Chương 2: Lĩnh Nam- Địa tiên tộc- Cơ Kiếm Tâm
Chương 2: Lĩnh Nam- Địa tiên tộc- Cơ Kiếm Tâm
Lĩnh Nam bí cảnh là cấm địa của Trường Sơn cung.
Ngoại trừ các đời cung chủ của Trường Sơn cung ra thì cũng chỉ có Nam Thiên Quốc chủ mới được đi vào.
Nhưng trên thực tế chỉ khi nào được triệu hoán hoặc có lệnh mời của người bên trong Lĩnh Nam bí cảnh thì Các chủ và quốc chủ mới chính thức có thể tiến vào Lĩnh Nam bí cảnh.
Đối với ngoại nhân- trừ hạch tâm của Trường Sơn cung- thì hầu như không ai biết có một bí cảnh như vậy tồn tại.
Nếu biết cũng chỉ có mấy người cổ xưa đại lão hoặc một ít người tham chiếu cổ sử mới biết được, nhưng những người biết được theo thời gian ít lại càn ít.
Lão giả bắt đầu đi vào Lĩnh Nam bí cảnh.
Ở trong Lĩnh Nam bí cảnh này không hề nguy hiểm những bí cảnh khác, ngược lại giống như một nơi lánh đời của cao nhân hơn.
Nơi đây có một hồ nước vừa vừa lượn lờ lính khí nồng đậm hơn bênh ngoài gấp mười lần chí ít, có một ngọn núi mộc đầu kì hoa dị thảo sinh trưởng theo ngàn năm, vạn năm mà tính.
Dựa núi gần hồ có một ngôi làng nhỏ gần ngàn nhân khẩu, nếu như có tu chân giả có thể bước vào đây ngược lại sẽ thấy kinh hãi không thôi.
Ở tu chân thế giới bất đầu từ lúc sinh ra hầu như đã được quyết định bởi linh căn, huyết mạch, xương cốt, khí chất, nếu sinh ra không có linh căn thì định sẵn vô duyên cùng tiên lộ, cả đời chỉ có thể ở tần lớp thấp nhất của xã hội mà thôi.
Tu chân giới cảnh giới được phân là luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hoá thân, phân kỳ, hợp thể, độ kíp, phi thăng.
Nếu được gọi là thiên tài là phải có thể làm được trăm ngày luyện khí, mười năm trúc cơ, trăm năm kim đan, ngàn năm Nguyễn anh, mà hoá thân là một cái ranh giới mà không thể dùng thời gian để tính nên ít cái có thể vượt qua để được coi là thiên tài mà tín, sau hoá thân thì phải tùy vào cơ duyên, cảm ngộ đại đạo của mỗi người.
Nhưng ở đây thì sao?
Từ trẻ con mới sinh, tới người già đâu đâu cũng là nguyên anh cả.
Có thể dùng nguyên anh đầy đất để hình dung.
Trên thực tế, những người nầy là Địa linh tộc nhân đặc thù sinh mệnh khí tức.
Địa linh tộc nhân trời sinh thân cận đại địa, thường mang trong mình ba loại thuộc tính là địa, mộc, hoả.
Trong đó mạnh nhất là mộc thuộc tính, nhưng do cơ thể của Địa linh tộc nhân không mạnh bằng nhân loại nên không thể chịu được sinh mệnh lực khổng lồ của mộc thuộc tính gây ra nên bị thiên địa dồn nè tự thành phong ấn gọi là nguyên anh.
Trên thực tế nó là giả nguyên anh, vả lại nó cũng không cũng cấp sức mạnh cho tộc nhân Địa linh tộc, trừ phi cơ thể có thể cùng cấp độ có thể típ nhận được của nguyên anh tu sĩ.
Mà cũng do giả nguyên anh mà Địa linh tộc thường dưới mắt phàm nhân chỉ mang 2 thuộc tính là địa và hoả.
Lão giả bắt đầu đi về phía một căn nhà nhỏ cách xa làng, đứng trước cửa từ từ khom bái không dám vọng động phát ra âm thanh, mà đang chờ được triệu kiến.
" Hồng Lưu đến rồi sao? Vào đi!"
"Dạ, chủ mẫu"
Hồng Lưu chầm chậm bước bào nhà, ở trước sân nhìn lấy một mỹ phụ có thể dùng quốc sắc thiên hương để mà tính.
Hồng Lưu không dám vô lễ, quỳ phục dưới đất cuối đầu thỉnh an.
"Hồng Lưu bái kiến chủ mẫu."
" Đứng lên đi."
Hồng Lưu đứng dậy nhưng không dám nhìn thẳng chủ mẫu, mỗi lần đến đây hắn điều như vậy.
Hắn không dám nhìn thẳng chủ mẫu tổng có hai nguyên do: một là tôn kính thực sự của một thành viên con dân Nam Thiên, cái còn lại là hắn chưa bao giờ nhìn rõ tu vi của chủ mẫu.
Hồng Lưu biết chủ mẫu rất mạnh, ít nhất mạnh hơn một tủ sĩ phân kỳ đỉnh phong như hắn.
Chủ mẫu nhìn Hồng Lưu kẽ nói:
" Ta biết ngươi đến vì chuyện gì. Bắc triều Cổ long tộc đúng là có tham dự vào chuyện nầy. Nhưng song phương vẫn còn kìm chế, chưa đến mức tộc ta nhập thể thời cơ."
Trong lòng Hồng Lưu bắc đầu dậy sống, có thể làm cho Cơ tộc- Địa linh tộc phải nhập thế, càn có dính dáng với Bắc triều Cổ Long tộc thì đúng là không đơn giản.
Hồng Lưu vẫn bảo trì vẽ bình tĩnh hỏi lại chủ mẫu:
" Dạ, chủ mẫu. Dám hỏi chủ mẫu nên làm như thế nào?"
" Nói dễ không dễ, nói khó không khó. Ngươi đi một chuyến Hoàng Sa tìm Lạc tộc giúp đỡ đi. Nói cho cùng vẫn tính là người của Nam Thiên."
" Ý chủ mẫu là Lạc tộc - Tiên Long tộc?"
"Ừm. Đã là số, tránh không khỏi."
Nghe đến đây Hồng Lưu không còn giữ được bình tĩnh của mình nữa mà dần dần biến sắc.
Hồng Lưu tu tiên đến nay đã gần vạn năm, có nhiều thứ Hồng Lưu đã từng trả qua tỉ như: bí cảnh tranh khí vận, di tích tranh bảo vật, g·iết người đọt bảo,..cũng từng nghiên cứu về Bắc triều và Nam Thiên Quốc từ xưa cho tới nay là như thế nào hình thành, cũng đã từng có công nuôi dạy một đời quốc chủ hiện tại trưởng thành đăng cơ, có thể thấy tâm tư và kiến thức của hắn như thế nào không tầm thường.
Nên Hồng Lưu biết, nếu chủ mẫu đã nhắc tới Lạc tộc cũng có thể tham gia vào chuyện nầy thì đây đúng là chuyện có thể diệt Nam Thiên mà tính.
Hồng Lưu lấy lại tinh thần không dám chậm trễ đáp ứng chủ mẫu:
"Dạ. Hồng Lưu xin cáo biệt chủ mẫu."
Sau khi Hồng Lưu đi thì từ trong nhà đi ra một thành niên chừng hai mươi tuổi.
Thanh niên ấy tướng mạo ưa nhìn không tín là tuấn tú, nhưng luôn toả ra khí chất khiến cho người khác tôn trọng từ tận đáy lòng.
" Hài nhi tham kiếm mẹ."
"Ừm. Kiếm Tâm cũng đến lúc con xuất sơn rồi."
"Dạ, thưa mẹ."
Chủ mẫu phất tay, một cái giới hoàn bây vào tay của Cơ Kiếm Tâm.
" Nhớ kĩ, tên con là Kiếm Tâm. Tâm thư thanh kiếm. Muốn cái gì, làm cái đó. Con đường đại đạo không dành cho nhược phu. Nam Thiên Quốc tuy nói là tu tiên quốc gia, nhưng thủy chung vẫn là phàm tâm quốc. Lần nầy con hạ sơn chỉ cầu lịch luyện. Nhớ chưa?
" Dạ, thưa mẹ."
Chủ mẫu nhìn sang thấy Cơ Kiếm Tâm có điều gì đó chần chừ bè ngỏ lời trước hỏi:
" Có gì muốn biết còn cứ hỏi."
" Làm mẹ chê cười. Thành thật con đúng là có chuyện cần mẹ giải đáp nghi hoặc?"
" Nói."
" Bắc triều là gì sao muốn công Nam Thiên ta? Vã lại lần nầy con không nghĩ Nam Thiên sẽ có cơ hội chuyển mình, vậy tại sao mẹ còn muốn con nhập thế? Trên thực tế con thấy không có ý nghĩa."
"Con nhập thế là chuyện nhất định phải làm, không phải trọng yếu cứu Nam Thiên mà là vì chuẩn bị cho độ kiếp. Còn Nam Thiên thì đã có Lý Phượng Hoàng lo rồi, con chỉ cần hỗ trợ người này là được."
Cơ Kiếm Tâm lòng vẫn còn nghi hoặc nhưng hắn không hỏi.
Có một số điều hắn biết rất rõ về chủ mẫu, nếu muốn nói bà chắc chắn sẽ nói, còn nếu bà không nói thì nó đã thuộc về cấm kị không thể nói của bà.
Cơ Kiếm Tâm quỳ xuống trước mặt chủ mẫu bái ba lại sau đó đứng lên đi ra đình viện, tiền về một hướng không dừng lại.
Ở cấm cơ sâm lâm, một nơi lịch luyện không dành cho các tu sĩ dưới trúc cơ kì, nơi nầy nằm ở phía nam của Nam Thiên Quốc, các Trường Sơn cung vạn dậm, xuất hiện một thiếu niên đang đứng ở một vách núi.
Hắn là Cơ Kiếm Tâm.
Cơ Kiếm Tâm đang đứng là cửa khác của Lĩnh Nam bí cảnh.
Cơ Kiếm Tâm lòng ngực bắt đầu hồi hợp mà hưng phấn, vì đây có thể tính như là lần đầu tiên hắn được rời đi Lĩnh Nam bí cảnh.
" Ta, Cơ Kiếm Tâm, nhập thế."