Chương 43: Là Ma là Phật
" Ngươi cứu ta để làm gì?"
Tiêu Dương nhìn Bạch Kiến Tâm hỏi ngược lại:
" Ngươi không hận sao?
Không muốn báo thù sao? "
" Muốn thì như thế nào? Ngươi có thể giúp ta sao?"
" Đương nhiên là không rồi. Thứ ta cho ngươi chỉ có thể là cơ hội mà thui"
Ánh mắt vốn vô hồn của Bạch Kiến Tâm bổng lé lên một tia sáng.
" Cơ hội như thế nào? Là tu cái gì đạo?"
" Xem ra ngươi đã tìm hiểu cũng không ít. Nêu như ngươi đã tìm hiểu thì ngươi cũng nên biết cơ thể ngươi hiện tại ra sao chứ?"
Ánh mắt ấy lại chuyển sang tuyệt vọng rồi nhanh chống hiện lên vẽ câm thù tột cùng, nhanh trống lại chìm vào bóng tối sâu thẩm mà từ từ lên tiếng.
" Đan điền bị hủy không thể tu tiên, kinh mạch bị phế không thể tu thể, lục phủ trọng thương không thể tu ma, thần hồn thiếu hụt không thể tu quỷ thậm trí xương cốt ta cũng bị rút tủy căn nên không thể tu linh theo các cổ lão tu sĩ nữa. Có thể nói gì để diệt trừ hậu hoạn tuyệt đối, tông môn của ta đã đối với ta không tệ chúc nào!"
" Vẫn còn một con đường mà ngươi chưa thử!"
" Đường nào?"
" Phật đạo."
" Phật đạo?"
Bạch Kiến Tâm trầm ngâm một lúc rồi quay lại hỏi Tiêu Dương.
" Thứ lỗi cho ta hạn hẹp. Ta thật sự có thể tu phật đạo được sao? Ta không nghĩ mình thích hợp tu phật đạo."
Tiêu Dương nâng chén uống một ngụm trà rồi từ từ nhớ lại.
Hơn ba vạn năm trước, ở La Sát quốc- nay gọi là Phật thổ- của Tây châu từng sinh ra một vị hoàng tử được xưng là phế vật hơn cả phế vật.
Hắn trời sinh đã không có linh căn, thiết hụt thần hồn, ngũ tạng suy kiệt, thân thể yếu đuối.
Dường như số mạng đã định sẵn cho hắn sống không quá hai mươi tuổi, nếu hắn không sinh ra trong gia đình quý tộc thì có lẽ hắn đ·ã c·hết ngây từ lúc sinh ra cũng không có gì ngoại lệ.
Năm hắn mười tám tuổi đã chủ động rời bỏ hoàng cung, chỉ để lại một bức thư cho cha mẹ hắn.
Sau khi đọc xong bức thư đó, cha mẹ hắn cũng hiểu tâm ý mà không cho người đi tìm hắn chở về mà âm thầm lập bài vị cho hắn.
Nhưng điều khiến cha mẹ hắn không ngờ nhất là hai năm sau hắn không c·hết mà còn quay trở lại giúp cha mẹ hắn bình định phản loạn.
Trăm năm sau hắn truyền đạo khấp Tây châu, ngàn năm sau hắn thống nhất Tây chây, ba ngàn năm sau hắn phi thăng thượng giới.
Người đời sau gọi hắn là phật tổ, quê hương hắn gọi là phật thổ, hệ thống hắn tu luyện gọi là phật đạo.
Tiêu Dương nếm quyển sách đến trước mặt Bạch Kiến Tâm, nói:
" Học được bao nhiêu thì cứ học.
Cơ duyên ta đã cho, thành quả thì tùy ngươi"
Bạch Kiến Tâm tay cầm sách đọc từng chữ mà là lòng hoản hốt không yên.
Người thanh niên trước mắt này cô không phải không biết, cũng không phải chưa từng điều tra thân thế.
Nhưng những điều cô biết đã không còn đúng nữa, bởi vì quyển sách hắn đưa cho cô thôi đã đủ nói lên tất cả.
Bạch Kiến Tâm lần đầu tiên trong đời vứt bỏ tự tôn, kiêu ngạo của một kiếm tu mà quỳ xuống bái Tiêu Dương.
" Kiến Tâm bái tạ ơn tái tạo của công tử, nguyện từ nay sống c·hết mặt công tử định đoạt, tuyệt không thay lòng."
" Thế nào là phật
Thế nào là ma
Nguyện vị chúng sanh nên là phật
Nguyện vị mình ta lại đoạ ma.
Thế gian cũng chỉ vì nhất niệm mà sanh diệt.
Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng"
Tiêu Dương cho người mang Bạch Kiến Tâm lui xuống, đồng thời cũng xấp xếp một chổ cho cô tịnh dưỡng và tu luyện.