Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 10: Hàng Xóm Thú Vị




Dì ba nhìn nhìn đứa cháu gái 26 tuổi đang mặc bộ đồ học sinh trước mặt. Dì chỉ vừa nghỉ ngơi được một chút thì nó tới, còn chưa kịp hỏi nó học hành thế nào đã được báo tin là nó làm mất chiếc xe đạp dì mua cho rồi.

Dì có thể nói là đứa cháu này phá của không. Bà liền giao lại cửa hàng cho cô trông coi, riêng mình đi sang cửa hàng xe đạp gần đó tìm mua một chiếc xe đạp khác cho cô.

Khi dì ba lại lần nữa mang đến trước mặt cô một chiếc xe đạp, Hạ Tử Hiên ôm trán thở dài, nếu cô biết di lại đi mua xe cho côthì cô nhất quyết sẽ nài nỉ dì mua một chiếc xe 50 hay ít ra cũng là chiếc xe đạp điện chứ nhỉ. Cô đạp sắp hụt hơi rồi.

Thất tha thất thỉu đạp chiếc xe mới về nhà, nó vẫn là màu hồng mộng mơ nha. Đi thẳng một mạch vào phòng ngủ, đi học còn mệt mỏi hơn đi làm nha.
Dương Quá đi làm về liền chạy nhanh lên phòng gõ cửa tìm cô, một phần vì tò mò ng àyhôm nay của cô, một phần vì cậu vừa thấy bên nhà dì Điệp có một cô gái rất xinh đẹp, cậu muốn tám một chút.

Hạ Tử Hiên mở cửa nhìn thấy một thanh niên quần áo bảnh bao gương mặt tươi rói cười với cô. Cô không thèm để ý quay vào trong tiếp tục nằm trên cái giường êm ái của mình.

Dương Quá đi theo vào trong vừa đi vừa luôn miệng nói "5 giờ chiều mà con ngủ rồi, đồ đi học còn chưa thay kìa"

"Cậu ồn ghê á, kiếm con chi ? "

"Nay đi học sao rồi ?

Nghe giọng điệu cứ như một người cậu thật sự đang quan tâm cháu gái mình đi học vậy. Hạ Tử Hiên không hình tượng nằm sải lai trên người.

"Không sao"

"Nè nè ngồi dậy đi, cậu vừa thấy bên nhà chị Điệp có em gái nào đó xinh lắm, qua bển chơi đi thăm hàng xóm mới"
Hạ Tử Hiên mặc kệ lời cậu nhỏ nói, tính ra cô vẫn chưa thăm hỏi hàng xóm thiệt, nhưng hiện tại cô chỉ muốn ngủ thôi, còn chuyện khác tính sau đi.

Dương Quá thấy cô không phản ứng liền nhục trí trở về phòng mình tắm rửa. Cháu gái anh có lẽ quá mệt rồi đi.

_______________

Ôn Nhược Hi nhận được cuộc gọi từ trường mà cô sắp sửa công tác, họ thông báo do một giáo viên có việc xin nghĩ dài hạn, còn một lớp thiếu giáo viên chủ nhiệm. Nhà trường hỏi cô có muốn nhận lớp không.

Lúc đầu cô cũng rất do dự, khả năng giao tiếp của cô rất kém, cô sợ bản thân sẽ không làm tốt chức trách. Nhưng sau nhiều lần đắn đo cô đã đồng ý nhận lời.

Vì vậy mới gấp gáp chuẩn bị hành trang xuống Đòng Tháp. Lúc cô đến nhà em gái hiệu trưởng cũng đã 4 giờ chiều, dì rất nhiệt tình chào đón cô.
Dì có một cậu con trai 15 tuổi đang học lớp 9, cậu nhóc rất hiếu động, rất đáng yêu. Cứ đi theo cô gọi chị Hi chị Hi, cô là con gái một nên cũng rất thích có một đứa em.

Dì Điệp dẫn cô lên căn phòng trên lầu, ở đây chỉ có phòng cô và một nhà tắm, rất thuận tiện và thoải mái. Dì đưa cho cô chiếc xe máy để cô thuận tiện đi lại. Không khí ở quê khiến Ôn Nhược Hi vô cùng thích.

Sáng sớm hôm sau Ôn Nhược Hi đã dậy từ lúc 6 giờ, sửa soạn trang điểm thật chỉnh chu. Cô mặc một cái sơ mi hồng phấn kết hợp quần tây đen ống rộng, chân mang giày cao gót 7cm.

Đứng trên lầu nhìn xuống thấy đi Điệp đang tất bật buôn bán quán nhỏ của mình, người dân miền tây ăn noai rất chân chất. Họ vừa ăn vừa cười nói rom rã, điều này khiến cô rất thích. Trước giờ cô chưa từng được chứng kiến những cảnh thế này.
Chợt nhà bên cạnh phát ra âm thanh làm cô giật mình, một tiếng gõ cửa kèm theo tiêng gọi lớn. Hình như là đang đánh thứ ai đó dậy. Sau đó tầm 15 phút Ôn Nhược Hi nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh ngáp ngắn ngáp dài dắt xe đạp đi ra khỏi nhà.

Vừa đi còn cầu lẩm bẩm "Con tình nguyện không ăn sáng có được không?! ". Tiếp sau đó là giọng nói một người phụ nữ từ trong nhà vang lên "Vậy con không ăn cơm trưa với chiều luôn được không ? ".

Đi sau cô gái là một thanh niên ăn mặc chỉnh tề dắt một chiếc xe máy đi ra, anh ta cười cười nói với cô gái "Kháng nghị vô hiệu lực, haha".

Nhóc Thưng được mẹ kêu lên lầu kêu chị Hi xuống ăn sáng, nó đi lên th ấychị Hi đnag đứng ở ban cong nhìn gì đó, nó vội đi tới kêu. Ôn Nhược Hi xoay người liền làm nó ngớ người.
Cô cao 1m65 mang thêm giày cao gót dâng thật chuẩn, tóc nâu xoăn dài xõa nhẹ bên vai. Bé Thương con dì Điệp nhìn cô đẹp tới mức nó đgứn ngẩn ra miệng há hốc. Ở quê của nó thì nó chưa thấy chị gái nào đẹp tới vậy luôn.

Đó giờ nó cứ tưởng cô giáo dạy Hóa Học của nó là đẹp nhất rồi chứ, nay thấy chị Hi thì nó xỉu up xỉu down.

" Chị Hi, chị đẹp quá hà ". Hai mắt cậu bé sáng rực lên, lẽo đẽo theo sau Ôn Nhược Hi.

Cô mỉm cười cám ơn cậu nhóc, sau đó cùng nhóc xuống quán dì Điệp. Vừa đi tới sân đã nghe trước cổng giọng nói vang lên "Dì Điệp cho con tô BÁNH LỌT KHÔNG CẦN DẬY SỚM ĂN SÁNG ".

Ôn Nhược Hi trộm cười trong lòng, cô bé này thật là đáng yêu mà, lại còn khá nghịch ngợm. Cô bước ra cổng liền thu hút ánh mắt của tất cả người trong quán. Dương Quá nhìn thấy thì y chan phản ứng vừa rồi của nhó Thương .
Hạ Tử Hiên còn đang cuối đầu vừa ăn tô bánh lọt đau khổ vừa cầm điện thoại báo cáo tình hình với đội trưởng. Không chú ý đến sự khác lạ trong quán.

Đến khi người bên cạnh cầm lên chén ớt tươi không thương tình mà bỏ vào tô của mình thì cô mới nhắc nhở. Nhưng đợi đến lúc cô khác thì trong tô của Dương Quá đã ngập tràn ớt tươi.

Cậu nhỏ cũng không để tâm, ánh mắt mê gái cuối đầu ăn. Hạ Tử Hiên lúc này mới đưa ánh mắt về phía thu hút sự chú ý của cậu nhỏ nhà cô.

Trước mắt là một vóc người tinh tế xinh đẹp, cô ấy không cười khuôn mặt có phần lạnh nhạt, ánh mắt khá trong trẻo. Hạ Tử Hiên thầm nghĩ, khí chất này thật không hợp với vùng quê chút nào.

Ôn Nhược Hi phát hiện ánh mắt cô thì cũng thoáng nhìn sang, sau đó cười chào dì Điệp. Ngồi xuống ăn sáng, hiện tại là 6h30 nên vẫn còn thời gian khá nhiều. Tiết của cô là tiết 2, 8h40 mới vào. Nhưng cô cần đến sớm trình diện với đoàn trường.
Tối qua dì Điệp đã nói nhóc Thương sẽ dẫn cô đi. Lớp 9 của cậu nhóc vẫn còn 2 tuần nữa mới vào học, nên nhóc khá rãnh. Do cô cũng không rành đường nơi này.

Hạ Tử Hiên ch ỉnhìn sơ qua, ở Sài Gòn gặp gái xinh cũng không ít có lần cô đã gặp bạn gái cũ của đội trưởng Lâm Bá Nhạc, cô gái ấy đúng là một yêu nghiệt làm vùi dập bao trái tim.

Nhìn thấy đã là 6h45. Hạ Tử Hiên vội đứng dậy đi học, dì ba hình như đã trả tiền ăn sáng một năm cho dì Điệp hay sao mà không khi nào thấy dì nhận tiền của cô với cậu nhỏ. Dò nói là dì ba con đã trả rồi.

Hạ Tử Hiên không muốn đi trễ lại bị phạt như hôm qua, nên đành phải chạy nhanh đi. Từ nhà đến trường đạp xe chỉ 10 phút, còn dư thời gian cho cô mua một ly nước.