Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn

Chương 29




Dư Tình đứng bên cạnh liền nói ngay: “Cậu nhắn lại là "cần" đi.”

Ôn Dạng ngượng ngùng liếc nhìn Dư Tình, sau đó suy nghĩ một lúc và nhắn lại cho Phó Hành Chu.

Ôn Dạng: [Vậy được, cảm ơn tổng giám đốc Phó.]

Dư Tình nhún vai, cầm cốc cà phê đi về phía bàn làm việc, nói: “Tớ biết ngay là cậu sẽ trả lời như thế. Nhưng phải nói trước nhé, tớ không có rãnh đâu. Khách hàng yêu cầu thiết kế phong cách Trung Hoa mới kia khó tính thế nào cậu biết rồi đó, tớ vẫn đang vất vả với anh ta.”

Ôn Dạng cười, đi tới đưa vé cho Dư Tình xem: “Không đi thật à?”

Dư Tình lắc đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không nhúc nhích.

Dù rất muốn, nhưng không thể phá hỏng kế hoạch tìm hiểu một người đàn ông của bạn thân. Ngay cả khi muốn đi, Dư Tình cũng phải tỏ ra lạnh lùng từ chối, kiên quyết thực thi đến cùng. Ôn Dạng đứng lắc lư bên cạnh Dư Tình một lúc lâu, nhưng Dư Tình vẫn giữ vững lập trường.

Đúng lúc này, Đào Lật cầm bản vẽ đã in sẵn đi tới, nhìn thấy tấm vé trong tay Ôn Dạng, liền tò mò hỏi: “Chị Dạng, đó là gì thế ạ?”

Mặt đầy sự tò mò, nhưng ngay lập tức bị ánh mắt lạnh của Dư Tình làm cho cứng đờ, Đào Lật lập tức im lặng: “Dù là gì thì em cũng không có hứng thú, dạo này bận lắm.”

Ôn Dạng nhìn hai người họ đang diễn kịch.

Mặc dù Dư Tình thực sự bận, Ôn Dạng cũng không chắc cô ấy có thật sự không muốn đi hay không, nhưng cô vẫn đưa vé cho Dư Tình. Trước đây họ từng đi xem triển lãm với nhau, dù là triển lãm thiết kế hay triển lãm ảnh, họ đều từng đi cùng nhau.

Buổi chiều.

Ôn Dạng liên hệ với Lục Trạm để thu thập thông tin về nhu cầu của anh ta. Lục Trạm không giống Phó Hành Chu, anh ta gửi cho cô một tài liệu dài một trang liệt kê các nhu cầu của mình, bao gồm những yêu cầu chính và phụ, cũng như những bất cập của ngôi nhà hiện tại mà anh ta hy vọng ngôi nhà mới sẽ khắc phục được.

Lục Trạm còn hỏi: [Bên Hoa Phủ đã bắt đầu thi công rồi à?]

Ôn Dạng trả lời: [ Đúng vậy, ngài Lục.]

Lục Trạm: [Tôi sẽ tìm thời gian để đến xem, tôi vẫn chưa qua xem căn nhà đó.]

Ôn Dạng cười đáp: [Được, đợi ngài tới xem.]

Lục Trạm tiếp tục gửi một loạt dấu ba chấm, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Một cô gái lịch sự và có giáo dưỡng, không dựa dẫm vào người khác để xin xỏ, trong giới của họ thực sự rất hiếm. Nếu là người khác, chưa chắc họ đã không muốn xin thêm tài nguyên.

Ôn Dạng nhìn danh sách các yêu cầu của anh ta mà mở to mắt, thật sự rất nhiều. Cô còn lo rằng ngôi nhà của anh ta không thể đáp ứng được hết những nhu cầu này. Dư Tình thò đầu sang nhìn một cái, rồi phát ngôn đầy kinh nghiệm: “Đừng để ý đến anh ta, tập trung vào những nhu cầu cần thiết nhất thôi, nếu không cậu sẽ không thể vẽ nổi.”

Ôn Dạng gật đầu.

"Đành vậy.”

Sáng hôm sau.

Khi Ôn Dạng thức dậy không thấy Dư Tình, đồ lười này lại không còn ở nhà. Hôm nay Ôn Dạng dậy rất sớm, mới hơn bảy giờ. Sau khi rửa mặt xong, cô thấy trên bàn có sẵn một bữa sáng gồm bánh bao và một tờ giấy.

Nhìn chữ trên giấy là biết ngay của Dư Tình: Ăn sáng ngon miệng, xem triển lãm vui vẻ, tớ sẽ làm việc chăm chỉ.

Được rồi, vậy là Dư Tình thật sự không đi.

Ôn Dạng rót một cốc sữa, ăn hết bánh bao đã nguội. Hôm nay có nắng chiếu rọi, thời tiết rất đẹp, nhưng vì là cuối thu nên trời hơi lạnh. Mùa đông ở Nam Thành thường đến muộn.

Ôn Dạng đưa tay ra ngoài cửa sổ cảm nhận cái lạnh, cuối cùng chọn một chiếc áσ ɭóŧ và áo sơ mi màu sáng, kết hợp với quần dài. Cô mang theo máy ảnh và túi xách nhỏ, bắt đầu ra khỏi nhà.

Khu triển lãm này trước đây đã tổ chức một số sự kiện mà Ôn Dạng từng đến xem. Mỗi triển lãm đều có chủ đề khác nhau.

Chủ đề hôm nay là "Bốn Mùa", có lẽ vì gần đến mùa đông,.

Bốn mùa của Nam Thành được thể hiện qua các loài hoa và những biến hóa rất nhỏ của thời tiết. Chủ đề này thực sự rất hợp.

Sau khi đưa vé, Ôn Dạng bước vào phòng triển lãm "Bốn Mùa."

Có quá nhiều cảnh vật và con người đáng để chụp trong triển lãm này, mỗi bức ảnh đều thể hiện rõ sự thay đổi của bốn mùa, tái hiện vẻ đẹp của từng mùa qua ống kính. Một số nhϊếp ảnh gia đã dành nhiều năm để ghi lại bốn mùa với cùng một địa điểm, từ mùa xuân nảy mầm, mùa hè sinh trưởng, mùa thu thu hoạch đến mùa đông ẩn mình, tạo nên nhiều bộ ảnh đa dạng.

Sáng sớm, số người trong triển lãm không quá đông.

Ôn Dạng dừng lại trước nhiều bức ảnh, chăm chú thưởng thức từng tác phẩm.

Cùng lúc đó, tại tầng cao nhất của tập đoàn Khinh Chu, cuộc họp cấp cao đang diễn ra, bàn về dự án máy ảnh Khang Nguyên. Bộ phận phân tích mang cho Phó Hành Chu một chồng tài liệu dày, ngược dòng tìm hiểu sự phát triển từ khi mới thành lập của Khang Nguyên, đặc biệt là người sáng lập của Khang Nguyên.

Thẳng thắn mà nói, người sáng lập Khang Nguyên chỉ đơn giản là kẻ hưởng lợi từ thời đại, nhờ ăn hoa hồng mà phất lên như diều gặp gió. Tuy nhiên, Khang Nguyên không thể tồn tại lâu dài, sau vài đợt hưởng lợi ngoài luồng, công ty không thể duy trì được đà phát triển. Dẫu vậy, người sáng lập này có điểm đặc biệt không tầm thường, cho tới hôm nay khi mà Khang Nguyên đã trên bờ vực sụp đổ, anh ta vẫn chưa từ bỏ. Thậm chí, dạo gần đây anh ta còn phải lái xe công nghệ kiếm tiền nuôi sống cả công ty.

Giám đốc bộ phận phân tích cho rằng anh ta thật kỳ lạ, tại sao không bán công ty đi khi còn có thể, mà lại cố gắng níu kéo như vậy. Tuy nhiên, Phó Hành Chu đã quyết định đầu tư vào Khang Nguyên, có lẽ Khang Nguyên kiếp trước đã cứu cả dải ngân hà.

Cuộc thảo luận dần đi đến hồi kết.

Tưởng Dược bước vào, đi tới bên Phó Hành Chu và nói nhỏ điều gì đó. Phó Hành Chu gật đầu.

Sau khi cuộc họp kết thúc hoàn toàn, Phó Hành Chu đứng dậy, tháo nút áo khoác, rời khỏi phòng và tiến thẳng đến thang máy. Một lát sau, anh cầm chìa khóa xe đi xuống.

Ở quầy lễ tân, nhân viên lễ tân đang né camera để gặm bánh mì thì nhìn thấy ông chủ đi ngang qua, xém chút nuốt trộng, liền giấu bánh mì ra sau. Cô ta vội vàng đứng thẳng dậy, đợi đến khi Phó Hành Chu đi hẳn, cô mới nhận ra: *Hôm nay sếp tổng mặc sơ mi trắng, đẹp trai ghê!*

Chiếc xe màu đen đỗ trước cửa rồi rời đi. Không phải phiên bản kéo dài, mà là một chiếc xe thể thao. Chiếc xe dừng lại trước cửa triển lãm ảnh của Nam Thành, Phó Hành Chu đỗ xe vào một chỗ trống.

Anh bước lên bậc thang và đi vào bên trong triển lãm.

Lúc này, triển lãm đã có nhiều người hơn so với buổi sáng, nhưng vẫn còn khá thưa thớt. Mỗi bức ảnh đều có vài người đứng xem rải rác. Không gian triển lãm được thiết kế độc đáo, kết hợp với sàn nhà bóng loáng.

Phó Hành Chu rẽ vào một góc, ngay lập tức nhìn thấy Ôn Dạng đang đứng trước một bức ảnh chụp về chủ đề ánh sáng. Cô ăn mặc thoải mái, tóc búi thành một búi nhỏ, vài sợi tóc lòa xòa rủ xuống. Trên cổ cô treo một chiếc máy ảnh, cùng với bộ trang phục màu trắng tinh khôi, dáng vẻ rất chăm chú.

Phó Hành Chu đứng nhìn cô vài giây, sau đó mới bước tới, cùng cô ngắm bức ảnh ấy.

Ôn Dạng thích bức ảnh này vì nó được chụp ở Nam An, dùng lens mà xám làm nổi bật bức tường của trường học. Mặc dù ngôi trường trong bức ảnh không phải là trường của cô, nhưng cô đã từng học ở trường Trung học số 2, nằm ngay bên cạnh ngôi trường này. Trước đây, cô cũng từng chụp ảnh với một chiếc máy ảnh cũ, ống kính không tốt nên có một vài vết đen, vì vậy cô cũng đã chỉnh xám để che đi những khuyết điểm, chỉ là ảnh của cô lại trông như một cây cầu hoen gỉ sắp bị phá bỏ.

Ôn Dạng lấy điện thoại ra, mở album trên đám mây, tìm bức ảnh cũ của mình và so sánh với bức ảnh trước mặt.

Phó Hành Chu nhìn cô so sánh hai bức ảnh. Thì ra cô cũng từng chụp một cảnh tương tự.

Phó Hành Chu mở lời, giọng anh trầm ấm và trong trẻo: “Bức này chụp ở đâu vậy?”

Nghe giọng nói quen thuộc từ phía sau, Ôn Dạng quay đầu lại, thấy Phó Hành Chu không biết đã đứng đó từ bao giờ. Cô hơi sững sờ, sau đó đáp: “Bức tường của trường học bên cạnh trường tôi.”

“Nam An à?”

Ôn Dạng gật đầu, mỉm cười nói: “Hồi trước máy ảnh của tôi không được tốt, nên ảnh chụp ra có một vài vết đốm.”

Phó Hành Chu nhìn vào bức ảnh trên tường rồi lại quay sang nhìn cô: “Cũng đẹp, mỗi bức ảnh đều có một nét riêng.”

Ôn Dạng mỉm cười.

Được khen như vậy, thực ra Ôn Dạng cũng rất thích bức ảnh có vài vết đốm của mình.

“Tổng giám đốc Phó.”

Cô định hỏi "sao anh lại tới đây, cũng đến xem triển lãm à?" nhưng chợt nhận ra điều gì đó, cô không dám mở miệng.

Phó Hành Chu chỉ "ừ" đáp tiếng, đợi cô hỏi tiếp nhưng thấy cô im lặng, ánh mắt lại chuyển hướng sang bức ảnh khác. Phó Hành Chu cười nhẹ, nói: "Tôi đến để gặp em."

Không hỏi nhưng lại nhận được câu trả lời, khiến vành tai Ôn Dạng vô thức nóng lên. Cô vội nói: "Cảm ơn tổng giám đốc Phó."

Ôn Dạng bước về phía bên phải, nơi có phần triển lãm chính, toàn bộ đều là những cảnh sắc của Nam Thành. Phó Hành Chu không mặc vest, chỉ diện áo sơ mi, cổ áo không cài hết, tay áo cũng xắn nhẹ, trông có vẻ thoải mái hơn. Cả hai cùng bước đi bên nhau, thỉnh thoảng Ôn Dạng lại đi nhanh hơn anh một bước. Cả hai đều mặc sơ mi trắng, nhìn từ xa chẳng khác gì một đôi tình nhân.

Phó Hành Chu hỏi: "Em bắt đầu thích chụp ảnh từ khi nào?"

Nhìn bức ảnh cây cầu ở Nam An, anh đoán cô không phải chỉ mới thích chụp ảnh trong vài năm gần đây.

Ôn Dạng trả lời khẽ: "Chắc khoảng mười hai tuổi."

“Cơ duyên nào khiến em thích nhϊếp ảnh thế?”

Ôn Dạng ngước nhìn anh trong vài giây, sau đó trả lời: “Lúc đó tôi đang trong thời kỳ nổi loạn, muốn rời xa gia đình, tìm kiếm sự tự do. Tôi nghĩ rằng làm nhϊếp ảnh gia sẽ rất tuyệt, có thể tự do đi khắp nơi.”

Phó Hành Chu đáp: "Không nghĩ em cũng có thời kỳ nổi loạn."

Ôn Dạng nghe xong, tai càng nóng hơn, cô cười rồi quay đầu đi chỗ khác. Thực ra, không ai có thể đoán được cô từng có thời kỳ nổi loạn. Thời gian đó rất ngắn, nhưng cô từng rất muốn rời xa nhà, không muốn bị Chúc Vân quản lý. Cô nghĩ một lúc rồi quay lại hỏi anh: "Thế còn anh? Tổng giám đốc Phó có thời kỳ nổi loạn không?"

Phó Hành Chu cúi mắt nhìn cô, gật đầu: "Đương nhiên là có."

"Vậy lúc đó anh muốn làm gì?"

Giọng Phó Hành Chu trầm ấm: "Chụp ảnh."

Ôn Dạng ngạc nhiên.

Đôi mắt cô rất đẹp, sự ngạc nhiên hiện rõ trong đó. Cả hai đứng trước những tác phẩm lớn trong triển lãm, Phó Hành Chu trả lời: “Tôi từng chụp ảnh một thời gian.”

Ôn Dạng chớp mắt: "Chẳng trách anh biết góc chụp ở Kennedy Town."

Trong mắt Phó Hành Chu có ý cười: "Ừ."

Trước mặt họ đều là những tác phẩm về cảnh sắc Nam Thành, từ tập đoàn Khinh Chu đến khách sạn năm sao nào đó, rồi đến những con phố nhỏ, chợ đêm, chợ hoa, bến xe buýt, ga tàu điện ngầm, xe buýt hai tầng; cảnh sắc bốn mùa được tái hiện rõ với đủ các loài hoa rực rỡ, bốn mùa giao nhau, hay cảnh mùa thu lá rụng, tất cả đều sống động dưới góc máy của nhϊếp ảnh gia.

Ôn Dạng đã sống ở Nam Thành hơn hai năm, cô biết thành phố này rất đẹp, nhưng những gì cô biết chẳng thể sánh bằng những gì nhϊếp ảnh gia đã ghi lại. Qua những bức ảnh này, cô mới nhận ra rằng Nam Thành có vô số góc đẹp để chụp.

Phó Hành Chu thì ngược lại, anh từ nhỏ đã lớn lên ở Hồng Kông nên cảm xúc với Nam Thành cũng không quá sâu sắc. Tuy nhiên, lúc này, ánh mắt anh dừng trên bóng lưng của người phụ nữ đang tiến đến gần bức ảnh trước mặt. Anh hơi khựng lại một chút. Ôn Dạng chăm chú ngắm từng tác phẩm một, cô nhìn chăm chú hơn bất kỳ ai, thỉnh thoảng tiến đến gần hơn, đôi khi còn ghé sát lại để nhìn cho rõ.

Phó Hành Chu lặng lẽ đứng sau lưng cô, đi theo từng bước chân của cô.

Khu vực này rộng hơn nhiều so với phía ngoài. Ôn Dạng đi qua từng tác phẩm, Phó Hành Chu cất bước theo sau. Cuối cùng, họ dừng lại trước một bức ảnh lớn chụp hoa tường vi ở Nam Thành, ngay tại trạm xe buýt trước cửa tòa nhà Trung Mậu. Ôn Dạng nhìn một lát, cảm thấy cảnh trong ảnh rất quen thuộc, nhưng không nhận ra địa điểm cụ thể.

Phó Hành Chu chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu xem đồng hồ, nhẹ giọng hỏi: "Trưa nay em muốn ăn gì?"

Ôn Dạng thoáng ngạc nhiên.

Hai người bước qua bức ảnh, cô quay sang nhìn anh. Phó Hành Chu chăm chú nhìn vào mắt cô, đợi câu trả lời. Ôn Dạng nghĩ một lúc rồi nói: "Tổng giám đốc Phó, có phải tôi còn nợ anh một bữa ăn?"

Phó Hành Chu nghe xong, đôi mắt lại thoáng chút cười: "Phải."

Ôn Dạng nói: "Vậy hôm nay tôi trả nhé."

Phó Hành Chu gật đầu: "Được."