Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn

Chương 53




Trong phòng ngủ chính, Ôn Dạng hít một hơi thật sâu, đôi mắt ươn ướt. Hai người nhìn nhau, cô cắn chặt môi dưới, Phó Hành Chu hôn lên môi cô, cánh tay cô run rẩy, nổi một lớp mồ hôi mỏng.

Thấy cô run rẩy, Phó Hành Chu mới xoay người, cúi người hôn cô.

Trong khoảnh khắc đó, móng tay Ôn Dạng cắm chặt vào vai Phó Hành Chu.

Một khoảng lặng.

Sau một hồi hôn nhẹ nhàng, Phó Hành Chu ôm cô xuống giường, đi về phía phòng tắm. Cùng với đó là chiếc chăn điều hòa màu sáng bị kéo theo, uốn lượn trên sàn nhà, giống như trải một lối đi bằng hoa.

Hai mươi phút sau.

Ôn Dạng nằm sấp trên giường, hơi buồn ngủ, có chút lười biếng.

Phó Hành Chu bưng một cốc nước vào, ngồi bên giường, xoa tóc cô. Ôn Dạng ừm một tiếng, chống người ngồi dậy uống nước, chưa uống được mấy ngụm đã hết, Phó Hành Chu nhỏ giọng hỏi: “Muốn thêm không?”

Ôn Dạng lắc đầu.

Phó Hành Chu đặt cốc xuống tủ đầu giường, kéo cô vào lòng, Ôn Dạng tựa vào lòng anh. Phó Hành Chu cúi đầu hôn lên vai và xương quai xanh của cô, cơ thể Ôn Dạng run nhẹ, vẫn còn ở trạng thái khá nhạy cảm.

Chiếc váy trên người cô xộc xệch, cô ôm cổ anh, Phó Hành Chu ngẩng đầu nhìn vào mắt cô rồi nói: “Ngày mai anh về Hồng Kông một chuyến.”

Ôn Dạng hơi buồn ngủ, nghe thấy vậy, mở mắt ra đối diện với đôi mắt đen như mực của anh, cô gật đầu, “Ừ, khi nào về?”

Phó Hành Chu nhìn cô.

Trong lòng trào dâng một chút luyến tiếc, anh véo cằm cô, nói: “Cũng một tuần.”

Ôn Dạng nghe vậy, ừ một tiếng.

Cô áp sát vào cổ anh, lười biếng tựa vào, dịu dàng nói: “Đi đi, em về ở với Dư Tình."

Phó Hành Chu lại nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào cô.

Ôn Dạng ngước mắt lên, chớp mắt, vài giây sau, anh cúi đầu hôn xuống.

Sự luyến tiếc không nói thành lời đều được thể hiện trong nụ hôn này. Ôn Dạng vốn dĩ hơi mệt mỏi, nhưng có lẽ cũng có một chút luyến tiếc, cả hai lại quấn quýt lấy nhau lần nữa.

Sáng hôm sau.

Ôn Dạng bị một tiếng động đánh thức, có vẻ như là tiếng robot hút bụi bị hỏng. Cô rất buồn ngủ, mơ màng vô thức chui vào lòng Phó Hành Chu. Phó Hành Chu ôm cô, nhẹ nhàng dỗ dành, sau đó anh cầm điện thoại gọi cho giúp việc.

Dì giúp việc ngay lập tức trả lời: [Thưa ngài Phó, xin lỗi, tôi đã đưa nó đi rồi, có vẻ như nó bị hỏng, cứ muốn chui vào phòng ngủ chính.]

Phó Hành Chu soạn tin nhắn: [Dì mang nó xuống phòng sửa chữa ở tầng dưới.]

Dì giúp việc: [Vâng, tôi đi ngay đây ạ, à mà bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, đang hâm nóng ở bếp.]

Phó Hành Chu trả lời một tiếng, nói cảm ơn.

Thấy Ôn Dạng vẫn chưa dậy, anh đặt điện thoại xuống, kéo cô lại gần, hôn nhẹ lên trán cô. Ôn Dạng vùi đầu vào cổ anh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đêm qua đúng là đã tiêu tốn không ít sức lực.

Phó Hành Chu nằm cạnh cô thêm một lúc nữa, thấy cô đã ngủ say, anh mới dậy.

Vào giờ này đối với anh đã là khá muộn.

Lần ngủ này kéo dài hơn bình thường, khi Ôn Dạng tỉnh dậy, sờ vào điện thoại thì thấy đã hơn mười giờ rưỡi sáng. Cô trừng to mắt, muộn vậy rồi, cô liền bật dậy vội vàng rửa mặt và thay đồ.

Trong số những bộ đồ mới mua ở chỗ anh, có một bộ gồm áo sơ mi và váy ôm. Ôn Dạng buộc tóc lên, không biết từ khi nào trên bàn cạnh giường đã có thêm chiếc dây buộc tóc và kẹp tóc của cô.

Căn phòng này, ban đầu chỉ là nơi Phó Hành Chu thỉnh thoảng nghỉ lại, giờ đây dần có thêm dấu vết của Ôn Dạng.

Ôn Dạng mở cửa bước ra ngoài, liền thấy Phó Hành Chu mặc sơ mi trắng ngồi trên sofa, đang đeo tai nghe bluetooth nói chuyện với ai đó. Cảm nhận được động tĩnh, anh quay đầu lại nhìn cô.

Ôn Dạng mỉm cười, nhép miệng bằng khẩu hình: “Chào buổi sáng.”

Phó Hành Chu nhẹ cong khóe môi, anh lấy điện thoại và nhắn tin cho cô.

Phó Hành Chu: [Trong bếp có bữa sáng.]

Ôn Dạng trả lời: [Vâng (biểu tượng nháy mắt)]

Cô cất điện thoại, đi vào bếp. Cô không nhìn vào máy tính của anh, anh đang họp trực tuyến, những người quản lý cấp cao ở Hong Kong nhìn thấy một bóng hình đi từ hành lang vào phòng ăn, bóng hình ấy mặc váy sơ mi, tóc buộc cao, nhìn từ phía sau là một cô gái xinh đẹp. Những người quản lý thầm nghĩ, thảo nào tổng giám đốc Phó lại ở Nam Thành nhiều hơn.

Chắc hẳn là yêu rồi.

Thật đáng mừng.

Sáng nay dì giúp việc vẫn chuẩn bị bữa sáng rất nhiều, Ôn Dạng vừa cạp bắp vừa uống cháo tổ yến, cô nhắn tin cho anh.

Ôn Dạng: [Anh ăn chưa?]

Phó Hành Chu vừa họp vừa trả lời cô: [Ăn rồi.]

Ôn Dạng: [Ồ.]

Phó Hành Chu: [Ăn xong anh đưa em đến Studio.]

Ôn Dạng: [Dì ấy vẫn nấu nhiều quá.]

Phó Hành Chu: [Cũng giống như hôm qua, em gói mang theo đi.]

Ôn Dạng: [Ừm.]

Ăn xong, cô gói những phần còn lại vào hộp giữ nhiệt, dùng túi đựng đồ ăn mang theo. Cô nhìn anh một cái, Phó Hành Chu vẫn đang nói chuyện, anh rất tập trung, thỉnh thoảng cài lại cúc áo sơ mi. Anh không xả bỏ khuy cổ giống những người đàn ông khác, thường thì anh cài kín mít chỉ chừa lại một cúc áo trên cùng.

Ôn Dạng ngồi lười biếng, cầm điện thoại lên, lướt xem một tin tức tài chính.

Thường ngày Ôn Dạng hầu như không xem, dù sao cô cũng không hiểu, nhưng hôm nay có một bài viết về Khải Tín, Khải Tín công bố một vài thông tin ở quý đầu. Ôn Dạng vốn đã có thiện cảm với Khải Tín, vì vậy cô đã mở ra xem.

Cô không hiểu những con số khổng lồ đó, vì vậy cô tò mò tìm kiếm công ty này.

Kết quả, Phó Hành Chu chính là người nắm giữ cổ phần lớn nhất của công ty này.

Ôn Dạng sững sờ, cô nhìn về phía phòng khách nhỏ, Phó Hành Chu vừa kết thúc cuộc họp, tháo tai nghe, đóng laptop, đứng dậy đi về phía cô. Ôn Dạng nhìn vào bóng dáng cao lớn của anh, cô ngẩng đầu lên nói: “Anh đầu tư vào Nhất Ngôn à?”

Phó Hành Chu nghe vậy, nắm lấy tay cô, rồi cầm hộp đồ ăn cô đã gói, gật đầu, nói: “Để củng cố địa vị của em ở Nhất Ngôn."

Ôn Dạng không biết nói gì.

Người đàn ông này sao lại tốt như vậy.

Cô kéo tay anh, nhìn anh một hồi: "Anh cũng không nói em."

Phó Hành Chu cầm chìa khóa xe, liếc nhìn cô: "Sớm muộn gì em cũng sẽ biết mà."

Ôn Dạng: "Ờm."

Cô nghĩ ngợi một lúc, lại nhìn anh rồi hỏi: "Anh đầu tư chắc cũng đã điều tra kỹ lưỡng rồi chứ? Nhất Ngôn có đáng để đầu tư không?"

Phó Hành Chu mở cửa xe, đặt đồ của Ôn Dạng vào trong, đứng thẳng người, cúi xuống nhìn cô và nói: "Đầu tư vào Nhất Ngôn chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong các dự án của anh, em không cần lo lắng."

Ôn Dạng thở phào nhẹ nhõm.

Phó Hành Chu nhéo nhẹ mũi cô: "Nhất Ngôn có ý nghĩa quan trọng với em, đó mới là điều quan trọng nhất."

Tim Ôn Dạng khẽ rung động.

Cô đưa tay ôm anh.

Phó Hành Chu mỉm cười, duỗi tay ôm eo cô, khẽ hỏi: "Làm sao em biết được? Bên Nhất Ngôn nói với em à?"

Ôn Dạng lắc đầu, đáp: "Em thấy trên Tianyancha."

Phó Hành Chu nghe vậy, nói: "Thông tin vừa mới cập nhật, nên em thấy anh nắm quyền cổ phần đúng không?"

Ôn Dạng ngẫm nghĩ rồi nói: "Hình như là vậy."

Phó Hành Chu "ừ" một tiếng.

(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)

Hai người ôm nhau một lát rồi lên xe. Trùng hợp là câu lạc bộ nằm ở khu vực trung tâm, vừa ra khỏi nhà liền gặp ngay dòng người đông đúc của triển lãm, đường phố lập tức trở nên tắc nghẽn. Những người trẻ cosplay, người mẫu và sinh viên đang kéo nhau đến trung tâm triển lãm. Ôn Dạng tò mò thò đầu ra nhìn, nói: "Đông người thật đấy."

Phó Hành Chu từ từ giảm chân ga, cho cô thêm thời gian để ngắm nhìn.

Ôn Dạng nhìn thấy mấy cô gái cosplay thành những nữ chiến binh cầm đao cong, cô khẽ mỉm cười.

Phó Hành Chu nhìn ánh mắt cô, hỏi: "Em thích nhân vật đó à?"

Ôn Dạng quay đầu nhìn anh, nói: "Cũng tạm thôi, trước đây em thường chơi, nhưng ngoài đời hóa trang cũng đẹp lắm."

Cô hỏi: "Anh có chơi game không?"

Phó Hành Chu liếc nhìn cô, đáp: "Khi không bận thì cũng chơi."

"Anh chơi game nào? Có chơi "Bạo Đồ" không?"

Phó Hành Chu nói: "Chơi vài lần."

"Anh chơi nhân vật nào?"

Thấy cô đầy hào hứng, Phó Hành Chu cười đáp: "Tu La."

Ôn Dạng bất ngờ kêu lên: "Kẻ thù không đội trời chung rồi!"

Phó Hành Chu khẽ cười.

Bên cạnh có một chiếc xe cũng đang kẹt cứng, Trình Ngôn Vũ nhìn đồng hồ, có chút sốt ruột. Lê Mạn ngồi ghế phụ vừa bấm điện thoại vừa nói: "Không biết kẹt đến khi nào nữa, sáng sớm mà đã kẹt thế này, điều tiết giao thông kém quá."

Trình Ngôn Vũ nói: "Đợi chút nữa thì thôi thôi."

Anh ta vừa gõ gõ ngón tay trên vô lăng, vừa vô tình quay đầu, liền nhìn thấy chiếc Porsche bên cạnh, trên ghế phụ là Ôn Dạng, cô cười tươi trò chuyện với Phó Hành Chu.

Trình Ngôn Vũ sững sờ.

Phó Hành Chu đưa tay vuốt nhẹ tóc Ôn Dạng, ánh mắt mang theo vẻ dịu dàng. Khi ngẩng lên, anh nhìn thấy Trình Ngôn Vũ ngồi trong chiếc xe bên cạnh đang nhìn về phía này.

Hai người đàn ông chạm mắt nhau trong khoảnh khắc.

Phó Hành Chu bình thản, nâng kính xe lên, ngăn cách mọi ánh nhìn từ bên ngoài, nhất là của Trình Ngôn Vũ.

Trình Ngôn Vũ nhìn chiếc Porsche bên cạnh đã đóng kín, chỉ thấy lờ mờ kẹp tóc màu sáng trên mái tóc của Ôn Dạng.

Chiếc Porsche lái đi trước.

Biển số xe giờ đã không còn là biển số Hồng Kông nữa, mà là biển Nam Thành.

Lê Mạn ngẩng đầu khỏi điện thoại, nhìn thấy biển số của chiếc Porsche phía trước, một dãy số rất đẹp, giá trị không dưới hàng chục triệu. Lê Mạn nhớ lại biển số xe của Phó Hành Chu, dường như không có chiếc nào là rẻ cả. Biển số chiếc Porsche phía trước cũng đắt tiền.

Đến studio đã là mười một giờ rưỡi, cả buổi sáng trôi qua vì kẹt xe quá nghiêm trọng. Ôn Dạng vươn vai, đặt tay xuống thì Phó Hành Chu đã cúi xuống hôn nhẹ, nói: "Một tuần nữa gặp lại."

Đôi môi của Ôn Dạng đỏ mọng, có chút không nỡ: "Ừ, em đợi anh về."

Nhìn chiếc xe màu đen chạy xa, Ôn Dạng lên lầu. Dư Tình đang tiếp khách hàng, trông có vẻ thiếu ngủ. Ôn Dạng lấy phần ăn trong hộp ra chia cho cô ấy. Dư Tình xoa mặt, Ôn Dạng cười, tiến lại gần giúp cô ấy tiếp khách. Khách hàng thấy hai nhà thiết kế xinh đẹp cùng lắng nghe nhu cầu của mình, cảm thấy rất được tôn trọng.

Anh ta cũng rất hào phóng đưa ra yêu cầu, cuối cùng còn hỏi Ôn Dạng: "Cô làm trong nghề này bao lâu rồi?"

Ôn Dạng mỉm cười đáp: "Mới hai năm."

Cô đã chuẩn bị sẵn một bài nói chuyện để thuyết phục người khác tin tưởng, rằng hai năm trước cô làm trợ lý thiết kế. Hầu hết khách hàng đều tin. Người khách nghe xong nói: "Mới hai năm, còn trẻ quá."

Ôn Dạng cười đáp tiếng.

Sau khi trò chuyện vài câu và tiễn khách hàng ra về, Dư Tình ngồi phịch xuống ghế sofa, kéo gối ôm che mặt: "Mệt chết mất."

Ôn Dạng ngồi xuống bên cạnh, kéo chiếc gối ra: "Cậu ăn sáng chưa?"

"Chưa, nhưng cũng không muốn ăn nữa. Đợi lát gọi một phần mì, muốn ăn món có nước."

Ôn Dạng nói: "Lát nữa tớ gọi cho cậu. Đêm qua mấy giờ cậu mới ngủ?"

Dư Tình bỏ gối xuống, nhìn Ôn Dạng: "Năm giờ."

Ôn Dạng: "…Thôi được, bản vẽ đã xong chưa?"

Dư Tình cười gật đầu: "Xong rồi xong rồi."

Ôn Dạng thở phào.

Dư Tình nhéo má Ôn Dạng: "Sao hôm nay cậu đến muộn vậy?"

Ôn Dạng kéo Dư Tình ngồi dậy: "Kẹt xe. Còn nữa, tớ muốn bàn với cậu chuyện này."

Dư Tình ngồi thẳng dậy, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Ôn Dạng kể lại chuyện khách hàng hôm qua, và đề xuất muốn trả lại tiền đặt cọc cho anh ta, đồng thời đưa ra lý do.

Nghe xong, Dư Tình sững người trong một giây.

Cô nói: "Ôi vãi, sao tớ không nghĩ ra nhỉ."

Ôn Dạng đáp: "Tớ chỉ muốn bàn với cậu thôi, nếu được thì chúng ta cứ làm vậy."

Dư Tình gật đầu: "Đương nhiên là được, khách hàng phiền phức thế này đúng là làm tốn thời gian. Không hổ danh Phó Hành Chu, nếu anh ta không nói thì mình cũng chẳng nghĩ ra được."

"Cậu biết mà, bên phía Lưu Ngu thì tuyệt đối không cho phép hoàn lại tiền đặt cọc. Khách hàng đã đặt cọc rồi dù có treo cổ cũng phải vẽ cho xong. Tư duy của bọn họ tôn vinh khách hàng là thượng đế, nhưng thật ra, nếu chúng ta muốn làm việc hiệu quả hơn thì phải lựa chọn khách hàng kỹ càng. Nếu không, chỉ với vài người trong studio của chúng ta, sớm muộn gì cũng kiệt sức thôi."

Ôn Dạng nói: "Tớ cũng nghĩ thế. Nếu cậu đồng ý, tớ sẽ liên hệ với khách hàng đó ngay."

"Có thể có thể."

Ôn Dạng nghĩ gì đó rồi nói tiếp: "Nhưng chúng ta cần phải hoàn thiện quy tắc này, vì sau này studio của chúng ta sẽ phải đối mặt nhiều khách hàng và nhiều nhà thiết kế hơn."

Dư Tình nói: "Đương nhiên. Nếu cậu không rõ thì cứ hỏi bạn trai cậu chứ sao." Dư Tình nháy mắt cười tinh nghịch.

Ôn Dạng đỏ tai, đẩy cô ấy một cái.

Chiều hôm đó, Phó Hành Chu đến Hồng Kông, trước khi đi nhắn tin cho Ôn Dạng. Cô đã xử lý xong vụ khách hàng kia. Nói thật, vị khách đó cũng khá thú vị, khi Ôn Dạng đề cập đến việc hoàn tiền cọc, anh ta lập tức nói sẽ suy nghĩ thêm, hứa sẽ đưa ra yêu cầu hoàn chỉnh vào ngày mai. Cuối cùng, tiền cọ chưa hoàn lại và khách hàng được cho thêm một ngày để suy nghĩ.

Hoàn toàn là tình thế "mình yếu thì anh ta mạnh, mình mạnh thì anh ta yếu."

Khi Phó Hành Chu biết kết quả, anh nhắn lại: [Không tệ.]

Ôn Dạng trả lời anh bằng một nhãn dán vươn vai.

Phó Hành Chu bên kia cười một tiếng

Triển lãm truyện tranh ở Nam Thành diễn ra trong ba ngày, rất náo nhiệt. Các trạm xe buýt, ga tàu điện ngầm, thậm chí cả nhà hàng dưới tòa nhà của Ôn Dạng đều thường xuyên có các học sinh cosplay ghé qua.

Có hai bạn trẻ hóa trang thành quái vật bị mắc kẹt ở cửa nhà hàng Thái Lan dưới lầu, sau đó vài nhân viên ra giúp đỡ đẩy vào, hai bạn ấy mới có thể ăn trưa.

Ôn Dạng và Dư Tình thấy trong nhóm chat đặt đồ ăn và đều cười không ngớt

Ngày cuối cùng của triển lãm sắp kết thúc, thì một tin tức bất ngờ nổ ra.

Triển lãm xảy ra vụ giẫm đạp.