Từ Nhứ không chỉ biết đó là biển số xe Hồng Kông, mà còn nhận ra người đóng cửa xe là Tưởng Dược, nhưng anh ta không nghĩ nhiều vì biết Ôn Dạng đang giúp Phó Hành Chu sửa nhà, việc qua lại như vậy là bình thường.
Từ Nhứ nhìn Trình Vũ Ngôn, đáp: “Đúng là biển số Hồng Kông.”
Trình Vũ Ngôn nhận được câu trả lời khẳng định, tựa vào lan can nhưng không nói gì, dường như mọi phát triển sau khi ly hôn đều nằm trong dự đoán. Anh ta nắm chặt lan can.
Từ Nhứ cố tình không giải thích mà nhìn Trình Vũ Ngôn, nói: “Tôi thật sự không hiểu cậu đang nghĩ gì nữa.”
Trình Vũ Ngôn im lặng, nhìn về phía mặt trăng xa xăm.
Một lúc lâu sau, anh ta mới nói: “Đã qua rồi, không có gì để nghĩ.”
Lúc này, điện thoại Trình Ngôn Vũ reo, anh ta lấy ra xem, là cuộc gọi từ Lê Mạn.
Trình Ngôn Vũ nhận cuộc gọi, giọng nói quyến rũ của Lê Mạn vang lên: “Khi nào em về? Mang cho chị một phần ăn.”
Trình Vũ Ngôn hỏi: “Chị muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, dậy thấy hơi đói.”
Trình Vũ Ngôn gật đầu: “Được.”
Từ Nhứ thoáng nghe thấy giọng Lê Mạn, anh ta mím môi, khoanh hai tựa lưng vào tường, trong lòng nghĩ vẫn không hiểu được những chuyện lằng nhằng mà Trình Vũ Ngôn đã làm.
Chiếc xe hơi đen chạy vào con đường lớn, hai bên đều là bóng cây, nơi này có cây xanh rất tốt. Khu Thiên Việt này cũng không tệ, diện tích khá lớn, chỉ là không đủ yên tĩnh.
Khi Ôn Dạng ngồi vào trong, Phó Hành Chu đóng tài liệu lại, quay đầu nhìn Ôn Dạng. Cô cười hỏi: “Chẳng phải anh nói một tuần sau mới về sao?”
“Anh vừa xong việc thì về liền.” Anh đưa tay nắm lấy tay cô, Ôn Dạng bị anh nắm, mắt cười cong cong.
Phó Hành Chu nhìn bộ đồ của cô, đây là lần đầu tiên thấy trực tiếp, từ video Vlog của cô thì anh đã thấy nhưng nhìn trực tiếp còn đẹp hơn mấy chục lần.
Từ Nhứ của Công ty Khoa học kỹ thuật Bạo Đồ anh có ấn tượng, Tưởng Dược đi giao quà cũng qua sự đồng ý của anh.
Anh đương nhiên biết mối quan hệ của Từ Nhứ và Trình Vũ Ngôn, cũng biết việc cô xuất hiện ở Thiên Việt tối nay chắc chắn sẽ gặp Trình Vũ Ngôn.
Phó Hành Chu thấy dây chuyền trên cổ cô, anh cảm thấy yên tâm hơn.
Chiếc xe hơi đen lần này vẫn đi đến câu lạc bộ lần trước, Ôn Dạng theo Phó Hành Chu xuống xe, nhìn anh một cái. Phó Hành Chu nắm tay cô, cất giọng: “Đây là một trong những tài sản của Khinh Chu.”
Ôn Dạng nghe xong, lập tức phản ứng lại: “Vậy khu nghỉ ngơi lần trước trên tầng thượng là nơi anh thường ở lại sao?”
Phó Hành Chu dẫn cô vào thang máy, nói: “Có thể coi là vậy.”
Ôn Dạng ngước mắt nhìn anh, vẫn có chút nghi hoặc.
Phó Hành Chu chạm vào mũi cô một cái, nói: “Trước đây đa phần anh sống ở nhà cũ, thời gian về Nam Thành không nhiều, ở một hai đêm tại nhà cũ cũng tạm được. Anh cũng lười ở khách sạn, nên mới để lại một khu nghỉ ở đây.”
Ôn Dạng hiểu ra.
Hóa ra lần trước đến cô đã cảm thấy khu nghỉ ngơi trên tầng thượng giống như một căn hộ, đầy đủ tiện nghi, diện tích cũng lớn tương đương với một căn hộ. Mở cửa lớn, Ôn Dạng cùng Phó Hành Chu bước vào, Tưởng Dược cũng đi theo. Nhưng Tưởng Dược chỉ đi đằng sau, giúp mang tài liệu và máy tính vào để lại trên bàn trà, sau đó lặng lẽ rời đi.
Điểm khác biệt lần này so với lần trước là trên bàn có đặt trái cây, tất cả đều vừa rửa sạch. Trên bàn còn có sữa nóng vừa hâm, đã chuẩn bị sẵn cho Ôn Dạng.
Ôn Dạng để túi xuống, ngồi trên sofa.
Phó Hành Chu rót một cốc sữa đưa cho cô, Ôn Dạng đưa tay nhận. Anh tháo cúc tay áo, ngồi cạnh cô, rót cho cô một cốc trà nóng, khói bốc lên.
Ôn Dạng uống một ngụm, đổ một chút sữa lên cổ tay, dính dính. Cô thở dài một tiếng, đặt cốc xuống.
Phó Hành Chu nắm lấy cổ tay cô, lấy giấy lau cho cô, Ôn Dạng nói: “Cần phải rửa tay.”
Phó Hành Chu nói: “Nhà vệ sinh ở bên trong.”
Ôn Dạng ứng tiếng, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, lần trước đến là dùng nhà vệ sinh trong phòng ngủ chính, vì diện tích quá lớn, cô không khám phá nhiều chỗ khác.
Lần này vẫn là về phía phòng ngủ chính, cô mở vòi nước rửa cổ tay, không ngờ vòi nước mạnh quá, làm ướt cả tay áo, phần vải lụa trắng lập tức bị thấm ướt.
Sau khi trả lời xong một email, Phó Hành Chu phát hiện Ôn Dạng vẫn chưa ra bèn đứng dậy đi tìm. Anh đẩy cửa vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ chính, Ôn Dạng đứng tựa vào bồn rửa tay, thổi khô tay áo, cô nhìn anh với vẻ đáng thương: “Ướt nhẹp rồi, tay áo đều ướt
Phó Hành Chu nghe vậy, ánh mắt thoáng hiện ý cười. Anh lấy một cuộn khăn từ bồn rửa tay ra, hỏi: “Hai bên tay đều ướt sao?”
Ôn Dạng giơ tay cho anh xem.
Phó Hành Chu cầm khăn, lau cho tay áo bên kia của cô, còn Ôn Dạng cầm máy sấy tóc thổi. Gió từ máy sấy thổi ra hơi nóng, nhưng mang theo hương thơm nhẹ nhàng của phòng tắm. Có lẽ anh rất ít ở đây nên nơi này rất sạch sẽ, hương thơm là từ viên xả hương trên bồn rửa tỏa ra, bao gồm cả khăn cũng mang mùi hương của viên xả.
Cô kéo tay áo lên, cổ tay trắng muốt xinh đẹp trong lòng bàn tay anh cực kỳ mềm mại.
Tay anh kể cả phần cổ tay cũng rất đẹp, những đường gân xanh nhạt trải dài trên mu bàn tay anh ta. Trong không khí thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ, mặt của Ôn Dạng càng lúc càng nóng bừng lên, vừa như bị hơi nóng từ máy sấy tóc, lại vừa như do bầu không khí xung quanh. Ôn Dạng tắt máy sấy, treo nó lại. Phó Hành Chu hành động, bế cô đặt lên bồn rửa tay.
Tim Ôn Dạng đập mạnh.
Dù có ngồi trên bồn rửa tay, cô cũng chỉ có thể miễn cưởng ngang anh. Lúc này, trong mắt cô, anh rất đẹp, đẹp như những tia sáng lấp lánh.
Phó Hành Chu nhìn cô, "Tối nay gặp Trình Ngôn Vũ có khó chịu không?"
Ôn Dạng không ngờ anh lại hỏi như vậy, hàng mi cô khẽ động. Một lúc sau, cô lắc đầu nói: "Không cảm thấy gì, chỉ là cảm thấy vật đổi sao dời."
Phó Hành Chu nhướn mày, nói: "Bộ đồ này đẹp lắm."
Ôn Dạng chớp mắt, lập tức giải thích: "Em không mặc nó vì anh ta, bình thường em cũng mặc như thế này."
Phó Hành Chu nhẹ nhàng cong khóe môi: "Biết mà."
"Anh chỉ vì em mặc nó mà thấy tim mình rung động thôi."
Tim Ôn Dạng đập loạn nhịp hơn, làm sao có người đàn ông nào có thể nói lời tình tứ một cách tự nhiên như vậy. Sau đó, Phó Hành Chu giữ eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Ôn Dạng theo phản xạ nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy cổ anh. Phó Hành Chu dễ dàng cạy mở môi cô, mυ"ŧ hôn bờ môi ấy. Cánh tay Ôn Dạng mềm nhũn, hàng mi khẽ rung, không biết gì nữa.
-
(Bản dịch được thực hiện bởi Grey)-
Thiên Việt.
Sau buổi tiệc tưng bừng, ngôi nhà mới sửa xong trở nên bừa bộn. Những người khác đều đã rời đi, Dư Tình bị Từ Nhứ ép ở lại giúp anh ta dọn dẹp nhà cửa, cô tức giận đến nỗi lườm nguýt liên tục.
Vừa dọn dẹp vừa nói: "Tôi là nhà thiết kế, không phải bà giúp việc nhà anh. Mua nhà lớn thế này mà không thuê nổi giúp việc thì đừng mua."
Từ Nhứ ném đồ vào thùng rác, nói: "Giúp việc vẫn chưa làm, hơn nữa lúc nãy cô cố ý làm đổ cả túi khoai tây lên người Trình Ngôn Vũ, đống vụn khoai tây này cô cũng phải dọn chứ?"
Dư Tình bĩu môi: "Đáng đời anh ta."
Từ Nhứ liếc Dư Tình một cái: "Đừng trẻ con như vậy, cô thấy Ôn Dạng cũng dần dần buông bỏ rồi. Nếu cô làm những chuyện như thế, nếu Ôn Dạng có mặt, cô ấy sẽ chỉ cảm thấy xấu hổ thôi."
"Vì cậu ấy không có ở đó nên tôi mới làm." Dư Tình nói, tất nhiên cô không phải kiểu người không biết xem xét tình huống. Khi Ôn Dạng có mặt, cô còn phải lo lắng cho cảm xúc của Ôn Dạng, đâu còn thời gian bận tâm đến họ Trình kia nữa.
Từ Nhứ nhún vai: "Được rồi."
Lúc này, cửa mở, một cô gái quay lại, cô ấy cầm một bó hoa đặt lên bàn và nói: "Sếp Hứa, hoa của anh, lúc nãy tôi quên đưa."
Từ Nhứ thấy vậy: "Cảm ơn nhé, về sớm đi."
Cô gái đó cười tít mắt nhìn Từ Nhứ vài giây rồi mới quay đi. Dư Tình thấy thế, giọng không khỏi chua chát: "Ồ, sếp Hứa, hoa của anh kìa."
Từ Nhứ liếc cô: "Ghen à?"
Dư Tình bị nói trúng tim đen, mặt mày không vui.
Từ Nhứ thấy sắc mặt Dư Tình thay đổi, không nói thêm gì nữa.
Anh ta vào trong dọn dẹp, vài phút sau quay ra nói: "Lát nữa, mớ táo kia cô muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu về, thích thì cứ lấy nhiều."
Dư Tình chất đống bát đũa của anh ta vào máy rửa bát, nói: "Biết rồi."
Từ Nhứ đợi một lúc rồi lại ra, nói: "Tôi đưa cô về, tiện thể hỏi xem Ôn Dạng về nhà chưa."
Dư Tình rửa tay xong, cũng không kể với Từ Nhứ chuyện giữa Ôn Dạng và Phó Hành Chu, những chuyện này để Ôn Dạng tự nói thì hơn. Cô ấy thuận theo lời Từ Nhứ nói: "Cậu ấy về rồi, vừa nhắn tin cho tôi."
Từ Nhứ yên tâm.
-
Một lúc sau.
Phó Hành Chu khẽ rời khỏi cô, vén tóc cô ra sau tai. Hàng mi của Ôn Dạng vương vài giọt nước. Ki đối diện với anh, cô cảm thấy rất ngại ngùng. Phó Hành Chu cúi đầu, lại hôn nhẹ lên môi cô, thì thầm: "Ra ngoài nhé?"
Ôn Dạng gật đầu, ở đây nóng quá.
Phó Hành Chu bế cô xuống, dắt cô ra ngoài, dẫn cô đến cửa và nhập dấu vân tay của cô.
Ôn Dạng quay đầu nhìn anh.
Phó Hành Chu nói: "Có vân tay thì ra vào sẽ tiện hơn."
Anh nhìn cô và nói: "Nơi này có thể coi là một nơi nghỉ ngơi khác của em."
Ôn Dạng gật đầu: "Vậy được."
Phó Hành Chu khẽ nói: "Tùy em bày trí."
Ôn Dạng mỉm cười.
"Ừ."
Lúc này, Ôn Dạng mới nhìn qua cách bố trí, một phòng nghỉ khép kín, bên trong còn có phòng phụ, phòng chiếu phim và phòng cờ. Trong phòng cờ là một bàn cờ vua quốc tế, đen và trắng, cả vua và hậu.
Ôn Dạng cầm lên quân hậu lớn nhưng không biết đặt vào đâu.
Phó Hành Chu đứng cạnh cô, nắm cổ tay cô và đặt quân cờ vào ô đen: "Đặt ở ô đen."
Ôn Dạng lại cầm quân vua đen.
Phó Hành Chu ra hiệu cô đặt nó bên cạnh quân hậu đen, Ôn Dạng làm theo. Phó Hành Chu lấy những quân cờ khác, sắp xếp lên bàn và hỏi: "Em đã chơi bao giờ chưa?"
Ôn Dạng lắc đầu: "Em từng chơi cờ cá ngựa thôi."
Phó Hành Chu chỉ vào quân vua đen, đứng bên cạnh cô, nói nhỏ: "Đây là vua, bên cạnh là hậu, những quân còn lại là xe, tượng, mã và tốt."
Ôn Dạng nghe và gật đầu, nghe rất chăm chú. Phó Hành Chu cúi nhìn cô, nhẹ nhàng đẩy quân xe lại gần: "Luật chơi cờ vua thực ra rất đơn giản, mỗi quân cờ đều có cách đi cố định, chỉ cần biết cách vận dụng."
Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Hành Chu mỉm cười: "Muốn chơi không?"
Ôn Dạng gật đầu.
Phó Hành Chu nói: "Anh sẽ dạy em."
"Được thôi."
Nhưng bảo cô nhớ hết luật chơi trong một lúc thì vẫn hơi khó, cô chỉ nhớ quy tắc của vua và hậu, còn xe, tượng, mã và tốt thì nghe mà vẫn thấy rối. Vì thế cô đi sai, Phó Hành Chu giúp cô sửa lại, rồi dùng quân cờ của mình để cho cô ăn quân, giúp cô hiểu cách tạo thế bao vây. Ôn Dạng phát hiện ra rằng cờ vua quốc tế thật sự rất thú vị.
Thật ra điều khiến nó thú vị chính là Phó Hành Chu đã đút tận tay cho cô, để cô cảm nhận niềm vui của việc ăn cờ.
-
Khi rời câu lạc bộ, đã rất muộn.
Về đến khu chung cư Nhã Các, Ôn Dạng mở cửa vào, Dư Tình ngồi trên sofa, ngó đầu nhìn cô một cái: "Về rồi à?"
Ôn Dạng cười đáp: "Ừ, về rồi."
Khi cô thay giày, thấy trên bàn bếp có một túi táo to, cô treo túi xách lên rồi hỏi: "Cậu thật sự mang táo về à?"
Dư Tình ôm chiếc gối, cả người ngả ra lưng ghế, nói: "Từ Nhứ bảo tớ lấy, nên tớ lấy thôi."
Ôn Dạng rót một cốc nước đi về phía sofa nhưng thấy Dư Tình có vẻ uể oải, tâm trạng không mấy cao hứng, cô ngừng lại ngồi lên tay vịn, khẽ chạm vào Dư Tình: "Cậu sao thế?"
Dư Tình thở dài, nhìn Ôn Dạng: "Có chút phiền."
Ôn Dạng ngồi sát vào Dư Tình trên ghế sofa: "Phiền chuyện gì? Chưa tìm ra nguyên nhân à?"
Dư Tình nhìn Ôn Dạng, nói: "Có phải chúng ta với Nam An 1 không hợp không?"
Ôn Dạng ngẩn người.
Trường Nam An 1?
Cô ngập ngừng hỏi: "Cậu đang nói Từ Nhứ?"
Từ Nhứ đúng là người bên Nam An 1, cùng trường với Trình Ngôn Vũ, dù chỉ học một năm nhưng cũng tính là người của Nam An 1.
Dư Tình gật đầu.
Ôn Dạng nhìn cô ấy: "Cậu phiền não về Từ Nhứ à?"
Dư Tình vò tóc, nhỏ giọng nói: "Xem như vậy đi. Ban đầu tớ cực kỳ ghét người này, làm việc rườm rà, lại coi tớ như trâu bò. Nhưng sau đó, anh ta luôn kiên quyết bảo vệ tớ, tớ lại nhớ đến những điều tốt của anh ta, thích đấu khẩu với anh ta. Rồi tối nay có một cô gái tặng hoa cho anh ta, đột nhiên tớ cảm thấy không thoải mái."
"Vấn đề là anh ta còn vạch trần tớ ngay tại chỗ, hỏi tớ ghen à."
"Tớ ghen gì chứ, tớ đâu có ghen."
Ôn Dạng nhìn Dư Tình ôm chặt chiếc gối, lông mày chau lại đầy phiền muộn. Cô ngừng lại một chút, nắm tay Dư Tình và hỏi: "Có phải cậu thích anh ta không?"
Dư Tình lập tức kinh ngạc, ngẩng đầu lên: "Tớ thích anh ta? Sao có thể, ai lại thích loại người như anh ta, vừa soi mói lại lắm chuyện."
Ôn Dạng im lặng vài giây.
Cô nhẹ nhàng an ủi: "Vậy cậu đừng để ý đến những gì anh ta nói nữa, chỉ cần làm theo ý mình thôi. Cậu muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói."
Dư Tình nghe vậy, cảm thấy có lý, cô ấy cười: "Phải rồi, tớ cần gì quan tâm anh ta."
Ôn Dạng thở dài một hơi.
Cô nghĩ rằng Dư Tình có lẽ đã thích Từ Nhứ rồi, chỉ là lúc này không muốn thừa nhận. Dù gì hai người họ luôn đối đầu nhau, chắc chưa bao giờ nghĩ đến chuyện khác, quan hệ lại phức tạp, vừa là khách hàng vừa là bạn bè. Trong tình huống như vậy, tình cảm thay đổi là điều khó mà nhận ra ngay, Dư Tình cần thời gian để tiếp thu.
Phó Hành Chu lần này về có thể ở lại Nam Thành một thời gian. Nhưng anh cũng rất bận rộn, buổi trưa Ôn Dạng gửi tin nhắn thoại cho anh, lúc đó anh đang họp, đã chuyển giọng nói thành văn bản. Tuy hiển thị là một chuỗi văn bản nhưng anh hoàn toàn có thể hình dung ra ngữ điệu của cô.
Ôn Dạng: [Em đang ăn cơm, hôm nay dưới lầu bán cơm cà chua xào trứng (icon cười tít mắt)]
Phó Hành Chu xem xong, gõ trả lời: [Chỉ có một món à?]
Ôn Dạng: [Giảm cân.]
Thấy hai từ này, Phó Hành Chu bật cười, anh rút nắp bút, viết một dòng trên sổ rồi đưa cho Tưởng Dược bên cạnh. Tưởng Dược liếc mắt qua, liền đáp: "Vâng."
Hai mươi lăm phút sau.
Đầu bếp của một nhà hàng tư nhân cùng vài người phụ bếp mang những món ăn sở trường đến văn phòng của studio Vân Xích. Mọi người vừa ăn xong nhưng nghe thấy mùi thơm thì đều quay đầu nhìn.
Họ mang thức ăn đến chỗ Ôn Dạng.
Ôn Dạng ngẩn người, nói: "Tôi vừa mới ăn xong."
Hai tiếng "tít tít" vang lên, điện thoại cô vang lên. Cô cầm điện thoại xem.
Phó Hành Chu: [Ăn thêm chút nữa, được không?]
Ôn Dạng: …
Cô đã no rồi.
Dư Tình thò đầu nhìn cô, khoác tay lên vai Ôn Dạng cười nói: "Không thể nói với bạn trai là muốn giảm cân, người ta chỉ muốn nuôi cậu trắng trẻo mập mạp mà thôi."
Ôn Dạng: "..."
Cuối cùng, những món ăn đó được để lại, Ôn Dạng gọi các đồng nghiệp cùng ăn. Mọi người trước đó chỉ ăn cơm hộp để no bụng, sao có thể sánh với thức ăn từ đầu bếp riêng. Khi mở nắp ra, mùi thơm ngào ngạt khiến mọi người tăng thêm cảm giác thèm ăn, lập tức cầm đũa.
Ôn Dạng cũng vô tình ăn thêm nửa bát cơm, khi mấy người đang ăn vui vẻ thì... cửa bị gõ.
Ôn Dạng quay đầu nhìn.
Đứng ở cửa là một người có vẻ quen quen, đó là trợ lý của Trình Ngôn Vũ, Vu Chiêm. Cậu ta chỉnh lại kính, tay cầm một túi tài liệu, mỉm cười với Ôn Dạng.