Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 16: Hôn Nhẹ




Mới đó Hạ Tử Hiên đã vào học được một tuần, cô cũng đã dần thích ứng hoàn cảnh. Hôm nay là ngày cuối tuần cô rất thảnh thơi, trên bàn là lý cà phê đá thơm phức, cô đang nằm trên ghế thong thả chơi game.

Dương Quá từ trên lầu đi xuống cười cười hỏi "Cuối tuần hong đi chơi hả ? ".

"Không hứng thú ".

Dương Quá cũng cầm trên tay ly cà phê nhàn nhà xem ti vi "Học sinh gì mà không thấy học bài vậy ? "

Hạ Tử Hiên tay vẫn cầm điện thoại mắt liếc nhìn cậu một cái "Vậy cậu có thấy đứa học sinh lưu bang nào mà cầm cuốn sách lên học bài hong ? Hơn nữa hiếm khi có một nhiệm vụ nào nhàn nhã như vậy, con phải tận hưởng nha !!! ".

"Nhắc mới nhớ, nay sao không thấy chị ba đập cửa gọi dậy, mà sáng giờ cũng không thấy chỉ đâu ? Con biết hong ?".

Hạ Tử Hiên buông điện thoại nhìn sang " Cậu còn thức sớm hơn con đó, cậu hong biết sao con biết được".
Sáng nay khi cô thức dậy nhìn đồng hồ trên tường thì giật mình, bình thường 6h sáng cửa phòng cô như sắp sập tới nơi, mà bây giờ cô mở mắt đã là 8 giờ sáng. Rất hiếm khi dì ba cho cô ôm ấp yêu thương cái giường lâu đến vậy.

"Mà sao cậu hong gọi dì, thời buổi này rồi không lẽ muốn tìm một người lại còn đợi đánh thư tín hay phi cáp truyền thư hả "

Dướng Quá khinh bỉ nhìn cô, không nói thêm gì đi ra ghế đá trước nhà ngồi uống cà phê. Hạ Tử Hiên cũng đi theo, nằm sáng giờ có chút chán rồi.

Cô vừa ló mặt ra đã gặp nhóc Thương, nó đợi chị Hiên từ sáng đến giờ. Trò chơi Free Fire của nó từ khi có đồng đội là chỉ thì lên hạng hẳn. Chị Hiên bắn súng đúng là đỉnh của đỉnh, chứ không chơi gà như cậu nhỏ.

"Chị Hiên, em đợ ichị thức sáng giờ luôn á. Vô trận nè chị ".
Hạ Tử Hiên hai mắt sáng rực, cô đang nằm vùng nên không tiếp xúc với tội phạm, cũng không có cơ hội dùng súng. Trò chơi này giúp cô đỡ nhớ nghề. Mấy em trong trò chơi toàn là tay mơ, làm cô dễ dàng chiến thắng.

"Vô nè "

Thế là cảnh sát Hạ hăng hái vào trận chiến cùng cậu nhóc nhỏ hơn mình một con giáp. Hai ben giao chiến, ngưới ta lui người sống ta chết. Âm thanh vang dội khắp khu xóm, một lớn một nhỏ nhưng bây giờ như hai đứa trẻ ngang hàng.

"Thương chạy bên này, chạy bên đó địch bắn chết bây giờ "

"Chị Hiên qua cứu em, tụi nó sắp bắn em chết rồi nè"

"Chị Hiên nhanh nhanh"

"Từ từ đang lội qua sông, ai kêu chạy xa quá chi"

"Chết nó bán em rồi nè, A______. Rồi em tử trận rồi""

"Yên tâm, yên tâm chị báo thù cho".

Dương Quá ngồi bên cạnh hai đứa nhỏ mà lắc đầu, cô cháu gái 26 tuổi này còn là cảnh sát hình sự. Theo anh biết khi đối diện với kẻ địch và sống chết không gề khoan nhượng, thậm chí đã từng gϊếŧ địch. Nhưng hiện tại rất nhập vai là một học sinh nha.
Ôn Nhược Hi đứng trên ban công lầu 2 nhìn xuống, ánh mắt không khỏi dịu dàng hơn, Hạ Tử Hiên cái tên này rất hay. Đang nhìn thì từ dì Phượng đ ãch ởdì Điệp về tới, hai dì tay xách nách mang rất nhiều đồ.

Nhóc Thương và cậu nhỏ liền biết thân biết phận chạy tới nhận đồ trên tau hai người, Ôn Nhược Hi cũng đi xuống lầu phụ giúp mọi người. Cô đứng ở cửa rào bên nhà dì Điệp nhìn đến người đang ngồi bên sân nhà dì Phượng.

Đầu người đó vẫn cúi xuống chăm chú vào điện thoại, từng tiếng súng vang lên kèm theo là tiếng hô vang. Ôn Nhược Hi khẽ cong khóe môi, chính cô cũng không hiểu tại sao mỗi khi nhìn thấy cô gái này bản thân lại bất giác vui vẻ.

Hạ Tử Hiên hạ đo ván tên địch cuối cùng liền hô lên [ Yes ]. Sau đó ngẩng đầu liền nhìn thấy Ôn Nhược Hi đang nhìn mình, trong đôi mắt kia dường như lóe ra tia sáng. Hai người nhìn vào mắt nhau khẽ cười, tiếng kêu sa sả của Dương Quá làm cắt mất không khí tươi đẹp vừa rồi.
"Nhóc con còn không mau ra xách tiếp"

Hạ Tử Hiên dời mắt ra phía cổng "Tới liền"

Ôn Nhược Hi cung từ cổng bên này đi ra, cô mỉm cười "Dì mua gì nhiều vậy ? "

Dì Điệp cười thật ôn hòa "Dì vớ dì Phượng mua ít đồ ăn, con xuống đây cũng lâu rồi mà còn chưa mần gì ngon đãi".

"Dì cứ coi con như con cháu trong nhà, tiếp đãi nghe khách sáo quá dì".

"Đưng nhiên là coi con như con cháut rong nhà rồi. Mà cũng phải đãi con ăn ngon chứ". Dì ba nói xen vào cuộc nói chuyện giữa hai người.

Hạ Tử Hiên nghe thấy thì c óchút bất mãn, chu chu môi "Ủa dì, vậy sao con cũng là cháu dì, mà hong thấy dì nấu gì ngon cho con ăn vậy".

Ôn Nhược Hi thấy cô chu môi kháng nghị thị liền quay đầu đi, nhanh chóng che đi nụ cười đang khó kiềm chế.

Dì ba nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ "Dì còn không phải đang lo cho con cơm ngày 3 bửa hả. Mà bé Hi là cô giáo của con đó, ở đó mà hỗn ngen ".
Hạ Tử Hiên nhìn sang Ôn Nhược Hi, nhìn thấy khóe môi người nọ đang nhẹ cong, bất giác mộ cô cũng cong theo, tâm tình cũng tốt lên.

"Được rồi vô chuẩn bị đi, thằng Quá đi nhóm lửa than xíu nữa nướng đồ ăn. Còn Hiên đi rửa rau đi".

Hôm nay dì ba làm tiệc nướng hải sản, đủ mọi thứ còn có cả thịt bò với sườn heo. Mọi người cùng nhau đi vào sân nhà dì ba. Hạ Tử Hiên cầm lấy bọc rau củ đi vào nhà bếp.

Dương Quá và nhóc Thương đi ra sau nhà làm chay lửa than để lát nửa đem vào sân nướng đồ ăn. Hạ Tử Hiên mang đồ vào bếp, đang lúc cô định rửa thì từ sau vang lên giọng nói rất đạm ngạt nhưng trong trẻo.

"Để tôi giúp". Ôn Nhược Hi đi đến, nhận lấy cái bọc đáng đựng mấy quả cà chua và cà tím trên tay Hạ Tử Hiên, bắt đầu mở vòi nước để rửa.

Hôm nay cô ấy mặc một cái áo thun hơi mỏng, có ống tay áo khá dài kết hợp với quần đùi, tóc cột cao. Lúc này nhìn cô tràn ra nồng đậm hơi thở thanh xuân.
Hạ Tử Hiên ngơ ngác đứng nhìn hồi lâu, lâu đến mức Ôn Nhược Hi phải quay đầu nhắc nhở, cô khẽ mỉm cười "Sao còn đứng đóémang rửa rau đi".

Hạ Tử Hiên hoàn hồn gật gật đầu. Cô đi đến cái bồn bên cạnh chuẩn bị rửa rau. Khi liếc mắt nhìn sang thấy ống tay áo Ôn Nhược Hi có vẻ vướng víu, nhưng hai tay cô ấy đang cầm hai trái cà chua không tiện xoăn lên.

Sợ tay áo cô ấy sẽ bị nước làm ướt, cho nên Hạ Tử Hiên liền cầm lấy tay cô ấy nhẹ nói "Để em giúp cô xoăn tay áo lên, để ướt á". Nói xong không đỢi Ôn Nhược Hi trả lời đãtrực tiếp xoăn tay áo giúp người ta.

Cô nhẹ cuối đầu, cẩn thận tỉ mỉ cuốn ống tay áo lên. Lúc này Ôn Nhược Hi cũng nhẹ cuối đầu nhìn đến đôi bàn tay kia đang giúp mình. Chóp mũi có mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, Ôn Nhược Hi cảm thấy rất thích nùi hương này trên người người nọ.
Hạ Tử Hiên đồng thời cũng ngửi được mùi nước hoa êm dịu, không gắt mũi như mấy mùi mà cô ngửi được trên người mấy bạn nữ trong lớp. Mỗi lần mấy bà chị đó đi ngang cô là cô và Hứa Tiên liền hắt xì một cái, không chịu được.

Lúc Hạ Tử Hiên cảm thấy độ dài ống tay hai bên đã ổn, bảo đảm nước không văng tới mới hào lòng ngẩng đầu. Khi vừa ngẩng lên chóp mũi liền chạm tới một vây thể ấm áp mềm mại.

Ôn Nhược Hi khẽ giật mình, cô không nghĩ Hạ Tử Hiên lại đột nhiên ngẩng mặt lên, do đang cuối đầu môi cô liền chạm đến chóp mũi người kia.

Cả hai có chút bối rối vội tách ra, Ôn Nhược Hi khẽ ho một tiếng liền chăm chú rửa cà chua trong tay. Còn Hạ Tử Hiên cũng lung tung rửa rau. Trái tim trong lồng ngực hai người đập nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.
Ôn Nhược Hi và Hạ Tử Hiên cảm thấy từ khi mình gặp người kia luôn vô tình xảy ra một ít chuyện lúng túng, xấu hổ.

____________----------___________
chapter content



____________------------___________.