Lúc Văn Nguyệt Nhàn bỏ đi, cánh cửa bị đóng sầm lại, hiển nhiên là đã tức giận không nhẹ.
Trong phòng làm việc yên tĩnh đến lạ thường.
Lê Mạn ngồi bất động trên ghế, đầu óc trống rỗng, phải vài giây sau cô ta mới hoàn hồn lại, chộp lấy điện thoại bấm số của Tần Mộc.
Tút tút tút ——–
Nào ngờ một người không rời điện thoại nửa bước như Tần Mộc lại không bắt máy, Lê Mạn dập máy, gọi lại lần nữa, vẫn không có ai bắt máy. Lê Mạn bấm vào avartar Wechat, đổi thành tin nhắn thoại, vẫn không được hồi âm.
Lê Mạn bực bội ném điện thoại lên bàn, rầm một tiếng.
Bên phía Tần Mộc.
Cô ta đang ôm con chó cưng mới mua, nhìn điện thoại hết tắt rồi lại đổ chuông, bĩu môi nhủ thầm, ai thèm bắt máy chứ? Ban nãy vừa nhìn thấy tin tức trên ipad, đầu óc cô ta như ù đi. Cô ta đã không ít lần xuất hiện trước mặt cô vợ bé bỏng xinh đẹp Ôn Dạng kia, không những thế mà lần nào cũng đi cùng Lê Mạn. Sợ cô vợ bé bỏng xinh đẹp này ghi thù, cô ta như muốn phát điên cả lên.
Tại sao kết cục lại thành ra thế này? Cô vợ bé bỏng xinh đẹp kia sao lại ghê gớm đến như vậy. Lê Mạn cướp Trình Ngôn Vũ của cô, giờ cô lại sắp gả cho Phó Hành Chu. Đầu Tần Mộc đau như búa bổ, cô ta bế chó bước xuống ghế sofa, gọi: “Thím Lý, thím Lý, chúng ta hình như còn một căn nhà trống chưa sửa sang gì đúng không?”
Thím Lý đang giặt váy cho cô ta, trên tay đầy bọt xà phòng, bà ấy lau qua tay, đáp: “Bà chủ, tôi cũng không rõ nữa, chắc là còn một căn, giấy tờ nhà hình như cô để trong hộc bàn đấy.”
“Hộc bàn nào? Trong phòng ngủ chính à?”
“Hình như là vậy. Đợi lát nữa tôi giặt xong cái váy này sẽ đi tìm cho cô nhé. Mà sao cô đột nhiên muốn tìm giấy tờ nhà?”
“Để sửa sang lại đó.”
“Sao tự dưng cô lại muốn sửa sang nhà cửa, ở đây chán rồi à?”
“Cũng không phải. Dù sao để trống cũng lãng phí, tôi cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, tiện thể sửa sang lại cho đỡ chán.”
Thím Lý cảm thấy khó hiểu, ngôi nhà đó mới sửa xong chuyển tới ở chưa được bao lâu mà. Bà ấy cẩn thận giặt xong chiếc váy rồi sấy khô treo lên, sau đó mới đi tìm giấy tờ nhà cho Tần Mộc. Nhưng Tần Mộc đã tìm thấy rồi, cô ta lật ra xem: “100 mét vuông, nhỏ quá nhỉ, thảo nào tôi nhét đại vào đây.”
“Vậy cô còn muốn sửa sang lại không?” Thím Lý dè dặt hỏi.
“Dĩ nhiên là phải sửa, thím thấy sửa theo phong cách nào là đẹp? Tôi đã chấm studio Vân Xích lâu rồi, phong cách thiết kế của họ rất hợp ý tôi.”
Thím Lý đáp: “Dạo trước không phải bà chủ thích studio Vận Nhiễm sao? Còn bảo bên đó làm ăn uy tín nữa?”
Tuy bà chủ ngoài miệng khen ngợi studio Vận Nhiễm, nhưng thật ra là xem thường, cho nên mới nhờ nhà thiết kế lâu năm phụ trách thiết kế căn biệt thự này.
Cái studio thiết kế Vân Xích kia có khi cũng chỉ nói cho vui miệng thôi đúng không?
Tần Mộc cầm cuốn sổ đỏ đi ra ngoài: “Tôi đổi studio ưa thích rồi.”
Thím Lý gật đầu.
Quay lại tiếp tục công việc còn dang dở.
–
Lúc Ôn Dạng tỉnh giấc.
Trên điện thoại toàn là tin nhắn, tin tức này đã được đăng tải cách đây một hai tiếng, Dư Tình đã nhắn tin gọi cô dậy như thế này:
Dư Tình: [Dậy mau lênnnnnnn]
Dư Tình: [Bé Dạng]
Dư Tình: [Dậy mau, cậu với ông xã cậu lên hotsearch kìa.]
Vốn dĩ Ôn Dạng vẫn còn ngái ngủ, sau khi nhìn thấy đống tin nhắn này thì cô bỗng chốc tỉnh táo hẳn, bấm vào hotsearch xem thử. Tin tức “#Phó Hành Chu – Tổng giám đốc tập đoàn Khinh Chu sắp tái hôn, vợ sắp cưới là nhà thiết kế Ôn Dạng của Studio thiết kế Vân Xích” vẫn còn đó.
Bởi vì trước đây cô đã từng để lộ mặt trên tài khoản công việc, thế nên lúc này hộp tin nhắn trong tài khoản của cô toàn là người lạ nhắn tin. Nhưng mà Phó Hành Chu không phải người nổi tiếng, cộng thêm trước giờ anh sống rất kín tiếng, công việc chủ yếu tập trung ở bên Hong Kong. Còn cô cũng chỉ là người bình thường, không phải là diễn viên minh tinh hay người nổi tiếng trên mạng, cho nên làn sóng này cũng không quá dữ dội, chỉ có lác đác vài bình luận hỏi có phải hai người liên hôn không, cũng có bình luận nhận xét Phó Hành Chu trông rất điển trai.
Cũng có người khen rốt cuộc cũng có một người không phải là tổng tài bá đạo dầu mỡ, mà là đẹp trai đúng nghĩa.
Gái xinh kết hợp với trai đẹp, quả thực rất xứng đôi.
Cũng có người nói thiết kế của studio Vân Xích rất đẹp mắt, nhà tôi trước đây cũng là do nhà thiết kế đó thiết kế, tôi rất ưng ý, lại còn dịu dàng xinh đẹp, có thể gả cho người đàn ông như thế cũng rất hợp lý, nếu tôi là đàn ông thì cũng muốn lấy cô ấy.
Cũng có một hai người nhắc tới Lê Mạn.
Nhưng tin tức về Lê Mạn với Phó Hành Chu vốn dĩ đã ít, cho nên chẳng mấy chốc chủ đề này đã bị chìm xuống.
Ôn Dạng đọc xong hot search, trả lời Dư Tình.
Ôn Dạng: [Tớ dậy rồi, thấy rồi.]
Dư Tình: [Cuối cùng cậu cũng dậy rồi, haha, vừa rồi nhân lúc chủ đề đang hot tớ đã chia sẻ bài viết đó về trên trang Weibo của studio chúng ta, khẳng định cho cậu đấy.]
Ôn Dạng đỏ mặt: [Được rồi.]
Nói chuyện với Dư Tình xong, cô nhìn thời gian, chắc Phó Hành Chu cũng đã tới Hồng Kong rồi. Lúc anh gọi điện cho Ôn Dạng thì cô vẫn còn đang ngồi trên giường. Vừa bấm nút nhận máy, Phó Hành Chu đã nhẹ giọng hỏi: “Dậy rồi à?”
Ôn Dạng gật đầu, dịu dàng nói: “Ừm, em vừa dậy, anh tới Hồng Kông rồi à?”
Giọng cô có chút mềm mại vừa mới tỉnh ngủ, Phó Hành Chu bước xuống xe đi vào tòa nhà, vừa cười vừa đáp: “Ừm, chuẩn bị lên lầu, hôm nay dì Chung đã làm món bánh hấp em muốn ăn rồi đấy, vẫn đang hâm nóng trong nồi, nhớ ăn nhé.”
“Ừm, em nhớ rồi.”
“Còn buồn ngủ không?” Anh hỏi.
Ôn Dạng vuốt ve mái tóc buông xõa trên vai: “Không, em dậy rồi.”
Cô dời bước xuống giường.
Phó Hành Chu cũng đã bước ra khỏi thang máy.
Ôn Dạng đi đến bên bồn rửa mặt, vừa nặn kem đánh răng vừa mơ hồ nói: “Vừa nãy em có thấy hot search của chúng ta.”
Phó Hành Chu “ừm” một tiếng.
Tưởng Dược gõ cửa bước vào, có việc cần báo cáo với Phó Hành Chu, Ôn Dạng nghe thấy vậy bèn nói: “Em đánh răng đã, anh cứ bận việc của mình đi.”
“Chú Lưu đang ở dưới lầu đợi em đấy, sửa soạn xong thì xuống dưới đi nhé.” Phó Hành Chu dặn dò.
Ôn Dạng đáp: “Vâng.”
Rửa mặt xong, Ôn Dạng đi ra ngoài ăn sáng, hai hôm nay trong nhà dì Chung bận chút nhà nên sáng sớm làm xong bữa sáng đã rời đi. Ăn sáng xong, Ôn Dạng xuống lầu, lên xe của tài xế Lưu đến studio.
Vừa vào cửa đã phát hiện hôm nay trong studio có rất nhiều khách hàng, lại còn đến tận nơi. Ôn Dạng đặt máy tính xuống, liếc nhìn Dư Tình, thấy cô ấy vẫn đang thiết kế nhà kính trồng hoa, dẩu môi nói: “Đến đây vì cậu cả đấy. Hơn nữa cậu nhìn cách ăn mặc của bọn họ đi, trông có giống khách hàng của studio mình không?”
“Đều là nhờ hot search đó của ông xã cậu, bọn họ chắc đến nịnh bợ cậu đấy.”
Ôn Dạng khựng lại, quả nhiên bọn họ vừa thấy cô đến thì thái độ cũng lịch sự hơn hẳn. Hơn nữa lại còn đang trao đổi với Đào Lật, muốn cô nhận lời thiết kế nhà. Cô rót một ly cà phê uống, liếc nhìn Đào Lật.
Đào Lật hiểu ý, lập tức nói: “Nhà thiết kế Ôn dạo này đang bận tham gia cuộc thi nên không nhận đơn hàng được, nếu mọi người tin tưởng tôi thì tôi có thể nhận.”
Ba người kia nhìn nhau, vài giây sau mỉm cười nói: “Được chứ, cô cũng là nhà thiết kế của Vân Xích mà, vậy làm phiền cô vậy.”
Đào Lật không ngờ cô ấy chỉ mới nói vậy mà bọn họ lại đồng ý cho cô ấy thiết kế, nhất thời đứng hình, vội nâng chiếc ipad trong tay lên hỏi: “Hay mọi người xem qua phong cách thiết kế của tôi trước đã nhé?”
“Không sao, tôi tin tưởng Vân Xích.”
Đào Lật chớp mắt.
Đồng ý đơn giản vậy sao?
Cô ấy nuốt nước miếng, nói: “Vâng, tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng ngay, phiền mọi người gửi cho tôi sơ đồ mặt bằng căn hộ.”
“Chúng tôi mang đến cả rồi đây.”
Ba người này không hề nhiều lời, hồ sơ chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, cứ thế đưa thẳng đến trước mặt, đơn giản như uống nước. Đào Lật cầm lấy ba bản hợp đồng, tiễn ba vị khách hàng mỉm cười rạng rỡ ra về mà cô ấy vẫn chưa hoàn hồn được. Cô ấy nhìn Dư Tình và Ôn Dạng, Dư Tình cười ha hả nói: “Ai bảo ông xã của bé Dạng nhà chúng ta là Phó Hành Chu cơ chứ. Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra thôi, không phải hôm nay thì là ngày mai, đợi Ôn Dạng và anh ấy kết hôn rồi, hôn lễ được tổ chức, chuyện thế này sẽ không ít đâu. Đào Lật, em thiết kế cho tốt vào, tuyệt đối đừng làm hỏng bảng hiệu của Vân Xích nhé.”
“Em làm hỏng bảng hiệu của Vân Xích cũng tương đương với làm hỏng bảng hiệu của Khinh Chu đấy, chúng ta không thể để chuyện này xảy ra được.”
Dạo gần đây Đào Lật đã nhận được hai khách hàng, giao tiếp đều rất khó khăn, đây là lần đầu tiên cô ấy tiếp khách hàng đơn giản như vậy, còn cho cô ấy cơ hội thử sức nữa, cô ấy cảm kích còn không kịp.
Cô ấy lập tức nói: “Em sẽ thiết kế thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm bậy, đây là cơ hội để em trưởng thành mà.”
“Chị Ôn, cảm ơn chị.”
Cô nàng chạy về phía Ôn Dạng, ôm chầm lấy Ôn Dạng.
Ôn Dạng đang uống cà phê, mỉm cười ôm lấy cô nàng, nói: “Cố lên.”
Đào Lật gật đầu: “Vâng ạ.”
Hai trợ lý thiết kế còn lại có chút hâm mộ nhìn Đào Lật, có điều các cô tin rằng, chẳng mấy chốc thôi các cô ấy cũng sẽ có cơ hội. Vân Xích thật sự là một nền tảng rất tốt.
Ôn Dạng và Dư Tình ngồi xuống, hai người bận rộn với công việc đang làm dở.
Thiết kế nhà kính trồng hoa.
Có điều, mấy lúc rảnh rỗi Ôn Dạng cũng vào xem qua phần quản trị của Vân Xích, chợt thấy phần tin nhắn riêng nhiều hơn hẳn, đều là những người muốn tìm cô thiết kế. Trong đó có một avatar hết sức thu hút người nhìn, thoạt nhìn là một mỹ nhân, bế chó ngồi nghiêng người, không thấy rõ mặt vì cô ta đang đội mũ, phía sau là phông nền bờ biển.
Tên là Mộc Mộc.
Cô ta hỏi: [Thiết kế Ôn gần đây có rảnh không?]
Mộc Mộc: [Tôi muốn mời cô ấy thiết kế giúp tôi. Tôi thấy căn hộ studio cô ấy thiết kế gần đây rất đẹp, nhưng căn nhà của tôi là ba phòng ngủ hơn một trăm mét vuông, có thể thiết kế như vậy được không?]
Ôn Dạng trả lời cô ta: [Gần đây thiết kế Ôn không có thời gian rảnh, studio còn có những nhà thiết kế khác, tôi có thể giới thiệu một người cho cô.]
Mộc Mộc: [Sao cô ấy lại không rảnh? Khi nào thì cô ấy có thời gian?]
Thiết kế Vân Xích: [Hiện tại vẫn chưa xác định được thời gian ạ.]
Mộc Mộc: [Vậy tôi đợi cô ấy.]
Thiết kế Vân Xích: [Cô có cần gấp không?]
Mộc Mộc: [Gấp lắm, tốt nhất là ngày mai có thể thiết kế giúp tôi.]
Thiết kế Vân Xích: [Vậy thì vẫn nên tìm nhà thiết kế khác đi ạ.]
Thiết kế Vân Xích: [Nhà thiết kế Đào nhé.]
Thiết kế Vân Xích: [(Video), đây là tác phẩm của cô ấy.]
Mộc Mộc:…
Mộc Mộc: [Tôi đợi thiết kế Ôn, khi nào cô ấy rảnh?]
Thiết kế Vân Xích: [Chắc phải thêm một tháng nữa, cô có muốn xếp hàng lấy số không? Tôi có thể đặt hẹn trước cho cô.]
Mộc Mộc:….
Mộc Mộc:….
Từ bao giờ cô ta phải cầu xin người khác như vậy chứ!!
Ngoài lượng người tìm Ôn Dạng thiết kế tăng vọt ra thì cũng có người lấy được số điện thoại của Ôn Dạng, thêm cô làm bạn bè, việc đầu tiên là giới thiệu bản thân, sau đó hỏi cô là có muốn đi uống trà chiều không.
Ôn Dạng:??
Uống trà chiều.
Có quen biết gì đâu mà đi uống trà chiều với nhau chứ??
Buổi tối lúc gọi video với Phó Hành Chu, Ôn Dạng chớp mắt nói: “Anh có thể chặn mấy người kia lại, bảo họ đừng đến tìm em uống trà chiều nữa được không? Em đang bận thiết kế mà.”
Phó Hành Chu đang xem tài liệu, nghe vậy anh liếc mắt nhìn cô, nói: “Được, phiền lắm sao?”
Ôn Dạng cầm lấy gối ôm, cô thủ thỉ: “Không quen biết gì cũng rủ em đi uống trà chiều là sao? Em khá bất ngờ đấy.”
Phó Hành Chu khẽ cười.
“Cùng đi uống một lần là quen biết thôi mà.”
Ôn Dạng nghe vậy, hình như cũng đúng.
Ôn Dạng cầm lấy bánh pudding caramen dì Chung làm ăn một miếng, nói: “Nhưng em không thích, em vẫn thích ở cùng nhóm Dư Tình hơn, cho nên anh khuyên nhủ họ một chút đi.”
Phó Hành Chu nhìn cô ăn bánh pudding caramen, ánh mắt dịu dàng: “Được.”
“Bánh pudding caramen ngon không?”
Ôn Dạng nhìn anh trong video: “Ngon, tiếc là anh không ăn được.”
Phó Hành Chu: “Ừm, đúng là không ăn được.”
Anh nói không ăn được nhưng không phải là không ăn được bánh pudding caramen.
Ôn Dạng thấy anh nghiêm túc như vậy, lại không đoán ra được điều gì khác.
–
Sau hai ngày lên top tìm kiếm, câu chuyện vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống. Từ Nhứ mua hoa, xách theo hộp yến sào đến nhà Trình Ngôn Vũ. Trình Ngôn Vũ đã dọn về Hải Loan, Trịnh Khôi Lệ ở lại chăm sóc anh.
Đồ đạc trong nhà vẫn không có gì thay đổi, thứ thay đổi có lẽ là lắp thêm nhiều kính mới. Nhưng dù đồ đạc vẫn y nguyên như cũ, thì Trịnh Khôi Lệ có sắp xếp thế nào đi chăng nữa cũng vẫn khác xa so với lúc Ôn Dạng còn ở đây.
Từ Nhứ bước vào nhà Trình Ngôn Vũ, có một thoáng quen thuộc, nhưng chẳng mấy chốc cũng đã tan biến. Hai năm sau khi Trình Ngôn Vũ kết hôn, anh ấy từ Lê Thành về đây, thỉnh thoảng cũng đến nhà họ ăn cơm.
Ôn Dạng trổ tài nấu nướng, Trình Ngôn Vũ phụ giúp.
Từ Nhứ đến nơi có Ôn Dạng thường không hút thuốc, chỉ ngồi trên ghế sofa, chốc chốc lại nhìn Ôn Dạng và Trình Ngôn Vũ bận rộn.
Hôm nay Trịnh Khôi Lệ đã nấu cơm xong trước khi anh ấy vào cửa, vừa nhìn thấy anh ấy thì lập tức cất tiếng chào hỏi: “Từ Nhứ, lâu rồi không gặp cháu.”
Từ Nhứ mỉm cười đưa hoa và yến sào cho Trịnh Khôi Lệ, nói: “Dì, đã lâu không gặp, dì dạo này khỏe không ạ?”
Trịnh Khôi Lệ mỉm cười: “Dì vẫn khỏe.”
Tóc bà đã bạc đi nhiều hơn so với trước, lan từ thái dương lên cả đỉnh đầu. Bà đi cất hoa và yến sào, Trình Ngôn Vũ cầm bát đũa bày lên bàn.
Từ Nhứ liếc nhìn Trình Ngôn Vũ: “Dì ở lại là vì bệnh dạ dày của cậu đấy, lo nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Trình Ngôn Vũ mỉm cười: “Tôi biết rồi.”
Ba người ngồi xuống ăn cơm.
Tay nghề của Trịnh Khôi Lệ vẫn như xưa, Từ Nhứ có thể nếm được hương vị quen thuộc của món ăn Nam An, nhưng tâm trạng Trịnh Khôi Lệ không tốt, tâm trạng Trình Ngôn Vũ cũng không tốt, đây đều là sự thật. Ăn cơm xong, giúp dọn dẹp bát đũa gọn gàng rồi Từ Nhứ và Trình Ngôn Vũ ra ban công, mỗi người châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ. Đúng lúc hoàng hôn đang buông xuống, cây cối trên ban công cũng đã được thay mới.
Trước đây Từ Nhứ cũng từng trò chuyện với Trình Ngôn Vũ ở ban công này, lúc ấy Ôn Dạng cầm máy ảnh đứng bên cạnh Trình Ngôn Vũ chụp cảnh hoàng hôn, bây giờ nghĩ lại, những hồi ức này thật tàn nhẫn.
Từ Nhứ hỏi: “Cậu đã xem hot search chưa?”
Trình Ngôn Vũ đáp: “Xem rồi.”
Từ Nhứ liếc nhìn Trình Ngôn Vũ: “Tôi không ngờ Phó Hành Chu sẽ thích Ôn Dạng, trước nay anh ta vẫn luôn cho tôi cảm giác lạnh lùng xa cách, thật sự rất khó đoán được suy nghĩ.”
“Cái hôm tôi vào nhà mới có nhận ra đó là xe của anh ta, nhưng tôi cứ tưởng bọn họ chỉ là hợp tác thiết kế thôi.”
Trình Ngôn Vũ kẹp điếu thuốc trên đầu ngón tay, tay kia vịn vào lan can nói: “Lúc anh ta đầu tư vào Nhất Ngôn là tôi đã biết rồi.”
Từ Nhứ nhướn mày: “Cậu cũng chẳng nói gì.”
Trình Ngôn Vũ nói: “Có gì hay mà nói. Nghe không thấy hoang đường lắm sao? Vợ cũ của tôi bị chồng cũ của người tôi ngoại tình cưới mất rồi.”
Từ Nhứ nhìn Trình Ngôn Vũ, không ư hử gì.
Cũng muốn nói một câu đáng đời lắm, nhưng giữa anh em với nhau vẫn còn đâu đó chút thương hại.
Rầm!
Cửa ban công bị kéo ra, Trình Ngôn Vũ quay người lại, thấy mẹ đứng đó. Trịnh Khôi Lệ đang nắm lấy tay nắm cửa, nhìn chằm chằm Trình Ngôn Vũ mà chất vấn: “Vậy là Ôn Dạng tái hôn với chồng cũ của Lê Mạn à?”
Trình Ngôn Vũ dụi điếu thuốc, thấp giọng đáp: “Mẹ, con xin lỗi.”
Trịnh Khôi Lệ siết chặt tay nắm cửa, cười khẩy một tiếng: “Hay lắm Trình Ngôn Vũ, con đã dâng Ôn Dạng cho người khác rồi đấy.”
“Rất hay.”
Trình Ngôn Vũ cúi đầu: “Con xin lỗi mẹ.”
Trịnh Khôi Lệ tức giận, quay người vào nhà ngồi xuống ghế sofa. Bà nghe nói Chúc Vân đã trở về Nam An chuẩn bị mời người thân lên Nam Thành dự đám cưới. Trình Sơn ở Nam An đi đến đâu cũng bị người ta dòm ngó, bà không biết Phó Hành Chu là ai, hôm đó nhìn thấy xe và khí chất của người đàn ông đó thì bà chỉ biết là Ôn Dạng đã tìm được một người đàn ông tốt hơn.
Bà tiếc nuối trong bất lực, thế nhưng bà lại không ngờ đó lại là chồng cũ của Lê Mạn!! Thật trớ trêu thay!!
Ai cũng nhận ra được Ôn Dạng rất tốt, chỉ có Trình Ngôn Vũ rõ ràng đã có được cô nhưng lại để lạc mất cô.