậy. Ngửi được mùi không ổn, cô liền ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu.

Dương Quá chạy như xe đua trên đường cao tốc mà đuổi theo cô. Hai người vừa chạy vừa đuổi vòng vòng trong nhà, cũng may nhà cô đủ rộng để hai cậu cháu chơi rượt đuổi.

"Hạ Tử Hiên con đứng lại cho cậu"

"Con đâu bị ngu mà đứng lại"

"Con mắc cái giống gì mà phá chuyên yêu đương của cậu ? "

"Nè cậu, là con giúp cậu thử lòng bạn gái xem có tin tưởng cậu không thôi. Mắc gì cậu la con".

Dương Quá tức đến nổi thở hồng hộc, chóng tay lên eo lại chửi tiếp "Thử cái đầu con, ai đời vừa ở trong phòng vừa kêu ăn cơm, rồi còn hôn như con hong. Có đứa con gái nào mà tin tưởng trong tình huống đó hong ?"

Hạ Tử Hiên hơi nhíu mày hơi suy tư "Vậy, cô gái đó không đủ thông thái rồi. Bỏ đi cậu, thời buổi này yêu đương gì"
Dương Quá lại bay thẳng tới muốn chộp lại cô. Nhưng thân thủ kỹ sư nông nghiệp sao mà bằng cảnh sát hình sự. Hạ Tử Hiên liền nhanh như chớp mà vọt ra khỏi cửa, lúc chạy ra còn vô tình va trúng cánh cửa ngay chỗ bị thương hôm nọ.

Vừa chạy ra đến cổng liền gặp Ôn Nhược Hi được dì ba và dì Điệp ra đón. Cô ấy vừa từ Sài Gòn xuống tới, còn chưa kịp vào cổng đã nghe tiếng thét từ trong nhà kêu ra.

"Hạ Tử Hiên bữa nay con chết với cậu"

"Dương Quá cậu trọng bạn gái khinh cháu gái. Con khinh"

Vừa nói hai người vừa chạy ra đến cổng, dì ba thấy vậy liền thấy đau đầu. Cái nhà này đúng là không một ngày yên lành mà.

"Hai đứa ôn thần kia, làm cái gì um sùm vậy"

Hạ Tử Hiên thấy có người liền chạy đến sau Ôn Nhược Hi. Giữa hai dì trung niên kia và cô gái trẻ đẹp đương nhiên là cô chọn người sau rồi. Mùi thơm trên người Ôn Nhược Hi làm Hạ Tử Hiên mê mẩn, sao cô gái này lại thơm tới vậy.
"Dì coi con giúp cậu nhỏ thử lòng bạn gái, vậy mà cậu đối xử con vậy. Con khổ quá mà"

Dương Quá máu dồn lên não, cô bạn gái này anh vừa mới quen một tuần, mà đã bị đứa cháu gái cưng này phá đám, coi có tức hong.

"Đúng rồi, đúng rồi. Thử tới nổi người ta chia tay cậu luôn rồi"

Hạ Tử Hiên vỗ tay cái bóp "Quá tốt luôn, thồ buổi này mà còn yêu đương. Quê mùa"

"Con nói giỏi lắm, có giỏi con cũng chia tay bạn trai đi, cho bớt quê mùa".

Ôn Nhược Hi nghe thấy bạn trai Hạ Tử Hiên liền nhíu mày, cô bé này thật sự có bạn trai. Vậy buổi chiều hôm đó còn muốn hôn cô làm gì.

"Ủa, nhà mình có gì mà vui quá vậy". Giọng nói lanh lãnh của bà tám hàng xóm kế nhà vang lên.

Dì ba cảm thấy mùi nhiều chuyện nên lùa mọi người vào nhà dì Điệp "Nhược Hi mới về mệt mỏi vô nhà đi con, hai đứa này cũng mau xách đồ vô tiếp đi".
Cậu nhỏ liền nhận hành lý của Ôn Nhược Hi xách vào nhà dì Điệp. Hai người cũng không ở lại, lúc nãy chạy ra gấp quá chân còn không mang dép, quá mất mặt mà. Hơn nữa cô còn một đóng bài chưa chép, không có nhiều thì giờ rong chơi.

Ôn Nhược Hi tắm xong đnag ngồi trên giường lau khô tóc, cô luôn cảm thấy từ hôm xém xảy ra chuyện ngại ngùng đó, thì cô và Hạ Tử Hiên luôn vô tình hay cố ý tránh măt nhau. Chính cô cũng không hiểu, cũng không biết tránh để làm gì. Chỉ biết mỗi khi nhìn thấy cô gái đó trái tim cô không khỏi đập tăng tốc thêm một chút.

Đang thất thần thì tin nhắn chợt vang lên, là Hạ Tử Hiên nhắn cho cô { Áo khoác của cô em giặt rồi, ngày mai sẽ trả lại cho cô. Cám ơn cô cho em mượn nhe}.

Cô chỉ nhàn nhạt trả lời lại một chữ Ừm.

__________----------_________