Chương 12: Trao đổi
Chương 12: Trao đổi
" Nước sông không phạm nước giếng, nhưng giao dịch thì được chứ."
Tiêu Dương cười nhàn nhạc, còn Hồn cô nương thì cũng dần cảm thấy thú vị trong lòng, nhưng vẫn cố toả ra trầm mặt.
" Ngươi muốn giao dịch cùng với ta? Một tên phế vật như ngươi lại có gì cùng ta giao dịch? Nói ra nghe thử."
Tiêu Dương suy nghĩ một hồi rồi từ từ trả lời:
" Không biết Hồn cô nương có hứng thú với Hồn Kinh không?"
Nghe tới đây vị Hồn cô nương này không thể bình tĩnh mà nhíu mày một cái.
Hồn Kinh tên giống như kinh là tâm pháp của Hồn tộc.
Nhớ năm xưa Hồn tộc ở Tây châu từng dùng một bí cảnh làm nơi cư trú nên an bình cả vạn năm không ngã, nào ngờ vì bí cảnh này vừa mắt một đại thế lực ở Tây châu nên Hồn tộc mang hoạ gần như bị diệt tộc, một số còn sống sót đã di cư đến Bắc châu sinh sống, sau đó ẩn thế rất ít khi nhìn thấy.
Còn Hồn Kinh của Hồn tộc cũng m·ất t·ích từ đó, do đặc thù công pháp nên hầu như không ai có thể luyện được Hồn Kinh, dẫn đến bị mấy tích không rõ nơi hạ lạc.
Nói không hứng thú với Hồn Kinh là nói láo, Hồn tộc vốn dĩ chính là một trong những tộc người thượng cổ, trời sinh đã có linh hồn lực cường đại, đổi lại thì thân thể kinh mạch khí hải lại khác thường nên chỉ có Hồn Kinh mới là công pháp thích hợp nhất cho Hồn tộc có thể tăng cao tu vi đạt thành độ kíp, chạm tới ngưỡng của phi thăng.
Tiêu Dương thấy vị Hồn cô nương này dường như không tin bèn mở lời:
"Từ khai sinh hỗn độn, vạn vật vốn hữu linh.
Nhất tâm, nhị dụng, tam hồn, tứ vía, ngủ sinh, lục đạo."
Người khác nghe không hiểu nhưng vị Hồn cô nương này thì hiểu rất rõ.
" Ngươi nói ngươi muốn giao dịch với ta, là giao dịch gì?"
" Thật không dấu gì Hồn cô nương, tại hạ trong cơ duyên mới may mắn được thượng quyển của Hồn Kinh, nên muốn trao đổi với Đoàn hồn quyết của Hồn tộc không biết có được không?"
Hồn cô nương ngạc nhiên rồi đáp:
" Đoàn hồn quyết có thể giúp tu sĩ dưới nguyên anh có thể tự tu luyện ra hồn lực, nó cũng không tín là công pháp quá hiếm có."
" Hồn cô nương là đại nhân vật không nên quyên Tiêu gia ta chỉ là một tiểu nhân vật."
" Ngươi chắc chắn mà muốn dùng Hồn Kinh để đổi lấy Đoàn hồn thuật?"
" Lấy một thứ không thể dùng để đổi lấy thứ có thể dùng không tính là trao đổi ngu ngốc đi."
Cứ như vậy mà cuộc giao dịch này thành công một cách xuông sẽ, trước khi từ biệt Tiêu Dương lại hỏi một chuyện:
" Nhận ơn của Hồn cô nương nhiều như vậy vẫn chưa biết tục danh của cô nương."
" Tên của ta chỉ có một chữ Hoả."
" Thì ra là Hoả Hỏa cô nương, thất kính, thất kính. Nếu mọi chuyện đã xong, Tiêu Dương xin cáo biệt."
Rời khỏi nơi ở của Hồn Hoả, Tiêu Dương không trực tiếp đi thẳng về phòng mình mà lại vòng sang một chổ vắn vẽ ít người của học viện.
Hắn dừng lại tại một con đường nhỏ rồi cất giọng:
" Ra đây đi, không cần chốn nữa."
Nghe lời của Tiêu Dương, lập tức có bồn người phân làm bồn góc báo vây Tiêu Dương lại.
Tiêu Dương nhìn một lượt bốn người thi thấy họ đều mặt cùng một kiểu dáng đồng phục của học viện, tu vi của bốn người cũng đều đã là trúc cơ sơ kì, nhìn dáng vẻ linh khí có phần hỗn loạn, hắn dám khẳng định đám người này tấn thăng chưa được bao lâu.
" Là Hà Giang sai các ngươi đến dạy ta một bài học phải không?"
Cả bốn người đồng loạt đề sững sờ, càn làm khẳng định của Tiêu Dương là đúng. Tên đứng trước mặt Tiêu Dương hỏi:
" Sao ngươi không nghĩ là Tiêu Vũ hay Trần tiểu thư bảo chúng ta đến?"
"Ha ha ha. Cái này có gì khó. Tiêu Vũ chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc này vì hắn có cha cáo già là Tiêu Xuân, nếu hắn muốn làm cũng phải đợi một người quay về mới dám ra tay với ta.
Trần Tiểu Tiểu thì không cần phải nói, ta đối với cô ta không hề có giá trị lợi dùng tí nào cả, thứ mà ta có giá trị cũng đã trả cho Trần thành chủ rồi, để có thể đổi lấy thời gian bình yên trong học viện, người ngoài không biết, chẳng lẽ Trần Tiểu Tiểu không biết hay sao?
Quay qua, quay lại cũng chỉ có Hà Giang muốn xem kịch mà thôi.
Ta nói có đúng không?"
" Đúng thì sao? Hôm nay ngươi cũng không thoát khỏi bị chúng ta đánh đâu, đánh ngươi thừa sống thiếu c·hết rồi đổ cho Trần gia vậy là có kịch hay để xem rồi."
" Ừm, có đạo lý.
Khoái đao rời võ bạt giang hà
Tung hoành bốn bể ý tung ca. "
Tiêu Dương vừa dứt lời thì có một cổ gió thổi mang theo sát ý ập tới, bất giác tất cả điều nhìn về một phía, nhưng bốn tên trúc cơ sơ kì chưa kịp ý thức được chuyện gì xẩy ra thì đã bị đ·ánh b·ất t·ỉnh nằm trên mặt đất.
Còn Tiêu Dương thì trên cổ hắn lại dài thêm một thanh khoái đao nhìn chẳng khác gì một thanh đao bổ củi cả.
Tiêu Dương không động, mà cười một cách nhàn nhạc, đồng thơi đảo mắt nhìn về người thanh niên trước mặt.
Ngươi thanh niên này tuổi cũng khoản chừng bằng Tiêu Dương, da ngâm đen giống nông dân hơn là tu tiên giả, tùy mặt quần áo học viện nhưng có thể thấy nó đã cũ, đã nát tới mức phải chấp vá, bạc màu, cơ thể hắn thì cũng tín coi như có chúc dạ, chúc thịt, có thể tổng kết là ngoại trừ khuôn mặt có nét tuấn tú ra thì hắn cơ bản từ đầu tới chân không có chổ nào không giống ăn mày cả.
" Làm sao ngươi biết hai câu thơ này?"
" Ta không chỉ biết hai câu, mà ta còn biết cả bài, chỉ có điều không biết học trưởng có muốn biết hay không?"
" Ngươi biết ta là ai?"
" Cũng không tín là ngốc đều sẽ nhận ra học trưởng là ai."
" Ta đúng là muốn nghe thử một chút."
" Đao vương chi tư Điền Cửu. Không biết Tiêu Dương ta có nhận lầm không?"
Điền Cửu cưới phá lên rồi thu đao vào võ, hắn nhìn Tiêu Dương thật kĩ rồi nói:
" Nếu ngươi đã biết ta là Điền Cửu vậy thì ra một cái giá đi, đao phổ trong tay ngươi ta muốn."
" Xem ra học trưởng là người thẳng thắng vậy ta cũng không dài dòng nữa, chỉ cần học trưởng giúp ta làm ba chuyện, thì Cửu đao thức Tiêu Dương tự tay dân lên."
" Nói."
Tiêu Dương từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Điền Cửu, sau khi Điền Cửu xem xong thì không nói gì mà trực tiếp hủy đi tơ giấy đó.
Điền Cửu nhìn Tiêu Dương nói:
" Ngươi thật sự không sợ ta có đao phổ rồi đi mất sao?"
" Nếu học trưởng không phải đao khách thì ta sẽ tinh, nhưng Điền học trưởng là đao khác, chuyện này lại khác."
" Còn một chuyện nữa sao ngươi không nói luôn?"
" Chuyện thứ ba chính là nhờ học trưởng bảo hộ ta trong vòng ba năm, không biết Điền học trưởng thấy như thế nào?"
Điền Cửu suy nghĩ rồi nói:
" Được."
Nói xong Điền Cửu biến mất không thấy, Tiêu Dương thì cũng đi về giang phòng của mình mà bất đầu bế quan tìm hiểu về Đoàn hồn quyết.
Cũng trong thời gian đó, Điền Cửu đã ra khỏi học viện hướng về phủ thành chủ mà đi, hắn theo lời của Tiêu Dương mà bỏ một hòn đá xuống mặt hồ thế lực ở thành Thanh Thạch.
Ở phía xa ngàn dậm bên ngoài thành.
Bầu trời nơi đây bắt đầu tụ mây dầy đặc, mật đất bắc đầu nức ra, xung quanh hùng thú kêu gào, tu tiên giả ngự kiếm mà trông chơ một thứ xấp sửa xuất thế.