Chương 38: Ai là người tính kế?
Chương 38: Ai là người tính kế?
Tiêu Dương lúc nầy đang ngồi dưỡng thần ngây tại cạnh ao nước, ao nước lúc nầy cũng đã trở về trạng thái ban đầu.
Từ ngoài của Dương Vọng Hương và Cố Trường Sinh đang từ từ bước vào:
" Tiêu Dương, để ta giới thiệu với ngươi đây là sư tôn của ta Cố Trường Sinh, đạo hiệu Cuồng Thiên chân nhân.
Sư tôn, đây là Tiêu Dương, người đã giúp cho sư tôn thay huyết mạch."
Cố Trường Sinh nhìn Tiêu Dương với vẽ mặt đầy thưởng thức, định mở lời thì bị Tiêu Dương cắt ngang.
" Tiêu Dương biết mình là tiểu tu sĩ, trước mặt nhị vị không có khả năng chống trả, chỉ mong sau c·hết được minh bạch."
Cố Trường Sinh ngạt nhiên hỏi lại:
" Ta và ngươi là lần đầu gập, sau ngươi lại nghĩ ta sẽ g·iết người?"
Tiêu Dương đứng dậy, hai tay bắt chéo sau lưng, từ tồn nói:
" Chuyện này vốn cũng không khó đoán là mấy.
Dương cô nương đã truyền cho ta Kim Long tam biến và Cổ Long tam biến, vì để bảo vệ bí mật cho Thiên Sơn, ngươi nhất định phải g·iết ta."
Cố Trường Sinh nhìn Tiêu Dương một cách thưởng thức, nói:
" Ngươi muốn mình bạch chuyện gì?"
" Ta muốn biết cha ta là ai?"
" Chuyện này còn quan trọng với ngươi vậy sau?"
" Năm xưa mẹ ta lúc trở về đã bị phế mất tu vi, không nhắc danh tín của cha ta, bao năm qua cũng không thấy hắn xuất hiện, còn âm thầm phía sau giật dây cho Tiêu Xuân và Tiêu Vũ s·át h·ại mẹ ta, thậm chí còn muốn g·iết luôn cả ta, diệt Tiêu gia ta.
Thử hỏi ta có nên oán không? Có nên giận không?
Ta biết hắn là người Hoàng tộc Cổ gia, ta cả đời này cũng chưa chắc báo thù được.
Nhưng ít ra đến c·hết ta vẫn muốn được minh bạch, hắn là ai."
Cố Trường Sinh cười lớn, ánh mắt lại càn thưởng thức Tiêu Dương hơn nữa, nói:
" Đúng là hổ phụ vô khuyển tử.
Ngươi rất giống hắn, tâm tính, mưu kế, lẫn cả sự bình tĩnh, lại càn là thiên tài.
Đáng tiết, thật là đáng tiết, vốn ta còn có suy nghĩ để ngươi lấy Vọng Hương để làm bức bình phong cho ta, nhưng ta lại không thích kẻ quá thông mình, càn không thích thiên tài."
" Từ cổ chí kim kẻ mạnh làm vua, mưu sâu cách mấy, kế hay ra sau vẫn là thua hai nắm đấm.
Nếu như Cố Trường Sinh ngươi không thể Độ Kiếp thì Tiêu Dương ta còn có thể làm một tấm bình phong.
Nhưng ngươi đã độ kiếp rồi thì chuyện ngươi muốn ai làm đạo lữ đã không phải do đám lục phong kia quyết nữa."
" Đúng là rất thông mình.
Vậy ta cũng không dài dòng với ngươi nữa.
Cha ngươi tên là Cổ Thanh, hẵng ngươi đã từng nghe nói đến."
Tiêu Dương bất ngờ đến không kịp phản ứng, thấm chí còn tưởng mình nghe lầm.
Cố Trường Sinh thấy vậy chỉ cười nhạc mà nói:
" Ngươi không nghe lầm đâu, cha ngươi là Cổ Thanh, là quận chủ Thanh Long quận, cũng là thành chủ Thanh Long thành.
Năm xưa trong lúc thâm dò di tích, hắn trúng phải lòng độc nên mới giáo cấu với mẹ ngươi rồi sinh ra ngươi, do trong người ngươi không có Long huyết cho nên hai mẹ con ngươi mới bị đuổi đi.
Lúc mẹ ngươi đi về Tiêu gia, trên đường gặp t·ruy s·át bị phế tu vi, may mà gặp ta nên mới nhặt được một mạng, chuyện về sau chắc cũng không cần ta nói nữa.
Cũng vì chuyện của ngươi mà cha ngươi mới chịu giao Kim Long tam biến cho ta."
Tiêu Dương hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh.
" Thì ra là vậy!"
" Bây giờ ngươi c·hết được rồi."
Cố Trường Sinh vung chưởng hướng về đỉnh đầu của Tiêu Dương mà đánh xuống, Tiêu Dương không phản ứng gì chỉ thấy ngọc bội đeo hông của hắn sáng lên, tạo thành lá chắn phòng ngự đỡ được một chiêu của Cố Trường Sinh, tích tắc đó, trong tay Tiêu Dương đã có một miếng ngọc bội khác bị bóp nát, Tiêu Dương biến mất ngay tại chỗ.
Cố Trường Sinh và Dương Vọng Hương thấy vậy thì ngây người, khi phản ứng lại kịp thì đã không thấy người đâu.
Cố Trường Sinh xem lại vết tích nói:
" Là truyền tống ngọc bội và Hộ kiếp bảo ngọc."
" Sao hắn lại có được hai loại ngọc bội này?
Nhất là Hộ Kiếp bảo ngọc, càn là thế gian hiếm có, trong Thiên Sơn môn chúng ta cũng không có quá hai miến."
" Là Hoàng Tuyền môn, chúng ta bị họ tính kế rồi."
Trên phi thuyền của Hoàng Tuyền môn.
Quỷ Lệ đứng trước mũi thuyền nhìn ngắm phong cảnh một cách bình thảng, từ phía sau Bỉ Ngạn đi đến thỉnh an, Quỷ Lệ hỏi:
" Cố ý thua cho một còn tiểu nha đầu có đang hay không?"
" Sư tôn không tin Ngạn nhi sau?"
" Quỷ kế âm mưu không bằng hai nắm đấm, chúng ta là tu sĩ, con nên nhớ!"
" Sư tôn lời vàng ngọc, làm sao Ngạn nhi quên được.
Nhưng sư tôn à, chúng ta không phải tiểu tu sĩ, suốt ngày đánh g·iết Ngạn nhi cũng ngán rồi.
Thành cũng được, bại cũng được, miễn sau vui là được."
" Tiểu nha đầu con đúng là biết chơi nha.
Con nói đúng, thành cũng được, bại cũng được, miễn sau vui là được."
Trên boong tàu của phi thuyền lúc nầy trận pháp định vị bắt đầu khởi động, ngây lập tức một luồn sáng từ trên trời dán xuống, một người quần áo rách rưới, da thịt đỏ ao, v·ết t·hương chi chích khấp người, trông chẳng khác gì bị lăng trì cả.
Quỷ Lệ và Bỉ Ngạn thấy người ở trên boong tàu thì lại miễm cười, trong lòng một bụng đầy khoái chí.
Bỉ Ngạn nhanh chân đến trước từ trong người lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng của Tiêu Dương, nhanh chóng mà mất thường có thể thấy được các v·ết t·hương bắt đầu khép miệng và bắt đầu lành lại, Tiêu Dương cũng thuận thế ngồi xuống dưỡng thần hồi phục thương tích của mình.
Đợi hơn một canh giờ sau, Tiêu Dương mở mắt hướng Bỉ Ngạn và Quỷ Lệ khấu tạ.
" Đa tạ Quỷ tiền bối và Bỉ Ngạn cô nương bạn cho đan được."
Bỉ Ngạn nhanh chóng hỏi kết quả:
" Thu hoạch như thế nào?"
" Không làm nhục mệnh."
Tiêu Dương từ trong giới chỉ lấy ra một quyền sách đưa lên, Quỷ Lệ thấy vậy đưa tay bắt lấy, nhìn vô cùng vừa lòng.
Bỉ Ngạn hỏi:
" Sư tôn, quyển sách này có gì đặc biệt sau?"
" Quyển Thiên Sơn Lục Dương Chưởng này đối với Thiên Sơn môn mà nói thì không có gì đặc biệt, nhưng đối với Hoàng Tuyền môn ta lại là tuyệt học không thua kém gì Thiên Sơn Duy Ngã Độc Tôn Thần thông cả."
" Lợi lại như vậy sau?
Nếu lợi hại như vậy vì sau Thiên Sơn môn lại không biết tới sự tồn tại của nó?"
Tiêu Dương thấy Bỉ Ngạn hỏi thì buột miệng chen vào:
" Vì nó chỉ là võ công thế tục."
Quỷ Lệ nhìn Tiêu Dương, thấy mình lỡ lời, Tiêu Dương lùi lại một bước cuối đầu xuống, Quỷ Lệ thấy vậy mới không để ý tới Tiêu Dương nữa, nhưng vẫn hỏi Tiêu Dương một câu:
" Ngươi muốn thưởng gì?"
" Tiêu Dương không mong gì hơn trừ điều kiện ban đầu mà Bỉ Ngạn cô nương đã hứa."
" Ừm. Được.
Người đâu, đưa Tiêu công tử về phòng nghĩ ngơi."
Tiêu Dương theo người hầu rời đi khuất bóng, Bỉ Ngạn mới hỏi Quỷ Lệ:
" Sư tôn lo hắn phản sau?"
" Vẫn là câu nói kia, âm mưu quỷ kế không bằng hai nắm đấm.
Hắn muốn phản cũng phải có thực lực phản cái đã.
Chỉ là?"
Bỉ Ngạn thấy Quỷ Lệ ngập ngừng bền hỏi:
" Chỉ là sao vậy sư tôn?"
" Nhìn Tu vi của hắn cũng chỉ mới tấn thăng Thiếu Tướng cảnh giới đi, cũng miễn cưỡng tính là thiên tài, đạo tâm ổn định, tâm tình lại cao, gan dạ, quyết đoán.
Tương lại hắn sẽ là đại địch của con đó, không thể xem thường người này được."
Bỉ Ngạn cười nói:
" Sư tôn yên tâm, hắn cho dù có thắng con thì cũng sẽ bị con cưỡi trên đầu mà thôi."