Ba tôi đã vứt tôi cho một tên đàn ông lạ mặt để gán nợ.
Ngỡ là mình chết chắc rồi, ai ngờ anh lại đem tôi đến một biệt thự sang trọng, lại còn đối xử với tôi như công chúa.
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại mà trước đây chưa bao giờ có cơ hội cảm nhận, tôi nhắm mắt vờ ngủ, lại nghe thấy tiếng anh nằm bên cạnh, nhẹ nhàng mà nói nhỏ:”Sao nhỏ à, cuối cùng cũng tìm được em rồi.”
Đã quen bị ngược đãi chửi mắng, lần đầu được người khác cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, yêu thương hết mực.
Rõ ràng là yêu tôi nhiều vậy, nhưng cũng vì quá trân quý tôi, đến hôn còn không nỡ.
Tôi chủ động nhấc ngón tay Tống Văn Nghiễn lên, “Em là ngôi sao, còn anh là ánh trăng.”
“Tại sao?”
“Vì trong màn đêm tối đen như mực, chỉ có anh là tỏa sáng.”
Hốc mắt anh bỗng đỏ, mắt anh có thứ gì đó long lanh lóe lên, như thể vì sao.