Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn

Chương 85




Thành phố Ulan Bator.

Trình Ngôn Vũ xách theo balo và vali, gọi điện về cho gia đình. Người bắt máy là Trình Sơn, ông ấy hỏi: “Đến nơi rồi à?”

Trình Ngôn Vũ đáp: “Vừa mới đến ạ.”

Anh im lặng vài giây rồi nói: “Mẹ đâu rồi bố?”

“Đang ở trong sân.”

“Mẹ có uống thuốc đúng giờ không?”

“Có, mai mốt bố định đưa mẹ sang thành phố Châu chơi cho khuây khỏa, con ở bên đó cũng chú ý an toàn nhé.”

“Vâng ạ.”

Lại im lặng vài giây, Trình Sơn nói tiếp: “Ôn Dạng với vị tổng giám đốc Phó kia đã tổ chức hôn lễ rồi, trong thôn cứ bàn ra tán vào, mẹ con cũng đã chấp nhận kết cục này rồi. Đợi con về rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Vâng ạ.” Trình Ngôn Vũ đáp.

Anh cũng muốn cùng Trịnh Khôi Lệ về Nam An, nhưng sự tồn tại của anh vốn dĩ chính là nguồn cơn phiền não của bà. Trình Sơn bảo anh cứ ra ngoài đi chơi đi, còn Trịnh Khôi Lệ thì để ông bầu bạn là được rồi.

Anh tin tưởng bố mình.

Cúp điện thoại xong, Trình Ngôn Vũ kéo vali đến khách sạn nghỉ ngơi. Rạng sáng ngày hôm sau, anh bắt xe khách đến sa mạc Gobi, lúc này thời tiết vẫn còn dễ chịu, từ từ mới nóng lên. Thời điểm này khách du lịch đông, trên xe khách ồn ào náo nhiệt, anh điều chỉnh máy ảnh, thay ống kính khác. Trong ba năm đại học, anh và Ôn Dạng từng đi chơi với nhau không ít lần, máy ảnh đều là Ôn Dạng điều chỉnh, ống kính cũng do cô chọn lựa, còn anh thường giúp cô xách túi và thay ống kính. Về phần máy ảnh thì anh chỉ biết sơ sơ, cũng là nhờ Ôn Dạng mà biết được.

Anh thay ống kính xong, thử lấy nét.

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe bao la bát ngát, không ít người trên xe trầm trồ thán phục. Trình Ngôn Vũ im lặng cầm máy ảnh, chụp dọc đường vài tấm.

Đến điểm đến.

Trên xe có hướng dẫn viên du lịch dẫn đoàn khách xuống xe, còn những người du lịch tự túc thì tự đi theo hướng của mình. Trình Ngôn Vũ khoác balo trên vai, xuống xe, theo dòng người đi theo sau hướng dẫn viên du lịch.

Nhiệt độ dần tăng cao, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống nhưng cũng khiến phong cảnh tuyệt đẹp trước mắt hiện ra rõ ràng.

Vách đá Tsagaan Suvarga là một trong những danh lam thắng cảnh của sa mạc Gobi.

Phong cảnh rất đẹp, đồng thời cũng cần leo núi bộ hành, phần lớn đều là những cặp đôi hoặc bạn bè đi cùng nhau, là một đoàn du lịch. Trình Ngôn Vũ thì đi cùng với vài vị khách lẻ, những vị khách lẻ này đều là những người leo núi trang bị đầy đủ đồ nghề, trang phục của Trình Ngôn Vũ cũng gần giống họ, thoạt nhìn cứ như một team vậy, nhưng thực ra chẳng ai quen biết ai.

Thời tiết càng lúc càng nóng hơn.

Một số cô gái bắt đầu không chịu nổi, nhưng lại không muốn tháo khăn quàng cổ và mũ trên đầu xuống. Ánh nắng gay gắt dễ khiến người ta bị cháy nắng, có vài cặp đôi tình nhân đến đây, bạn gái nũng nịu đòi về.

Trong đó có một người leo núi, nhìn thấy cảnh tượng này bèn lên tiếng: “Muốn hút điếu thuốc quá.”

Mọi người đứng cách nhau không xa, một người khác liếc nhìn anh ta rồi nói: “Hút đi, mặt đất đang nóng hừng hực như thế, thể nào đầu ngón tay cũng bốc cháy cho xem. Nếm thử cảm giác đầu ngón tay châm lửa.”

Những người khác nghe xong đều cười rộ lên.

Đùa nhau: “Anh trai thất tình nên mới đến đây leo núi à?”

Người anh em bị nói đùa kia lên tiếng: “Đúng vậy, thất tình muốn sụp đổ luôn, nhìn thấy mấy cặp đôi đang yêu nhau là lại nhớ đến cô bạn gái khốn nạn đó.”

Mọi người lại cười rộ lên.

Trình Ngôn Vũ không cười, im lặng bước đi giữa dòng người, chẳng mấy chốc đã bỏ lại phía sau những cặp đôi tình nhân, giọng nói nũng nịu của cô bạn gái lướt qua bên tai, giống hệt giọng Ôn Dạng gọi anh.

Nhưng anh biết đó chỉ là ảo giác mà thôi.

Có một năm ở trong một buổi triển lãm nhiếp ảnh, Ôn Dạng nhìn thấy một bộ ảnh sa mạc Gobi, cô vươn tay chỉ vào bức ảnh, nói: “Mục tiêu du lịch tiếp theo của em chính là nơi này đấy, Trình Ngôn Vũ.”

Anh nói “Được.”

Anh cũng muốn đến miền Tây Bắc thưởng thức phong cảnh.

Thế mà bây giờ chỉ có mỗi mình anh đến đây.

Leo núi Tsagaan Suvarga khoảng hai tiếng đồng hồ là xong, cũng đã chụp được kha khá ảnh, ai nấy đều nóng muốn ngất xỉu. Đến trạm dừng chân, người anh em vừa mới bị chọc thất tình kia châm điếu thuốc, đưa cho Trình Ngôn Vũ một điếu. Lần này Trình Ngôn Vũ không mang thuốc theo, anh đưa tay nhận lấy nói cảm ơn, người anh em đó nhìn anh cười nói: “Tôi thấy hình như cậu ít đi chơi xa đúng không?”

Trình Ngôn Vũ châm thuốc ngậm vào miệng, đáp: “Ừm, đúng là tôi ít đi.”

“Tôi nhìn là biết ngay, cậu giống kiểu người làm văn phòng hơn.”

Trình Ngôn Vũ cười cười: “Cũng không hẳn, đi khảo sát hiện trường cũng có lúc phơi nắng phơi gió mà.”

“À, thế thì vẫn ngồi văn phòng nhiều hơn.” Người anh em kia là nhiếp ảnh gia, cũng là người yêu thích du lịch bụi, anh ta rít một hơi thuốc, lại sầu não: “Bạn gái cũ của tôi cũng làm văn phòng, nói chuyện nũng nịu yểu điệu, thế mà tôi lại thích.”

Trình Ngôn Vũ nhìn làn cát vàng ở phía xa, không đáp lời.

Ngày thứ ba, vẫn là hành trình trekking trên sa mạc, Trình Ngôn Vũ lại gặp nhóm người đó, mọi người không chào hỏi gì nhau, nhưng đều vô thức đi cùng một nhóm. Bọn họ cùng nhau trèo lên cồn cát cao nhất, trang phục của mọi người đều rất chuyên nghiệp, đen thui một mảng. Trình Ngôn Vũ uống một ngụm nước, nhìn thấy có một cô gái mặc váy dài màu vàng mơ trèo lên trên cồn cát bên cạnh, dang hai tay ra để bạn chụp ảnh, nụ cười rạng rỡ.

Anh thoáng khựng lại mấy giây, nhìn chằm chằm về phía đó, sau khi nhìn thấy mặt cô gái kia thì dời tầm mắt. Người anh em kia nhìn anh, hỏi: “Thích kiểu này à?”

Trình Ngôn Vũ mỉm cười, không trả lời.

Người anh em kia nghiên cứu một hồi rồi bảo: “Đi với bạn thân đấy, chắc là độc thân, muốn xin số cũng không khó.”

Trình Ngôn Vũ liếc mắt nhìn anh ta, nhẹ nhàng hỏi: “Anh quên cô bồ trước của anh rồi à?”

Người anh em kia thoáng sửng sốt, lập tức nói: “Làm gì có, tôi đang chỉ đường cho cậu thôi mà.”

Trình Ngôn Vũ vừa uống nước vừa nói: “Không cần.”

Đối phương lại liếc mắt nhìn anh.

Người này là người ít nói nhất nhóm, cực kỳ kiệm lời, nhưng thuốc đưa điếu nào hút điếu đấy, tay nghề chụp ảnh nhìn là biết nghiệp dư nhưng lại rất nâng niu cái máy ảnh.

Đeo đồng hồ cũng xịn xò, trang phục trên người đều là hàng tốt, gia cảnh hẳn là không tệ, nhưng chắc chắn cũng là người có tâm sự. Những người khác ít nhiều đều hé lộ ra đôi chút, chỉ riêng anh là đến giờ mọi người chỉ biết anh họ Trình, nhiều hơn nữa cũng không có.

“Tối nay đi uống rượu đi.”

Người anh em kia vỗ vai Trình Ngôn Vũ.

Trình Ngôn Vũ đồng ý.

Ai ngờ lại thua ở trận rượu này, nửa đêm Trình Ngôn Vũ bị đau dạ dày, thuốc mang theo cũng không ăn thua, anh nhịn đau xuống lầu chuẩn bị gọi xe đến bệnh viện gần đó, nào ngờ ngất xỉu ngay tại sảnh khách sạn.

Lúc tỉnh dậy.

Xung quanh toàn mùi thuốc sát trùng, những người nhập viện vì vấn đề dạ dày không ít, Trình Ngôn Vũ thấy mu bàn tay đang cắm kim truyền, trên đầu treo chai dịch truyền, anh lại nằm vật xuống giường. Người anh em kia xách theo mấy cái bánh bao đi vào, nói: “Tiểu Trình, cậu tỉnh rồi à? Haiz, biết thế đã không gọi cậu đi uống rượu, bác sĩ nói cậu suýt chút nữa thì thủng dạ dày phải mổ đấy.”

Trình Ngôn Vũ nhìn anh ta: “Không sao, suýt thôi chứ đâu có thủng thật.”

“Cậu cũng lạc quan phết nhỉ.”

Trình Ngôn Vũ cười.

Người anh em kia đưa cho anh một cái bánh bao, nói: “Tôi đi ngó quanh một vòng rồi, không có món gì thanh đạm cả, chỉ có món bánh bao này là coi như thanh đạm. Bác sĩ nói trước mắt cậu chỉ được ăn mấy món thanh đạm thôi, ăn đỡ cái này trước đã nhé?”

Trình Ngôn Vũ đưa tay nhận lấy bánh bao.

Kỳ thực anh cũng không thể ăn cái này, ít nhất là hiện tại chưa thể, nhưng anh vẫn nói lời cảm ơn.

Người anh em đó đưa bánh bao cho anh xong thì phải đi, anh ta còn phải tiếp tục hành trình của mình. Trình Ngôn Vũ một mình ở lại phòng bệnh, bánh bao để trên bàn, anh uống một ngụm nước. Giường bên cạnh cũng là một chàng trai bị đau dạ dày, bạn gái đẩy cửa đi vào, bưng tới một bát cháo để bên giường, vừa thổi vừa nói cháo khó mua lắm, nhưng cuối cùng cũng mua được rồi.

Chàng trai yếu ớt nói, vất vả cho em rồi.

Trình Ngôn Vũ lại thêm ngụm uống nước, nhìn lên trần nhà.

Vùng bụng vẫn âm ỉ khó chịu, anh nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Nếu có thể, anh muốn được quay trở về quá khứ.



Nam Thành.

Mộng Bách.

Lê Mạn giẫm lên đôi giày cao gót bước vào studio, mấy nhà thiết kế đang xúm lại xem máy tính bảng, đến cả nhân viên tư vấn cũng ghé đầu vào, trong cửa hàng lúc này không có khách. Lê Mạn thấy họ xì xào bàn tán, bèn hỏi: “Đang làm gì thế?”

Mấy người kia giật nảy mình, vội vàng hoàn hồn, một nhà thiết kế có tiếng trong số đó dè dặt nói: “Chúng tôi đang xem thiết kế của Bích Lan, từ sau khi bà Phó đeo trong hôn lễ thì bên Bích Lan làm ăn rất phát đạt.”

Nhà thiết kế nói xong cúi đầu.

Cô ta muốn học hỏi.

Hai chữ ‘bà Phó’ khiến thần kinh của Lê Mạn co rút lại, cô ta nhìn bọn họ: “Xem xong thì sao? Mấy người cũng thiết kế ra được à?”

Nói xong, cô ta đi về phía văn phòng: “Tập trung vào công việc trên tay đi. Nhân viên bán hàng thì liên hệ khách hàng, liên hệ nhiều vào.”

Mấy nhân viên bán hàng cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại.

Không phải họ không muốn liên hệ, mà là người ta không muốn để ý đến họ. Giới này vốn dĩ là như vậy, thương hiệu mới mọc lên như nấm sau mưa, Bích Lan vốn dĩ đã làm ăn tốt hơn họ, lần này bà Phó còn đeo trang sức của họ trong hôn lễ, gió chiều nào theo chiều ấy, tất cả đều chạy sang Bích Lan đặt trước. Bích Lan có thừa năng lực để tiếp nhận làn sóng tài nguyên này.

Chẳng mấy chốc đã kéo hết số khách hàng bị cướp mất mấy năm nay quay lại. Giống như Nàng Thơ vậy, cũng đã tiếp nhận được phú quý trời ban này, trong giới đã bắt đầu thi nhau đặt lịch thiết kế hôn lễ vào năm sau với Nàng Thơ.

Đám cưới vừa kết thúc, kéo theo rất nhiều sự tăng trưởng.

Mấy năm nay Mộng Bách gần như đã lọt vào top 3, mấy nhà thiết kế và nhân viên bán hàng có một khoảng thời gian dài đều cho rằng thân phận của mình cao quý, ra ngoài đường lúc nào cũng vênh váo tự đắc.

Từ sau khi sếp Lê ly hôn thì có phần giảm sút, nhưng ít nhất là không đến mức quá rõ ràng, nhưng bây giờ đã rõ ràng đến mức sắp chạm đáy rồi. Mọi người từng hưởng thụ cảm giác đứng trên cao nên nhất thời khó mà chấp nhận kết quả này. Mấy nhà thiết kế thì còn đỡ, muốn xem thử ý tưởng của người khác để học hỏi đôi chút, nhỡ đâu cũng thiết kế ra được sản phẩm hot thì sao? Hiện tại bọn họ rất muốn xoay chuyển tình thế.

Nào ngờ câu nói của sếp Lê đã dập tắt hy vọng.

Trong lòng ai cũng có chút bất bình, nhưng cũng không ai dám cãi lại, trước đó đã có hai người làm gương rồi, họ càng không dám mạo hiểm, chỉ có thể chịu đựng, khó tránh khỏi sinh ra chút oán giận với Lê Mạn.

Cửa văn phòng đóng lại.

Lê Mạn đi đến bàn làm việc ngồi xuống, trên bàn có để sổ sách, cô ta cầm lên xem. Nhìn thấy số liệu trên đó xong, cô ta đóng sầm quyển sổ lại, cầm điện thoại lên xem thử.

Nhưng lại không tìm được một người để tâm sự.

Avatar của Tần Mộc vẫn còn đó, nhưng đã rất lâu rồi hai người không nhắn tin cho nhau, sự nô nức náo nhiệt ngày xưa đã không còn nữa, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Còn mấy người bạn thời xưa, sau khi cô ta trở thành bà Phó bước chân vào giới thượng lưu rồi nên cũng dần dần mất liên lạc. Lê Mạn nghiến răng, cầm sổ sách trên bàn bỏ vào túi, đứng dậy xách túi đi ra ngoài.

Cô ta lái xe một mạch về nhà.

Mở cửa ra, Văn Nguyệt Nhàn đang ngồi trên ghế sofa cho chó chăn cừu Đức ăn thịt bò thái nhỏ. Thấy con gái về, bà ấy chỉ liếc nhìn rồi lại thôi, Lê Mạn ngồi xuống ghế sofa, nhìn Văn Nguyệt Nhàn.

“Phòng làm việc sắp phải sa thải nhân viên rồi, mẹ tính sao đây?”

Gần đây Văn Nguyệt Nhàn chẳng buồn bước chân ra khỏi cửa, cũng đã rất lâu rồi không ra ngoài. Bà ấy thu lại hết thảy sự sắc sảo của mình, để lại ấn tượng tốt đẹp bên ngoài, tránh bị con gái liên lụy.

Bà ấy chậm rãi nói: “Con có biết ai là người rót vốn cho vòng gọi vốn mới nhất của Bích Lan không?”

Lê Mạn hỏi: “Ai?”

“Phó Hành Chu.” Văn Nguyệt Nhàn cất giọng đều đều, “Con nói xem tại sao cậu ta lại đầu tư vào Bích Lan?”

Tim Lê Mạn như bị ai bóp nghẹt, đau đớn vô cùng.

Văn Nguyệt Nhàn thản nhiên nói: “Con nên nhìn rõ hiện thực đi, người ta muốn xử lý con thì chỉ cần dùng một ngón tay là đủ rồi.”

Lê Mạn cắn chặt răng.

“Trong ba năm đó con không làm gì thẹn với lương tâm.”

Văn Nguyệt Nhàn nghe vậy thì bực bội ném mạnh cái bát xuống bàn. Bà ấy quay đầu nhìn cô ta, “Con vẫn chưa nhận thức được sai lầm của mình sao? Được, vậy con đi ra khỏi cái nhà này cho mẹ.”

Lê Mạn im lặng, nhưng cũng không đứng dậy.

Cô ta vẫn còn giữ chút kiêu ngạo, nhưng những ngày tháng qua đã dồn ép cô ta đến mức không thể ngẩng đầu lên nổi. Thế nên cô ta không còn vùng vằng đứng dậy bỏ đi như trước nữa, mà ngồi im đó nhìn chằm chằm vào mẹ mình.

Văn Nguyệt Nhàn nhìn cô ta, bất lực thở dài, nói: “Bây giờ con cần một người chống lưng cho con.”

“Ai có thể chống lưng cho con?”

Văn Nguyệt Nhàn im lặng vài giây rồi nói: “Con biết Chung Long chứ?”

Tim Lê Mạn đập thình thịch.

Văn Nguyệt Nhàn nhìn cô: “Hôm qua cậu ta có gọi điện thoại cho mẹ, nói là vẫn còn rất thích con. Cậu ta thưởng thức tính cách và tham vọng của con, bây giờ cậu ta cũng cần một người bạn đời, chơi bời chán rồi, muốn kết hôn, con có thể cân nhắc thử.”

Lê Mạn nghiến răng: “Anh ta hơn con mười lăm tuổi, là mười lăm tuổi đấy, con cần gì phải cân nhắc nữa?”

Văn Nguyệt Nhàn nhìn vào mắt cô ta: “Chồng của Tần Mộc cũng hơn cô ta mười ba tuổi, người ta có thể, tại sao con lại không thể?”

Lê Mạn siết chặt đầu ngón tay, nhìn mẹ không chớp mắt.

Văn Nguyệt Nhàn vẫn không rời mắt khỏi cô ta: “Con cũng có thể lựa chọn không cần, như vậy càng đơn giản, chấp nhận hiện thực sắp sa thải nhân viên, cúi đầu trước người khác, cụp đuôi lại làm người, bắt đầu lại từ đầu.”

“Xem con chọn như thế nào.”

Nếu tiếp tục giãy giụa, cuộc sống xa hoa của cô ta sẽ không còn nữa, cô ta sẽ trở về điểm xuất phát. Nhưng nếu chấp nhận người đàn ông họ Chung kia, ít nhất là có thể giữ được cuộc sống hiện tại.

Lê Mạn nắm chặt điện thoại, rơi vào hoang mang.

Văn Nguyệt Nhàn bưng ly nước lên uống một ngụm, chậm rãi nói: “Gần đây mẹ có đọc một cuốn sách. Lê Mạn, mẹ học hành không nhiều bằng con, nhưng đọc sách mẹ cũng hiểu được một đạo lý.”

“Đó là, người không lo xa ắt có nỗi phiền gần.”

“Kiêu binh tất bại.” (kiêu ngạo khinh địch thì chắc chắn sẽ thất bại)

“Là đang nói con đấy.”

Văn Nguyệt Nhàn nhìn Lê Mạn.

Bị mẹ nhìn như vậy, trái tim Lê Mạn đập thình thịch, nhận ra được sự sắc bén trong mắt mẹ mình.

“Con cứ suy nghĩ cho kỹ đi.”

Văn Nguyệt Nhàn nói.



Nam Thành

Hoa Phủ

Phó Hành Chu đang ở trong phòng sách nghe Tưởng Dược báo cáo công việc. Sau khi nói chuyện xong, Tưởng Dược nhận lấy tài liệu, suy nghĩ giây lát rồi đè thấp giọng nói với Phó Hành Chu về tình hình gần đây của studio Mộng Bách.

Phó Hành Chu cầm bút máy ký tên lên tài liệu, vừa nghe vậy thì nhàn nhạt ừ một tiếng.

Lúc này.

Ngoài ban công vang lên một giọng nói, Ôn Dạng gọi: “Phó Hành Chu, em bị chuột rút.”

Phó Hành Chu đặt bút xuống, đi ra ban công. Tưởng Dược cũng lo lắng không kém, bây giờ trong bụng bà chủ dang có em bé, anh ấy đi theo qua đó. Vạt váy trắng của Ôn Dạng xòe rộng trên mặt sàn, cô đang ngồi xem bản thảo thì chân đột nhiên bị chuột rút, cô không thể cúi người xuống, vô thức gọi Phó Hành Chu. Phó Hành Chu ngồi xổm xuống bên chân cô, nắm lấy mắt cá chân cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp, Ôn Dạng xuýt xoa một tiếng.

Giọng nói có chút mềm mại: “Gần đây cứ hay bị chuột rút.”

Phó Hành Chu ừ một tiếng, dịu dàng nói: “Ăn tối xong chúng ta ra ngoài đi dạo một lát nhé.”

Ôn Dạng nói: “Sang công viên bên cạnh được không anh?”

Phó Hành Chu mỉm cười đáp: “Được.”

Ôn Dạng nháy mắt mỉm cười, đi trong khu chung cư này cũng chán rồi, công viên bên cạnh có người chơi cờ tướng, có thể đến xem.

Cơn gió nhẹ nhàng lướt quá làm bay bay tà váy của cô, để lộ ra phần bụng đã nhô cao.