Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn

Chương 19




Ôn Dạng nhìn Dư Tình đang ra hiệu mà ngẩn người.

Giọng nói của Chúc Vân vang lên bên tai: "Ôn Dạng?"

"Dạng Dạng?"

"Sao thế con?"

Ôn Dạng lấy lại tinh thần, gọi một tiếng "Mẹ".

Nghe thấy cô đáp lại, Chúc Vân thở dài: "Có chuyện gì vậy? Mất sóng à? Cả buổi không nói gì..."

"Mẹ, con và Trình Ngôn Vũ ly hôn rồi." Ôn Dạng ngập ngừng vài giây, rồi hít sâu một hơi nói liền một mạch.

"Con vừa nói gì... ly hôn?" Giọng của Chúc Vân đột nhiên bị nghẹn lại, như không dám tin, tiếp theo đó, tốc độ lời nói của bà tăng lên "Ly hôn? Con và Ngôn Vũ ly hôn rồi? Sao lại ly hôn? Có phải vì mẹ thúc ép các con có con nên áp lực quá không?"

"Không phải, không phải đâu mẹ, không phải lỗi của mẹ, cũng không phải lỗi của con..."

Ôn Dạng im lặng vài giây, rồi mới lấy hết can đảm nói tiếp: "Là anh ta... anh ta yêu người khác rồi."

"Con nói gì?" Chúc Vân không thể tin nổi.

Ngay sau đó, giọng của bà trở nên sắc bén: "Con nói Trình Ngôn Vũ nɠɵạı ŧìиɧ khi vẫn còn trong hôn nhân đúng không?"

Ôn Dạng khẽ đáp: "Vâng."

Chúc Vân ở đầu dây bên kia ném mạnh chiếc áo yếm nhỏ đang cầm, tháo kính ra, mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại chút ít: "Dạng Dạng, phát sinh chuyện thế này, sao con không nói với ba mẹ? Con tự thỏa thuận ly hôn với nó sao?"

Ôn Dạng nhỏ giọng đáp: "Vâng, chúng con đã thống nhất ly hôn rồi."

Chúc Vân lại im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng: "Ôn Dạng, con nên nói với ba mẹ chứ, một mình con sao có thể chịu đựng? Mẹ không ngờ, Trình Ngôn Vũ..."

"Hay lắm, Trình Ngôn Vũ, thật hay cho kẻ nɠɵạı ŧìиɧ!"

Chúc Vân không thể tin được rằng con rể của mình, người đàn ông lịch thiệp, anh tuấn, hay cười lại hiếu thảo ấy có thể nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân. Khi lần đầu tiên Ôn Dạng dẫn anh ta về nhà, từ cách nói chuyện cho đến thái độ đều rất chuẩn mực, mắt đầy niềm vui, luôn ân cần với Ôn Dạng. Hơn nữa, anh ta còn là người Dung Thành đồng hương, khiến ba mẹ Ôn Dạng không có lý do gì để phản đối mối quan hệ này.

"Dạng Dạng." Sau khi mắng Trình Ngôn Vũ, Chúc Vân nhớ đến con gái mình, nhẹ giọng gọi: "Vài ngày nữa ba mẹ lên thăm con."

Ôn Dạng vốn dĩ không có khóc, nhưng khi nghe mẹ nói vậy, mắt cô đỏ hoe. Cô đáp: "Mẹ, không cần đâu, con không sao mà. Thật ra chúng con đã ly hôn gần hai tháng rồi, có Dư Tình luôn ở bên cạnh con, con cũng dần dần vượt qua được rồi. Nếu ba mẹ đến, có thể con lại rơi vào cảm xúc đó lần nữa."

Chúc Vân cảm thấy nghẹn ngào.

Bà hiểu vì sao Ôn Dạng không nói trước với vợ chồng họ. Chuyện ly hôn là việc của hai người, nhưng nếu từ đầu nói ngay với ba mẹ, hai bên gia đình sẽ tham gia vào cuộc chiến, khiến Ôn Dạng càng thêm khổ sở.

Chúc Vân nói: "Vậy thì hai tuần nữa, đến lúc đó ba con được nghỉ phép. Dạng Dạng, con yên tâm, ba mẹ sẽ không nhắc lại chuyện này nữa."

Ôn Dạng rưng rưng nước mắt, mỉm cười: "Vâng, khi nào ba mẹ đến, con có một bất ngờ dành cho ba mẹ nữa."

"Được."

Sau khi cúp máy, Dư Tình liền lấy khăn giấy đến lau nước mắt cho Ôn Dạng. Còn bên phía Chúc Vân, sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên mặt bà biến mất, mắt tràn ngập sự thương cảm cho con gái. Bà đứng dậy ngay lập tức, cầm túi xách đi đến cơ quan của chồng.

-

Vu Chiêm cẩn thận mở cửa, quả nhiên nhìn thấy ông chủ đang ở nhà. Căn nhà này chưa bán đi, trong một hai tháng cũng không thể bán ngay được, huống chi giá cả khá cao. Do đó, một phần trong số tiền mặt cho ly hôn là đi vay mà có. Thậm chí, Vu Chiêm còn nghi ngờ rằng căn nhà này chưa từng được ông chủ rao bán. Dạo này, ông chủ thỉnh thoảng lại quay về đây.

Căn nhà trước đây được trang bị đầy đủ nội thất, trang trí đẹp đẽ, ấm áp, ban công lúc nào cũng như chốn thần tiên chim hót hoa nở. Trước đây, mỗi lần vào nhà, Vu Chiêm đều có thể ngửi thấy hương thơm dễ chịu và bắt gặp nữ chủ nhân xinh đẹp dịu dàng. Giờ đây, không gian trở nên lạnh lẽo, không còn hương hay hoa gì cả, thậm chí phòng ngủ còn có chút bừa bộn, một góc của vỏ bọc ghế sofa đã bị lật lệch ra.

Lúc này, Trình Ngôn Vũ đang ngồi trên ghế sofa gõ máy tính, râu ria xồm xoàm, trên màn hình là hiển thị liên quan công việc.

Vu Chiêm đặt hộp cơm lên bàn trà, nhẹ nhàng nói: "Ông chủ, ăn cơm thôi."

Trình Ngôn Vũ ừ một tiếng, vươn tay lấy hộp cơm. Ngay lúc đó, điện thoại trên bàn rung lên, người gọi đến là Trịnh Quế Lệ.

Trình Ngôn Vũ cầm điện thoại, ấn trả lời, chưa kịp mở miệng gọi "Mẹ" thì giọng nói vốn dĩ dịu dàng của Trịnh Quế Lệ mang theo cơn thịnh nộ truyền đến: "Trình Ngôn Vũ, sao tôi lại sinh ra một đứa con như anh, anh dám học đòi người ta đi nɠɵạı ŧìиɧ!"

Giọng nói giận dữ từ điện thoại vang ra, Vu Chiêm nghe rõ từng câu, da đầu căng lên, cậu ta nhìn về phía Trình Ngôn Vũ.

Trình Ngôn Vũ nắm chặt điện thoại, môi mím chặt, không nói một lời.

Giọng của Trịnh Quế Lệ vang lên từ đầu dây bên kia: "Mặt mũi nhà họ Trình đều bị anh làm mất hết rồi, anh không nói một lời liền ly hôn, anh có lỗi với Dạng Dạng, anh không xứng với con bé."

Nghe thấy cái tên "Dạng Dạng," Trình Ngôn Vũ như chợt bừng tỉnh. Anh ta mở miệng, giọng khàn khàn: "Mẹ, con xin lỗi."

Câu "con xin lỗi" vừa thốt ra, đổi lại là tiếng khóc nức nở của Trịnh Quế Lệ. Bà đã biết chuyện quá muộn, hai vợ chồng Chúc Vân và Ôn Lệ đã tới thẳng nhà. Ban đầu bà tưởng đây sẽ là một cuộc gặp gỡ hòa thuận giữa hai bên thông gia, nhưng ai ngờ Chúc Vân vừa bước vào đã làm ầm lên, chỉ thẳng vào mặt mà nói rằng họ đã nuôi dạy được một đứa con thật tốt, giàu có rồi thì sinh hư, còn nɠɵạı ŧìиɧ khi đang có vợ.

Câu chuyện khiến vợ chồng họ Trình hoàn toàn bất ngờ. Trình Sơn vô thức muốn gọi điện thoại cho con trai để hỏi xem có thật không, nhưng Chúc Vân chống nạnh bên hông và nói: "Đã ly hôn rồi, còn cần phải hỏi sao?"

Nghe được những lời này, Trịnh Quế Lệ cảm thấy choáng váng, bà lấy điện thoại bấm số, nói cho hết lời chỉ nhận lại được câu xin lỗi của con trai, đồng nghĩa mọi chuyện đã trở thành sự thật.

Trịnh Quế Lệ khóc nấc lên: "Trình Ngôn Vũ, tại sao mày lại ngu ngốc như vậy? Tại sao?"

Trình Sơn lấy điện thoại từ tay Trịnh Quế Lệ, nói: "Trình Ngôn Vũ, anh có biết mình đang làm gì không?"

Trình Ngôn Vũ cúi đầu, tay đặt sau gáy, anh ta mở miệng, vẫn là câu: "Ba, con xin lỗi. Con có lỗi với Ôn Dạng."

Trịnh Quế Lệ bên kia khóc càng dữ dội hơn.

Trình Sơn im lặng một hồi lâu, rồi hỏi: "Ôn Dạng bên đó bây giờ thế nào rồi?"

Trình Ngôn Vũ nói khẽ: "Con nghe Từ Nhứ nói, cô ấy mở một phòng làm việc. Ba, con đã chia cổ phần cho cô ấy, cũng đổi nhà và xe thành tiền mặt cho cô ấy."

Nghe đến đây, Trình Sơn biết rằng mọi chuyện đã không thể cứu vãn. Việc phân chia tài sản của Trình Ngôn Vũ cũng coi như tạm chấp nhận được. Ông còn biết nói gì nữa, chỉ bảo: "Đường là do anh tự chọn, bậc cha mẹ chúng tôi chỉ có tác dụng dẫn dắt. Khi lần đầu tiên anh làm sai nên nghĩ đến hậu quả, nhưng anh vẫn cố chấp không chịu dừng lại kịp thời, không có trách nhiệm với gia đình."

Nói xong, Trình Sơn dập máy.

Bên kia, tiếng khóc của Trịnh Quế Lệ cũng biến mất sau cuộc gọi đó.

Trong ấn tượng của Trình Ngôn Vũ, mẹ mình cũng là một người phụ nữ yếu đuối, có khả năng đồng cảm cao, nhưng rất hiếm khi bà khóc đến như vậy. Trình Ngôn Vũ đặt điện thoại xuống, cảm thấy mơ hồ, đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh.

Vu Chiêm không dám động a, chỉ lặng lẽ nhìn ông chủ.

Trình Ngôn Vũ thu hồi ánh mắt, nhìn ra ngoài và nói với Vu Chiêm: "Lát nữa cậu mang máy tính về công ty, tôi đi ra ngoài một lát."

Vu Chiêm nắm chặt đũa, gật đầu.

Trình Ngôn Vũ đứng dậy, áo sơ mi trên người mặc lộn xộn, anh ta chỉ cài bừa mấy cúc áo rồi cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.

Bên ngoài trời đầy sao, thời tiết se lạnh, chiếc xe con chạy lặng lẽ trên đường.

Nam Thành nhiều xe cộ, ánh đèn neon lấp lánh.

Cuối cùng, Trình Ngôn Vũ dừng xe trước một quán bar rồi bước vào, chọn một băng ghế dài.

Nhân viên vừa mang rượu ra, anh ta cầm lên định rót vào ly thì ánh mắt bắt gặp Lê Mạn ngồi ở quầy bar cách đó không xa. Trong ánh đèn mờ, Lê Mạn ngồi đó uống từng ly một, mặc trên người là một chiếc váy đen, mang giày cao gót, trang điểm lộng lẫy.

Xung quanh có vài ánh mắt dõi theo đầy thèm muốn. Trình Ngôn Vũ nắm chặt chai rượu, thấy Lê Mạn dường như đã say, giày cao gót của bị tuột ra, anh ta cầm chai rượu bước tới.

Trình Ngôn Vũ giúp Lê Mạn nhặt chiếc giày bị rơi xa, đặt lại dưới chân cô ta.

Lê Mạn cúi đầu nhìn. Trình Ngôn Vũ ngước mắt, mím môi rồi mở miệng: "Xin lỗi, giám đốc Lê."

Cơn say bắt đầu kéo đến, Lê Mạn tựa vào bàn, ánh mắt mơ màng nhìn Trình Ngôn Vũ. Một lúc lâu sau, cô ta mở miệng, giọng nói vẫn mềm mại và quyến rũ: "Em trai, sao phải xin lỗi. Cậu không sai, người sai là tôi."

Đêm đã khuya.

Trên tầng cao nhất của Khinh Chu tại Hồng Kông, vài vị quản lý cấp cao đang đàm luận về thị trường chứng khoán ngày mai. Mọi người tay cầm ly rượu, giọng điệu và cử chỉ đều khá thoải mái. Phó Hành Chu khoanh tay tựa vào bàn làm việc màu đen, vẻ mặt bình thản lắng nghe. Phó Bân ngồi trên ghế sofa đối diện, mặc áo thun rộng thùng thình, đôi chân dài vắt chéo một cách lười nhác. Anh ta đang ngó nghiêng lắng nghe, dáng ngồi như một kẻ đầu đường xó chợ.

Phó Hành Chu liếc mắt nhìn anh ta vài lần, ánh mắt thản nhiên lướt qua.

Phó Bân ngồi thẳng dậy, cầm bút trên bàn, cắn nắp bút rồi bắt đầu viết vào sổ.

Những từ ngữ mà Phó Hành Chu đã nghe đến phát chán, tất cả đều được Phó Bân ghi chép cẩn thận, như thể đó là báu vật.

Phó Hành Chu không chỉ chán nghe mà còn cảm thấy nhạt nhẽo. Anh cởi bỏ khuy tay áo đang bó chặt, đặt tay lên bàn, chạm vào chiếc điện thoại màu đen rồi thuận tay cầm lên. Vừa hay giao diện hiển thị trên vòng bạn bè WeChat.

Ngay lúc này, dòng trạng thái đầu tiên trong vòng bạn bè là từ cái tên "Ôn Dạng".

Cô đăng một bức ảnh chụp bàn làm việc, điểm nhấn là cây Điếu Lan, kết hợp với một chiếc bàn thiết kế rất ấn tượng, màu xanh của Điếu Lan đặc biệt tươi mát. Bức ảnh khiến người xem cảm thấy sảng khoái.

Phó Hành Chu nhìn vào bức ảnh này vài giây, rồi nhìn tên người đăng.

"Ôn Dạng"

Anh nhớ ra đây là ai.

-

Dư Tình ngáp một cái, mặc đồ ngủ lắc lư bước đến chỗ Ôn Dạng, nghiêng đầu nhìn: “Cậu bảo tớ đừng thức khuya, nhưng cậu cũng có khác gì tớ, tớ ngủ được một giấc rồi mà cậu vẫn còn làm việc.”

Ôn Dạng lật trang sách trong tay, trên màn hình máy tính là bản vẽ mặt bằng của căn hộ tại Hoa Phủ: “Đúng lúc tớ đang có cảm hứng.”

“Không thể nào, sau này cậu định làm việc đêm khuya luôn hay gì? Vậy còn khuôn mặt của cậu thì sao?”

“Không đâu.”

Ôn Dạng đặt sách xuống, cầm chuột tiếp tục thao tác với máy tính. Dư Tình lại ngáp, ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng trưng trong studio, rồi nhìn vào máy tính của Ôn Dạng, hỏi: “Dạng Dạng, cậu thật sự muốn thử à?”

Ôn Dạng vừa làm vừa đáp: “Sao vậy? Cậu không cho?”

Dư Tình chậc lưỡi: “Sao lại không chứ, tớ còn mong cậu nhanh chóng làm được gì đó, chỉ là tớ sợ cậu vì quá nóng lòng muốn thành công mà bỏ bê sức khỏe của mình. Tớ đã nói rồi, không cần phải trở thành nữ cường nhân thì mới gọi là thành công. Tớ sợ cậu vì Trình… vì cái tên khốn nạn đó mà cố gắng thay đổi bản thân. Tớ mong rằng cậu làm điều này vì chính cậu, muốn cố gắng vì bản thân chứ không phải vì bất kỳ ai khác.”

Ôn Dạng quay đầu nhìn Dư Tình, nhẹ nhàng nói: “Tớ làm vì chính mình. Cậu biết đấy, sau khi tốt nghiệp tớ chưa từng đi làm, thiết kế vốn là ngành học của tớ, tớ chỉ muốn lấy lại niềm đam mê mà thôi.”

Nghe vậy, Dư Tình cảm thấy yên tâm.

Cô ấy lau nước mắt ở khóe mắt: “Vậy được, cậu làm việc đi, tớ về phòng ngủ đây. Khi nào cậu xong thì chúng ta về nhà cùng nhau.”

Ôn Dạng gật đầu: “Ừ, cậu mau đi ngủ đi.”

Sau khi thoát khỏi Lưu Ngu, một số khách hàng cũ vẫn liên lạc với Dư Tình, tuy không nhiều nhưng thiết kế bên Từ Nhứ đã hoàn thành và đang trong giai đoạn thi công, còn một khách hàng cũ vẫn đang trong quá trình chỉnh sửa. Căn hộ tại Hoa Phủ này ngay từ đầu được thiết kế chính bởi Dư Tình, nhưng sau đó Ôn Dạng đã thương lượng với Dư Tình để cho cô thử sức. Vì vậy, bản phác thảo sơ bộ sẽ do Ôn Dạng thực hiện.

Ôn Dạng cảm thấy căng thẳng, cô mang hết sách vở ra hấp thu lại mớ kiến thức học từ thời đại học, có Dư Tình ở bên cạnh để hướng dẫn.

Cô đã bận rộn liên tục trong vài ngày, sửa đi sửa lại. Cuối cùng, một bản thiết kế theo phong cách Ý tối giản đã được hoàn thành.

Dư Tình vừa cắn bánh bao vừa nhìn: “Ồ, được đấy.”

Ôn Dạng thực sự có năng khiếu.

Sau khi nhận được sự tán thành từ Dư Tình, Ôn Dạng mới cẩn thận nén file bản vẽ và gửi qua WeChat cho Phó Hành Chu.

Sau lần gửi kết bạn trước đó, đây là lần đầu tiên cô liên lạc với anh.

Ôn Dạng soạn tin nhắn: [Tổng giám đốc Phó, bản phác thảo sơ bộ đã hoàn thành, phiền anh bớt chút thời gian xem qua liệu nó có đáp ứng yêu cầu của anh không.]

Thời gian gửi tin nhắn có hơi sớm, lc đó mới là bảy giờ rưỡi sáng, Ôn Dạng đã thức trắng đêm để làm xong.

Cô đoán rằng anh sẽ không trả lời sớm như vậy, vừa định đặt điện thoại xuống thì bỗng một tiếng “ting” thông báo tin nhắn vang lên.

Một tin nhắn WeChat xuất hiện.

Ôn Dạng mở lên xem tin nhắn mà anh trả lời.

Phó Hành Chu: [Ai là người làm bản thiết kế này?]