Chương 27: Một chén đậu phụ nóng
Chương 27: Một chén đậu phụ nóng
Băng qua hoang mạc về phía Nam ròng rã hai tháng không hơn không kém thì Tiêu Dương cũng thuận lợi đến thành Thanh Long.
Ban đầu Tiêu Dương cũng có ý định dùng truyền tống trận để tiết kiệm hai tháng thời gian, nhưng vì rèn luyện Long Tượng mang quyền nên hắn quyết định băng qua hoang mạc và sấm lâm để đến Thanh Long thành.
Về quy mô thì thành Thanh Long rộng gắp năm lần so với Tiêu thành, là một trong năm chủ thành của Bắc quốc, được hoàng tộc Cổ gia thành lập để quản lý sự vụ của cả Thanh Long quận.
Tiêu Dương bước vào thành với dán vẽ có phần tả tơi một chút.
Áo rách, quần rách, đầu tóc rối bùi, mặt mài lem luốt, nhìn tổng thể thì hơn một tên ăn mài ở bộ trang phục trên thân có chút đắt tiền với đôi giầy còn nhìn ra là một pháp khí hạ phẩm, mới miễn cưỡng không vung tay cho hắn vài đồng tiền lẽ.
Vốn định tìm một khách sạn nào đó tấm rữa thấy xiêm y, nhưng một quán bán đậu phụ nóng đã làm hắn chú ý.
Hắn bước gần tới quán, hít một hơi thật sâu mùi vị của đậu phụ nóng, vô tình làm cho hai ba người khách đang ăn ở quán đứng dậy rời đi.
Thấy vậy, Tiêu Dương mở lời:
" Thật xin lỗi bà chủ, ta vô tình đuổi khách của bà đi rồi."
" Tiểu gia khách khí, nếu khách muốn ăn thì đã không đi."
" Làm phiền bà chủ cho tại hạ một phần."
Tiêu Dương nhìn bà chủ đang chuẩn bị phần cho mình thì vô tình để ý đến một đôi câu đối treo ở trên cửa quán.
Thiên Sơn trên cao mây che nhân thế
Hoàng Tuyền bênh dưới đoạ lạc thương sinh.
Tiêu Dương cười nhạc một tiến rồi hỏi bà chủ:
" Bà chủ đúng là phúc duyên thâm hậu, lại được tiên trưởng tặng câu đối.
Không biết có thể cho ta biết là ai không ?"
Bà chủ bưng chén đậu phụ ra đặt trên bàn xuất Tiêu Dương rồi trả lời:
" Tiểu gia chê cười, là do nhi nữ của ta lần trước về thâm nhà mà viết để trang trí quán."
" Là nữ sao?
Thật không ngờ con gái của bà chủ lại là kẻ tài cao như vậy?
Nhưng tâm tình có chút kiêu ngạo."
Bà chủ quán thấy vậy thì dừng việc dọn dẹp mà đến ngồi xuống cùng bàn với Tiêu Dương hỏi:
" Không biết tiểu gia là người ở đâu, lại đi về đâu?"
" Bà chủ gọi ta là tiểu huynh đệ được rồi, không cần gọi ta là tiểu gia đâu.
Ta là người ở Tiêu thành, đến thành Thanh Long có chuyện cần giải quyết."
" Tiêu huynh đệ thật vất vả a.
Không biết song thân của tiểu huynh đệ như thế nào?"
" Mẹ ta đã mất sớm, còn cha ta thì không biết tung tích."
Thấy bà chủ quán có gì đó khó nói nên Tiêu Dương hỏi trước:
" Bà chủ có việc gì cứ nói đừng ngại."
" Lão nương đúng là có chuyện muốn nhờ tiểu huynh đệ.
Nhìn tiểu huynh đệ thiết nghĩ cũng là người có ăn có học.
Nên lão nương muốn nhờ tiểu huynh đệ làm cho ta một cập câu đối mới, chứ cứ để cập câu đối này của con gái ta ở trước quán lâu ngày ta sợ sẽ không nên."
" Chuyện này đâu khó, xin bà chủ cho mượn văn phòng tứ bảo."
Tiêu Dương đặt bút viết
" Trắng trẻo thơm rừng đường nâu ngọt
Mỹ nhân sa đoạ nam nhân si"
Tiêu Dương viết xong liền quay sang hỏi bà chủ:
" Không biết có ưng lòng bà chủ hay không?"
" Ưng, ưng, tất nhiên là ưng rồi.
Cảm ơn tiểu huynh đệ ."
" Bà chủ không cần khách sáo."
Tiêu Dương tiếp tục ăn chén đậu phụ của mình, còn bà chủ thì thuận tiện thay câu đối trên cửa hàng của mình.
Dùng bữa xong, mới phát hiện trên người mình không mang theo bạc, vàng, hắn là tu sĩ nên bình thương rất ít khi mang những tiền tài của phàm nhân, nên giờ đây cũng có chút ngượng ngùng.
Bà chủ quán thấy vậy liên đến hỏi:
" Tiểu huynh đệ là trên người không có tiền đâu?"
Bị hỏi thẳng thường như vậy khiến Tiêu Dương cũng có chúc gượng gạo.
" Hành trình dài xa cho nên đã tiêu hết."
Tiêu Dương lấy trong tay áo ra một cây quạt được làm bằng gỗ trạm khắc mà thành, một mặt vẽ hình một con Thanh Long đang bay lượng trong mây trắng, mặt còn lại thì bênh góc trái đề hai chữ Tiêu Dương.
" Bà chủ xin thứa lỗi, ta ăn đậu phụ ở quán của bà mà thân không mang tiền bạc, đành ủy khuất bà nhận vật này xem như tiền bát đậu phụ kia vậy."
" Một bát đậu phụ không bằng tiên của cây quạt này, xin tiểu huynh đệ nhận lại.
Vã lại cậu cũng đã viết dùm ta câu đối mới còn gì."
" Bà chủ như vậy không được, vẫn mong bà chủ nhân cho."
Bà chủ thấy vậy liền đi vào trong nhà lấy ra một cái hộp gỗ đưa cho Tiêu Dương.
" Ta lấy quạt của tiểu huynh đệ, còn vật này xem như tiền thồi, tiểu huynh đệ không được chê."
Tiêu Dương thấy vậy liền mở hộp ra thì thấy một thành kiếm khá là đơn sơ, nhưng vẫn có thể thấy là một thanh kiếm đã trải qua nhiều trận đánh, trên thân tri trích vết xước, mà kiếm cũng đã bị gãy chỉ còn nữa đoạn đầu, trên thân còn khắc lấy hai chữ " Vọng Hương".
Tiêu Dương nhìn kiếm đến thất thần, thanh kiếm này tuy tốt, nhưng cũng chỉ là phàm vật, thứ khiến hắn muốn lưu thanh kiếm này là do hải chữ " Vọng Hương".
" Đã vậy tại hạ không khách sáo nữa.
Cáo từ."
Bà chủ thu láy cây quạt của Tiêu Dương thì cười một cách vui vẻ rồi đi vào nhà cất cây quạt đi.
Lúc này, bên ngoài quá có một tu sĩ vận một bộ bạch bào đến trước cửa quá của bà chủ nói.
" Bà chủ, cho ta một bát đậu phụ nóng."
" Có ngây đây."
Bà chủ bưng bát đậu phụ đến chỗ bàn của người thiếu niên rồi đặt xuống, thấy cách ăn bân của người thiếu niên liền nhẹ giọng hô:
" Mời tiên trưởng dùng."
Người thanh niên không nhìn bát đậu phụ mà hỏi thẳng bà chủ.
" Trước khi đi con gái bà có để lại một thanh kiếm gãy có phải không?"
" Dạ đúng, thưa tiên trưởng."
" Tốt, ta muốn, bà ra giá đi."
Bà chủ thấy vậy liền lắc đầu, đáp:
" Tiên trưởng đùa rồi, hôn sự của tiểu nữ nhà ta sao có thể dùng tiên để mà mua bán được?
Đạo lý này lão nương vẫn biết."
Nghe vậy thì người thanh niên này mặt đỏ một chút.
" Hoá ra bá mẫu đã biết chuyện này, vậy không cần dài dòng nữa.
Ta thật lòng ái mộ còn gái của bá mẫu, xin bá mẫu tác thành."
" Thật xin lỗi tiên trưởng.
Tiên trưởng không phù hợp với yêu cầu của con gái ta đưa ra, mong tiên trưởng về cho."
" Không thể nào?
Ta có gì không xứng với nàng chứ?"
" Cái đó làm phiền tiên trưởng đi Thiên Sơn để hỏi con gái lão nương rồi."
Nghe tới hai từ Thiên Sơn, người thanh niên kia có giận mấy cũng đành phủ áo ra đi.
Nhìn thấy bát đậu phụ nóng chưa ăn, trên bàn cũng không có văn tiền nào để lại thì lão nương lắc đầu.
" Nhân,Trung, Nghĩa, Lễ, Trí Tính còn chưa thông, sau lại phải tu tiên chi vội?
Không học cách nhìn người, nhìn đời kết cục chỉ có một mà thôi."
Tiêu Dương tiếp tục dù tẩu trong thành rồi dừng lại một quán trọ tầm trung dành cho tu sĩ mà dừng chân.
Bảy ngày sau, trên bầu trời của Thiên Sơn môn xuất hiện một con lôi điểu đang lao về phía động phủ của một đệ tử trong môn phái.
Đến nơi, nó dừng lại bênh cạnh một nữ tử, trên lưng nó có mang theo một cái hộp gỗ.
Tì nữ thấy vậy liền lấy hộp gỗ trên lưng lôi điểu rồi dân lên cho chủ nhân của mình.
Nữ chủ nhân của động phủ, mở hộp gỗ, từ trong lấy ra một cây quạt được làm bằng gỗ, mở quạt ra thì thấy một mặt có hoạ Thanh Long quần vũ, một mặt bênh góc trái quạt có khắc hai chữ "Tiêu Dương".