Thượng Tâm thu thập một chút, liền cầm đồ dùng cuộc thi rời khỏi kí túc xá, vừa đẩy cửa ra, Trì Đan, Thạch Xuân Húc cùng Đàm Siêu đang đi vào. Ba người thấy cô ở kí túc xá rõ ràng ngẩn ra, Thạch Xuân Húc cau mày chất vấn: "Làm sao cô ở phòng ngủ?"
"Tôi vẫn luôn ở đây." Thượng Tâm nhớ Thiệu Phi Phàm dặn dò, có điểm lo lắng mà nói.
"Không thể nào, chúng ta cùng nhau nhảy ra ngoài, tại sao chúng ta chịu phạt cô lại có thể vào phòng ngủ?"
Thượng Tâm cúi thấp đầu, lầm bầm câu nói "Tôi vẫn luôn ở đây."
Thạch Xuân Húc còn muốn nói gì, nhưng Trì Đan ở phía sau thúc giục, "Phải mau lên kịp cuộc thi." Thì lại thôi.
Vào trường thi, bốn người cùng mấy nam sinh hôm đó lại chạm mặt, một người trong đó lướt qua rồi lại quay đầu lại kêu"Thượng Tâm" .
Thượng Tâm dừng bước, phát hiện là người ngày hôm qua giúp cô nhảy tường rồi hỏi tên của cô, cô không khỏi chột dạ.
Kỷ Thành đã chạy tới, mặt hưng phấn nói "Còn nhớ tôi không?"
"Nhớ."
"Ha ha, đúng rồi, mới vừa rồi phạt chạy vòng, thế nào không thấy cô? Tôi còn lo lắng cậu có thể kịp cuộc thi không, bây giờ gặp cậu thật tốt."
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ."
"Kỷ Thành, chúng ta làm sao giống như vậy được , người ta cũng không bị chịu phạt lại có thể trở về trường." Thạch Xuân Húc giễu cợt nói: " hừ" một tiếng lôi kéo Đàm Siêu vào trường thi trước. Trì Đan nhìn Thượng Tâm một chút, nhếch khóe miệng cũng đi vào.
Kỷ Thành cũng không có ý kiến gì, liền gãi gãi đầu "Cậu trở lại là tốt rồi, đừng nghe Tiểu Xuân Tử nói lung tung, hồi cấp ba cậu ấy cứ như vậy, không nhìn nổi người khác tốt hơn cô ấy." Âm thanh hơi hạ thấp, mắt quét chung quanh một cái rồi nói tiếp: "Cha cô ấy làm công an, cô ấy thi vào được trường cảnh sát liền coi chính mình thành nửa cảnh sát, thật không coi ai ra gì."
"Các người biết nhau?" Thượng Tâm thiện lương hỏi.
Kỷ Thành khẽ cắn răng, hình như hạ quyết tâm rất lớn mới nói: "Thật ra thì ba tôi cũng là công an, nhà hai chúng ta là quen biết."
Thượng Tâm bị vẻ mặt nháy mắt ra hiệu của Kỷ Thành làm cho nhịn không được cười lên một tiếng, che miệng lại, "Ha" một tiếng. Chuông vang lên, Kỷ Thành liếc mắt xem thường nói "Vào trường, cô cũng vào đi thôi."
Thượng Tâm gật đầu một cái, xoay người đi vào.
Sau đó, chuyện nhảy tường này cũng không phải cứ thế trôi qua, bởi vì thành viên tham dự quá nhiều, trường học chỉ bắt được một số thôi. Hách Liên lại tìm Thượng Tâm hỏi mấy câu, nói là có người tố cáo cô cũng tham dự. Thượng Tâm nói mình không có đi ra ngoài, tình huống giống như Thiệu Phi Phàm đoán, người nào cũng không bắt được cô cũng không biện pháp.
Ba tháng huấn luyện kinh khủng rất nhanh sẽ kết thúc, bởi vì một bộ phận lớn mọi người đều đạt thành tích cao, thành tích Thượng Tâm mặc dù kém, thì cũng vượt qua huấn luyện, nhưng cô không nghĩ thứ hạng này thật là xấu, có thể chịu đựng qua ba tháng này, cô đã cám ơn trời đất rồi.
Chỉ là, không khí phòng ngủ khẩn trương, làm cho cô mỗi ngày trở về ngủ cũng cảm giác thật buồn. Trừ Trì Đan chịu ăn cơm, học ở ngoài cùng cô, Thạch Xuân Húc cùng Đàm Siêu căn bản không nhìn đến cô, chính là nói chuyện cũng châm chọc cô, ngay cả chuyện cô đi thư viện cũng bị Thạch Xuân Húc nói thành"Cõng vị hôn phu câu tam đáp tứ"(mình cũng không hiểu câu này lắm nên để nguyên) .
Thượng Tâm từ nhỏ cũng không biết kết giao bạn bè, bạn bè đều là mấy đứa bé đời cha mẹ cô làm bạn bè, cô cẩn thận lấy lòng, người khác không cảm kích, cô cũng liền tự giác cách xa. Nhưng càng cách xa, thì người khác lại nói cô thanh cao kiêu ngạo, khó nghe hơn cũng có. Biết được cô có gia thế tốt, thì dính sát nịnh nọt, những người cảm thấy cô kiêu ngạo thanh cao, càng thêm cách xa.
Một lần cùng Kỷ Thành, Trì Đan cùng nhau ăn cơm, Kỷ Thành tình cờ hỏi cha mẹ cô làm gì, Thượng Tâm cắn chiếc đũa, nói quanh co nói ba là một tiểu luật sư, còn mẹ là đi làm. May mắn, Kỷ Thành không có tiếp tục hỏi nữa, chăm sóc cô cùng Trì Đan vô cùng.
Đối với Trì Đan, Thượng Tâm vẫn cảm thấy xin lỗi, bởi vì cô không chịu cô lập mình, ngược lại làm cho Thạch Xuân Húc cùng Đàm Siêu cô lập cô cũng không để ý tới cô ấy. Trì Đan là người rất rộng rãi, đối với chuyện này, cô ấy không sao cả bảo cô không cần để ý.
Chấm dứt huấn luyện quân sự, trường học bắt đầu đi học bình thường, chỉ là chương trình học ở trường cảnh sát cùng đại học bình thường không giống nhau, trừ môn học căn bản, giáo trình hay bài chuyên ngành đều ở ngoài, còn phải học bơi lội, tán đả(mình cũng không biết là môn gì nữa), xạ kích. Mới đầu học sinh hăng hái rất cao, chỉ là ở khóa thứ nhất liền bị huấn luyện viên rất không khách khí làm cho sợ hãi, hoặc là đem học sinh không biết bơi trực tiếp ném vào chỗ nước ao sâu, học sinh hoàn toàn nghỉ ăn cơm rồi.
Nhất nghỉ cơm là Thượng Tâm, cánh tay cùng chân không còn hơi sức, rất ấm ức cũng không nhịn được, đến khi làm cho huấn luyện viên bơi lội phát giận mới tính xong.
Về nhà kể khổ, ba cùng bà nội đau lòng muốn cô suy nghĩ lại.
Thượng thủ trưởng cũng không gật bừa, chỉ nói: "Đây là lựa chọn của cháu."
Thượng Tâm khóc là khóc, kể khổ thì kể khổ, nhưng chưa từng nghĩ tới buông tha, cô tin tưởng lời nói của Thiệu Phi Phàm, cô có thể làm. Tiểu cô nương hơi ngửa đầu nói "Tôi có thể làm được!" Nói xong, cô cầm lên dụng cụ lặn bảo tài xế đưa cô đi hồ bơi.
Thượng thủ trưởng nhìn cháu gái quật cường, khóe miệng lại nâng lên, điểm này giống ông —— nói được là làm được."Hạ Hạ, con cùng Tâm Tâm đi hồ bơi, bơi lội rèn luyện thân thể."
Hạ Hâm Hữu nghe lời nói của ông cụ, biết ông cụ không yên lòng Thượng Tâm, thầm nói ông cụ miệng cứng lòng mềm."Cha, Tâm Tâm cùng tiểu Thiệu hẹn ước, để cho bọn họ chơi đi, con và Trạm Bắc cũng có chuyện. tính khí Thượng Tâm và tiểu Thiệu cũng gần giống nhau."
Ông cụ mới vừa gật đầu, xuống lầu liền nghe thấy Thượng Trạm Bắc phản đối."Tâm Tâm lại cùng Thiệu Phi Phàm đi ra ngoài? Còn bơi lội? Không được, gọi Tâm Tâm trở về."
Hạ Hâm Hữu liếc mắt xem thường, ông cụ xem náo nhiệt chờ con dâu dọn dẹp tiểu tử này. Quả nhiên, Hạ Hâm Hữu hừ hừ hai tiếng, Thượng Trạm Bắc lập tức đàng hoàng.
Khi Thượng Tâm đến hồ bơi, Thiệu Phi Phàm đã đứng ở cửa đợi, một thân cảnh phục dựa vào xe cảnh sát, rất là anh tuấn, làm cho các cô gái khi đi qua đây đều quay lại ngắm anh.
Thượng Tâm đi tới, bướng bỉnh, tay nhỏ bé khoác vào khuỷu tay anh, mím môi cười nói "Tới đã lâu?"
Thiệu Phi Phàm bị cô thân cận làm cho có chút kỳ hoặc, quét quét chung quanh, trong nháy mắt liền nhìn thấu ý nghĩ của cô, không buồn ngược lại anh thật buồn cười. Mở cửa xe, anh lấy dụng cụ lặn ra, một tay đặt trên vai cô, "Không đợi bao lâu, vào thôi."
Hai người đổi đồ tắm xong rồi đi vào hồ bơi, bởi vì là ngày nghỉ, trong hồ rất nhiều người. Thượng Tâm ôm cái phao bơi chậm chạp đi tới, Thiệu Phi Phàm vừa nhìn thấy khác thường, định bỏ phao đi"Nước vừa tới đầu gối, có thể học được bơi lội?."
Thượng Tâm gắt gao ôm, "Không được, tôi sợ nước."
"Có tôi ở đây, sẽ giúp cô." Nói xong, anh cầm lấy phao vứt qua một bên, lôi kéo cô trực tiếp nhảy vào nước.
Thượng Tâm còn ám ảnh lần trước bị ném nước vào, vừa vào nước liền sợ hãi ôm Thiệu Phi Phàm thật chặt, chân thì nhốt chặt hông của anh, đôi tay ôm cổ của anh, gương mặt cô dán vào mặt của anh , bên ôm bên gọi nói "Tôi sợ, tôi sợ. . . . . ."
Thiệu Phi Phàm cười lớn, mang theo cô đi đến bên cạnh hồ, khuyên nửa ngày mới làm cho cô xuống, chỉ dùng tay gắt gao bám vào bờ vai của anh ."Tôi giữ cô, đảm bảo không buông tay, cô cố gắng, nổi lên liền đánh chân."
"Anh bảo đảm không buông?"
"Tôi bảo đảm."
Thượng Tâm do dự đưa tay cho anh , buông lỏng thân thể chìm xuống, một lát thân thể lại nâng lên, Thiệu Phi Phàm kêu"Đánh chân" mang theo cô bơi từ từ.
Thượng Tâm gan thật nhỏ, hơn nữa sợ anh buông lỏng tay, chốc lát liền trồi lên xem một chút. Bơi một lát, hình như hiểu được quy luật, thấy Thiệu Phi Phàm tiếp tục giữ cô, cô cũng yên tâm, nên ở trong nước phịch phịch bơi lội một lát.
Thiệu Phi Phàm tính toán, vào lúc này cô yên tâm, mang theo cô hướng giữa hồ đi, nhìn chân cô đánh rất tốt, liền lặng lẽ buông lỏng tay, đi theo bên người cô.
Thượng Tâm kìm nén đến vô cùng lâu, áp tay sẽ phải ngẩng đầu, nhưng trên tay lại không có Thiệu Phi Phàm, trong nháy mắt cô hoảng hốt nên bị sặc một hớp nước. Thiệu Phi Phàm ở một bên tóm được cô lên, Thượng Tâm như con gấu koala ôm anh thật chặt, nức nở nói "Anh cư nhiên buông tay, Thiệu Phi Phàm anh lại buông tay. . . . . ."
Chỗ nước sâu bên này không có ai nghịch nước, Thượng Tâm khóc kêu lên, đưa đến tất cả người bơi lội đều để ý, vừa nhìn là nam nữ trẻ tuổi, thì đều cười cười.
Thiệu Phi Phàm bịt cái miệng cô đang hung hăng mắng anh, nhịn không được cười, "Cô sợ cái gì, bơi lội không sặc mấy ngụm nước có thể học được sao?"
"Anh xấu lắm, xấu lắm." Thượng Tâm kinh hãi, không dám buông tay chỉ đành phải há mồm cắn anh, miệng đúng lúc cắn lấy bên tai của anh, không nặng cũng không nhẹ bĩu môi một cái, hàm răng cô lướt qua vành tai, khẽ đau nhói.
Thiệu Phi Phàm chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, thân thể trong nháy mắt tê rần, một cái cắn này của cô ngược lại mập mờ thấu xương. Có chút ý định vừa động, thân thể cô dán chặt vào anh, ngực nhỏ bè phập phồng, bắp đùi đang kẹp thật chặt eo của anh, xúc cảm thật mềm mại, thậm chí trong đầu của anh còn hiện ra một màn ở LOVE anh ôm cô xích lõa đi tắm.
"Cô đi xuống trước, tôi không buông tay nữa." Anh ách giọng nói, không muốn bị Thượng Tâm phát hiện mình khác thường.
"Tôi không xuống."
Nước trong hồ bơi hình như càng ngày càng nóng, dù nói thế nào thì Thượng Tâm cũng không chịu buông tay ra, Thiệu Phi Phàm nhức đầu, trực giác cùng bản thân anh nói"Xong rồi" .
Quả nhiên, bên tai lập tức truyền tới âm thanh của Thượng Tâm."Thiệu Phi Phàm, thứ gì đang chạm vào tôi vậy?"