Nam Thiền

Chương 125: Tơ hồng




Mây mù tan đi hết, Cửu Thiên Quân chân đạp đài sen, kim quang như sóng cuộn tràn ra từ trong huyết vụ, uy nghiêm tối cao khiến tà ma bốn phía kinh sợ.

Thương Tễ một tay hóa móng vuốt, lớp vảy đen thui ẩn hiện trong sương đỏ. Hắn vì hóa long nuốt tận biển máu, lại bị một ngón tay của Cửu Thiên Quân phong ấn dưới Đông Hải, nếu không không phải là gặp được cơ duyên, chỉ sợ giờ khắc này vẫn còn bị chôn vùi trong nước. Hiện giờ đối diện với phật quang, càng một bước cũng không lùi.

Đông Hải sinh ra đại ma, Đông Hải muốn hóa long.

Tịnh Lâm chưa từng ngờ tới, hai chuyện này đều là ý chỉ Thương Tễ. Y thấy Thương Tễ ở giữa quần ma quay đầu lại nhìn, có cảm giác như một ngày không gặp đã cách ba thu.

Xích vàng theo sóng quăng đến, bên tai đều là tiếng nổ tung. Thương Tễ vọt người nhảy lên, huyết vụ theo sát phía sau. Ao sen Phạn Đàn chấn động kịch liệt, hai người bọn họ bày ra tư thế thoải mái, Cửu Thiên đài cũng khó chịu nổi sự hung ác bực này. Phạn văn bị đánh tan trên Cửu Thiên cảnh, trong biển mây vang lên từng trận tiếng sấm.

Phệ La đang cùng người chém giết, lại bị người ngáng chân té lộn mèo một cái. Hắn lộn người một cái ra đằng trước rồi đứng lên, đang muốn phát tác, quay lại đã thấy Đông Quân thu chân lại giơ tay ra.

"Làm cái gì!" Phệ La vô cùng phòng bị với hắn.

Đông Quân dương dương tự đắc hất cằm, ra hiệu nói: "Cởi ra cho ta."

Phệ La bị hắn nắm được nhược điểm trong tay, đành phải bất đắc dĩ cởi dây xích ra cho hắn, lại thấy ngón tay hắn thon dài trắng nõn bày ra trước mặt. Cổ tay kia có độ lớn vừa vặn, chóp mũi Phệ La nhất thời hơi nóng, hắn nhảy về phía sau mấy cái, đề phòng: "Đang làm cái gì đó."

Đông Quân hỏi: "Quạt đâu? Đưa quạt cho ta."

Phệ La lúc này mới thò vào trong ống tay áo móc móc, không lấy ra được liền sờ đến eo, từ sau hông lấy Sơn Hà phiến ra, đã thấy trên mặt quạt, mực bị in thành hình một cái mông.

"Ngươi không phải là nhổ một bãi nước bọt lên trên rồi đi?" Đông Quân cực kỳ ghét bỏ mà xách quạt lên, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, "Ta mới đưa cho ngươi có mấy canh giờ."

Ánh mắt Phệ La đảo qua đảo lại, chính là không dám nhìn thẳng Đông Quân. Trong lòng hắn hừ một tiếng, lại sợ phải nhìn mặt Đông Quân, hừ không ra tiếng, vì vậy chỉ lắc lắc cái cổ nói: "Một cây quạt tính..."

Lời còn chưa nói xong, dư quang liền thấy thấy rõ Đông Quân cầm quạt đánh tới. Phệ La né tránh muốn chạy trốn, Đông Quân một tay túm lấy vạt áo của hắn kéo lại, hai người liền va vào nhau.

Phệ La nói: "Ngươi đánh ta!"

Quạt của Đông Quân ba một tiếng chắn lại đao kiếm, trong miệng còn đùa cợt với hắn, "Ta nơi nào cam lòng đánh ngươi? Con chuột nhỏ này mất trí rồi! Mau đi tìm Lê Vanh, thời điểm để hắn lập công chuộc tội đến rồi!"

Dứt lời một cước đá vào phía sau Phệ La, Phệ La phút chốc liền lăn khỏi ánh đao bóng kiếm, nhạy bén mà chạy về phía truy hồn ngục.

Đông Quân ngửi được mùi vị của huyết hải, cả người không khỏi sảng khoái, hắn mở quạt ra che mặt, hướng xung quanh khách khí nói: "Làm phiền chư vị nhắm mắt lại, trước mặt mọi người, tại hạ cũng thấy ngượng ngùng."

Hắn vừa dứt lời, Thù Nhiễm lập tức ngồi chổm hỗm ôm đầu, hô lớn với xung quanh: "Hắn chính là hung tướng của huyết hải đấy, ngàn vạn lần đừng có nhìn thẳng vào!"

Chỉ thấy Đông Quân nhướng cặp mắt đào hoa, khuôn mặt ngược lại không có biến đổi gì, sau lưng lại đột nhiên hiện ra một bóng đen che kín trời. Bóng đen kia ngày càng rõ ràng, toàn thân ánh mắt hung ác giống như một cơn ác mộng. Hung tướng Đông Quân vừa hiện, tiếng tụng kinh liền im bặt đi. Quạt của hắn hơi dời xuống, lộ ra khuôn mặt. Bóng đen sau lưng vọt tới, nháy mắt đã bao trùm lên kim quang. Sau một khắc hắn đã vụt lên khỏi mặt đất, xông thẳng đến hướng chúng tăng.

"Độ người độ yêu đều không thú vị, không bằng hôm nay đến mà độ ta này."

Di Ninh hạ xuống bên người Tịnh Lâm, hỏi: "Yết Tuyền kiếm có ở đó không?"

Tịnh Lâm xòe tay ra nói: "Đã gãy mất rồi."

"Ngươi sinh làm kiếm, người còn, kiếm vẫn còn." Di Ninh nói xong liền phóng tầm mắt tới trong mây mù Cửu Thiên Quân đang đánh nhau với Thương Tễ, "Vốn dĩ nếu có chuông đồng ở bên, nhất định có thể trợ giúp ngươi đúc lại thân kiếm. Nhưng hôm nay nó đã trợ giúp đế quân hóa long, ngươi muốn đúc kiếm, cần tìm biện pháp khác."

"Ngươi cũng biết chuông đồng." Tịnh Lâm nghiêng đầu hỏi.

"Ta đưa ngươi hạ giới, quả thực phải phí một phen công phu. Chuông đồng kia..." Di Ninh ngừng lại, nói, ""Bây giờ không phải lúc để nói chuyện phiếm, nếu ngươi muốn đúc kiếm, phải lấy lại được từ bi sen. Đứa bé bị giấu trong tay áo càn khôn của quân phụ."

Tịnh Lâm lần thứ hai nhìn lại, thấy Thương Tễ đã liên tiếp phá vỡ mấy bức tường, Cửu Thiên Quân có vẻ đã không chống đỡ nổi. Gió dưới chân Tịnh Lâm nổi lên, y nhảy lên không trung, thanh sam phút chốc đã tới bên người Thương Tễ.

Sợi dây buộc quanh cổ tay hai người trong không trung hỗn loạn bỗng sáng lên, một vuốt rồng của Thương Tễ bạo xuất, một bên còn lại tinh chuẩn mà nắm chặt lấy Tịnh Lâm. Y bước lên mấy bước, lần thứ hai tung người lên không.



Áo bào đen bay phần phật, chưởng lực của Cửu Thiên Quân đã tới trước mặt, đã thấy Thương Tễ đạp không xoay tròn, Tịnh Lâm cũng theo động tác của hắn, dựa vào sức lực của hắn đột nhiên xông đến trước mặt Cửu Thiên Quân.

Yết Tuyền kiếm đã đứt, Tịnh Lâm hóa ra một hư ảnh trường kiếm thanh mang oai lệ quét về phía cổ Cửu Thiên Quân. Cửu Thiên Quân giơ tay nắm lấy, trường kiếm thanh mang phút chốc vỡ vụn, con ngươi đen của hắn nổi trận lôi đình: "Muốn chết!"

Pháp ấn ầm ầm đập xuống, Tịnh Lâm không kịp lùi, sợi dây trên cổ tay kéo căng, cả người đã bị túm bay lên. Tiếp đó vuốt rồng của Thương Tễ đã tới, đón lấy pháp ấn Cửu Thiên, trong chớp mắt không trung trầm xuống, pháp ấn đã vỡ.

Cửu Thiên Quân một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, trong miệng niệm tiếng đinh tai nhức óc. Trời đất bỗng nhiên hợp lại với nhau bằng tốc độ cực nhanh, hình thành thế cục thiên áp địa. Kim quang xuyên qua mây mù sấm sét, giống như một cây kim thép bỗng nhiên rơi xuống.

Trước mắt đột nhiên rơi vào hắc ám.

Tiếng giết chóc xa cuối chân trời, Tịnh Lâm chợt đổ mồ hôi lạnh. Sự uy hiếp không nhìn thấy phảng phất như là không thể chống lại sức mạnh của trời, y nghe thấy âm thanh như có cái gì đó nứt ra. Nhưng loại áp bức này vẫn chưa tràn ngập, bởi vì tiếng rồng gầm không ngừng vang lên bên người.

Ngón tay Tịnh Lâm ở trong bóng tối, có thể cảm nhận rõ ràng tay Thương Tễ đang hóa thành vuốt rồng. Vảy rồng sắc bén kề sát truyền tới xúc cảm mạnh mẽ kiên cường, trong phút chốc bàn tay Tịnh Lâm trượt qua cự vật lạnh lẽo.

"Không nhìn thấy gì thì phải làm thế nào?" Phù Lê lập tức hóa thành hình người, quay đầu lại hô to: "Thù Nhiễm! Mang lửa đến!"

Thù Nhiễm không kịp trả lời, đã thấy một cây dù mang u quang đứng đó. Hoa Thường chỉ tay về phía trước, nói: "Truy hồn ngục giấu thiên hỏa lò, đánh sập nó, ánh sáng sẽ quay trở lại!"

Túy Sơn tăng khiêng trượng lên vai, đạp không bay đi.

Phù Lê lại nói: "Thời gian không chờ người! Trước mắt..."

Tiếng nói của bọn họ đột nhiên trở nên mơ hồ, trong gió truyền ra tiếng rồng gầm khiến trời đất rung chuyển. Cuồng phong thổi tan u quang của Hoa Thường, bên trong Cửu Thiên cảnh tối sầm.

Trong chớp mắt, chỉ thấy trong bóng tối vô biên một con cự long vọt người bay lên. Thanh mang như áo giáp bao trùm cả người hắn, hắn ở trong mây mù dựng thẳng thân người khiến thế cục thiên địa hợp lại cũng bị đẩy lui. Cự thân kia đã vượt qua phật thú, thậm chí vượt qua hung tướng Đông Quân, lớn đến mức trong lúc nhất thời cũng không nhìn thấy đuôi rồng đâu.

Thương Long gào thét xuyên qua bóng tối, Tịnh Lâm ở trên đầu rồng, hai người hợp lực, tạo ra khí thế xé tan trời đất. Tịnh Lâm hóa ra thanh mang, thanh mang kia tựa như ngọn gió quấn lấy thân rồng, trở thành tia sáng duy nhất trong trời đất này.

Thương Tễ đột phá trở ngại, pháp giới của Cửu Thiên Quân ầm ầm sụp đổ. Hắn lạnh lùng trợn mắt nhìn Thương Tễ thét dài vọt tới, cánh tay duỗi dài ra nghênh đón.

"Ngươi từ nhỏ đã là con rồng có khả năng thôn thiên nạp địa, nhưng ngươi có từng nghĩ rằng thời điểm mình bị nuốt sẽ là cảnh tượng tráng lệ đáng mức nào?"

Cửu Thiên Quân đón gió cười lớn, người khác chỉ nhìn thấy bóng hình hắn hòa tan ra, từ từ biến thành một con cự thú toàn thân mang lửa. Cự thú hung ác có bốn sừng, bốn vó giống như là vuốt rồng, một cái đuôi to khỏe như điện như lửa.

"Sau khi làm Chân Phật, ta mới hiểu được, ta là thiên địa, cũng là vạn vật." Cửu Thiên Quân miệng nói tiếng người, "Ta đã biết được thế gian trước kia là như thế nào. Chỉ là một con rồng, chưa gặp cổ thú, liền có thể ngông cuồng như thế. Hôm nay nhất định phải lóc vảy phá óc ngươi để làm món ăn!"

Cửu Thiên Quân hóa thành Hống* lao về phía Thương Tễ, song thú gào thét vang động núi sông. Tịnh Lâm hóa gió ở phía trước nhìn, thấy toàn thân Cửu Thiên Quân rực lửa quấn lấy thân rồng, phát ra tiếng nổ bùm, liền rõ ràng thú này không phải vật phàm.

*Ở Đông Hải có sinh vật sức mạnh phi thường, có thể bay lượn, món ăn ưa thích là não rồng, tên gọi là Hống. Hống hay còn gọi là Vọng Thiên Hống, là sinh vật giống rồng và ngựa. Hống có vảy và biết bay, quanh người có vòng lửa hộ vệ, cực kỳ hung dữ. Truyền thuyết kể rằng Hống là con của rồng, có thói quen ngồi trên cao quan sát mọi thứ. Tương truyền khi giao đấu, loài rồng cũng phải sợ lửa của nó, vì thế nó thường lấy loài rồng làm thức ăn. Dân gian coi Hống là tổ tiên của Kỳ Lân.

Thân rồng đã quấn lấy thân Hống, Tịnh Lâm tung thanh phù lên trời để trợ giúp Thương Tễ, mưa rào lập tức ào ào tuôn xuống. Song phương triền đấu, vảy rồng thực sự bị Hống cắn xé, máu văng tung tóe.

Thời điểm Thương Tễ ra đời, thiên địa từ lâu đã không còn thần thú cổ đại. Vì vậy hắn không thể địch nổi với nguyên thân của đối thủ, tung hoàng tứ hải rốt cuộc cũng chỉ là cuồng vọng. Ai mà ngờ được hôm nay Cửu Thiên Quân hóa thành cổ thú, không chỉ có thể phá vảy xé thịt, còn có thể phun ra lửa.

Thương Tễ chưa bao giờ chịu khuất phục trước ai, ánh mắt lập tức lộ vẻ hung ác, bị Hống thú cắn xé đau đớn thét dài. Trên trời mưa rơi tầm tã, tam giới ngày đêm lẫn lộn, bốn mùa khó phân. Trong Cửu Thiên cảnh đánh nhau không hồi kết, Trung Độ cũng rơi vào cảnh tượng ngũ thường hỗn loạn.

Móng vuốt của Hống đập mạnh vào thân rồng, Thương Tễ ầm ầm rơi xuống cung điện lầu các, khiến cho mây mù quay cuồng. Móng vuốt của Cửu Thiên Quân cào vào thân rồng, vảy trên người Thương Tễ bị xé rách văng tung tóe. Thương Tễ nhịn đau hóa về hình người, Cửu Thiên Quân cũng hóa thành hình người theo, trong lòng bàn tay là máu thịt be bét.

"Lấy trứng chọi đá!"

Cửu Thiên Quân hừ một tiếng muốn hạ sát thủ, Thương Tễ lại đột nhiên bắt lấy tay hắn, quẳng mạnh hắn xuống đất. Cửu Thiên Quân rơi xuống đất lập tức vỗ tay xuống phản người bật lên, nhưng ống tay áo lại bị rách ra.

Vô số trân bảo rơi xuống, ở giữa là đứa trẻ sơ sinh đang gào khóc. Lòng bàn tay có hoa sen đang huơ trong không trung, theo đứa trẻ rơi xuống Trung Độ.



Cửu Thiên Quân cất bước muốn đuổi theo, Thương Tễ đã chặn ngang lại. Hắn không có binh khí, chỉ dùng quyền cước nện mạnh xuống khiến Cửu Thiên Quân phải lui lại vài bước.

Tịnh Lâm lập tức đạp gió đuổi theo, tiếng khóc mơ hồ của đứa bé rơi vào trong bóng tối. Đương lúc do dự, chợt có ánh lửa đại thịnh bùng lên từ phương hướng truy hồn ngục, thiên hỏa lò lăn lộn trên mặt đất, Cửu Thiên cảnh phút chốc liền bị đốt cháy.

Từ trong mây mù hải giao đột nhiên lao ra, hóa thành hình người ôm lấy đứa trẻ. Tông Âm bước nhanh hướng Tịnh Lâm, Tịnh Lâm liền đưa tay ra chạm vào tay đứa trẻ.

Lại không có chuyện gì xảy ra.

Đứa trẻ mới sinh đang khóc mắt nhìn Tịnh Lâm, lòng bàn tay Tịnh Lâm trống trơn, y đã dốc cạn linh hải, bổn tướng lại vẫn cứ một mảnh tĩnh mịch.

"Không có tác dụng..." Tông Âm ngạc nhiên nói, "Tại sao lại không có tác dụng!"

Tịnh Lâm cau mày nhìn lòng bàn tay, muốn gọi cục đá ra, lại phát hiện trong ống tay áo trống không, không thấy tăm hơi cục đá đâu cả.

Tại sao lại như vậy?

Túy Sơn tăng dựng thẳng trượng dưới chân, hắn ngồi xổm ở bên cạnh, hô to với Đông Quân ở phía xa xa: "Ngươi có phải là tính sai rồi không?"

Đông Quân cũng hiếm khi phải giật nảy mình, hắn nói: "Không thể nào, tại sao lại như vậy. Lẽ nào thực sự là phải ăn đứa bé mới được?"

Thương Tễ bị nện mạnh xuống đất, thú Hống Cửu Thiên Quân đang ở phía sau, ép hắn tới mức tiếng rồng gầm cũng không phát ra được. Hắn chống người trở mình dậy, tà ma nhào về phía Cửu Thiên Quân.

Cửu Thiên Quân thân thú thét dài một tiếng, huyết vụ bốn phía lập tức tản ra. Hắn nói: "Ta biết rất rõ thế gian này, mặc dù ngươi cũng là long, nhưng cũng không thể tỏ rõ được sự uy phong. Ngươi có biết thú Hống ở thời điểm đó, thích ăn nhất là cái gì không?"

Hắn căng chặt năm ngón tay, vươn về phía yết hầu Thương Tễ.

"Nó thích ăn nhất là não rồng. Ngươi nuốt trời nuốt đất, cũng không thể hưởng qua chính mình có mùi vị gì."

Thương Tễ mạnh mẽ bắt lấy cánh tay Cửu Thiên Quân, nơi cổ họng lộ ra chỗ yếu hại.

Cửu Thiên Quân thương hại nói: "Ngươi vốn không có điểm yếu, nếu như ngày đó ngươi gặp Tịnh Lâm ở Nam Thiền liền lập tức giết chết y, thì hôm nay cũng sẽ không gặp phải kiếp nạn này. Nhưng chung quy ngươi cũng không có động thủ."

Một tay Cửu Thiên Quân đã hóa thành móng vuốt của Hống, nơi cổ họng Thương Tễ đã trào ra máu tươi.

Cửu Thiên Quân nói: "Ngươi đã sinh ra điểm yếu, ngươi thua rồi."

Móng vuốt kia xuống chốc ập xuống, muốn cắt đứt cổ họng Thương Tễ.

Mưa rào đập xuống, đúng vào lúc này Tịnh Lâm lại nhớ đến câu nói lúc trán kề trán kia.

"Ngươi phải sống sót."

Cơn gió từ phía Thương Tễ thổi tới Tịnh Lâm, thổi tay áo bào cùng mái tóc ẩm ướt của y. Y bỗng cảm thấy nghẹn ngào, lại nhanh chóng đè ép xuống, y bước ra, tiếp đó liền đạp không bay đến.

Hình ảnh mơ hồ của 1400 năm trước tại một khắc này trùng điệp lên nhau, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt Tịnh Lâm, lại lập tức tràn đầy sát khí lạnh lẽo.

Y đạp bước lên gió, cuồng phong gào thét như ngưng tụ lại trong lòng bàn tay y, phảng phất như có cái gì ba một tiếng nứt ra, cùng với linh hải tăng vọt lên, Yết Tuyền kiếm trong mưa to gió lớn phá ra hàn quang.

Móng vuốt của Cửu Thiên Quân còn chưa kịp hạ xuống, mà thanh kiếm đệ nhất thiên hạ đã hiện ra trước mắt, trong chớp mắt đánh vào ánh vàng của Chân Phật, Tịnh Lâm nghiến răng lạnh lùng nói.

"Ngươi dám to gan giết hắn!"

Tiếng thông reo nổ vang, Yết Tuyền kiếm tuyết quang chói mắt. Chỉ trong nháy mắt, oánh tuyến trên cổ tay hai người bọn họ đột nhiên biến sắc, tơ hồng tựa như cây cỏ mùa xuân sinh trưởng quấn quanh, chặt chẽ liên kết.

Tiếng chuông đồng vang lên leng keng.