Nam Thành Gió Nổi

Quyển 5 - Chương 9




Edit: Winterwind0207.

Lúc Lâm Hành tỉnh lại, cậu đang ở trong một căn phòng trống trải.

Cậu nhắm mắt lại, mơ hồ nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng người nói, thanh âm kia tựa hồ bị thứ gì ngăn trở ở bên ngoài, nghe vào có chút mơ hồ.

Cậu mở mắt ra, ý thức còn dừng lại lúc trước một khắc kia cậu rơi xuống nước, trong đầu trong lúc nhất thời có chút không bình tĩnh nổi.

Cậu theo bản năng mà giật giật ngón tay, thân thể có chút cứng ngắc, cảm giác băng lãnh mà ẩm ướt. Dưới bàn tay là một nơi rất lạnh lẽo, cậu suy đoán chính mình đang nằm ở trên một chiếc giường kim loại, liền giẫy giụa muốn ngồi dậy nhìn xem.

Hơi động, câuh liền phát hiện, bản thân không chỉ là đơn giản nằm ở đây, nói chính xác, cậu là bị trói ở bên trên.

Tứ chi của cậu bị bốn cái vòng kim loại gắt gao trói lại, trên eo một sợi dây cố định lại thân thể của cậu, làm cho cậu không có cách nào nhúc nhích.

Cậu gian nan chuyển động cái cổ, muốn nhìn cảnh tượng xung quanh, nhưng mà cậu lại phát hiện, xung quanh dĩ nhiên không có gì cả.

Bên trong căn phòng cực lớn này trống rỗng không có gì cả, ngoại trừ chiếc giường kim loại dưới thân Lâm Hành, dĩ nhiên không hề có bất kỳ loại đồ vật dư thừa nào.

Loại cảnh tượng trống rỗng này khiến Lâm Hành cảm thấy một trận bất an. Cậu dần dần mà hồi tưởng lại cảnh tượng sau khi rơi xuống nước, trước khi ý thức trở nên mơ hồ, cậu nhìn thấy tựa hồ có người bơi về phía mình... là cái người kia đã cứu cậu?

Cái người kia tuyệt đối không thể nào là Quế Kỳ, nhưng là, nếu như không phải Quế Kỳ, vậy thì là ai?

Lẽ nào buổi tối hôm đó cậu và Quế Kỳ ở bên vách núi nói chuyện, vẫn luôn có một người khác ở phụ cận?

Lâm Hành không biết.

Trên thực tế, đối với người trói cậu ở chỗ này, cậu không có quá nhiều suy đoán.

Sau khi trải qua một khắc sắp chết được cứu trở về, ý nghĩ của cậu đã có thay đổi rất lớn.

Cậu liền thử giật giật thân thể, tuy rằng cảm giác thân thể không còn chút sức lực nào, thế nhưng không có bị thương, mà sở dĩ sức lực bị giảm đi đại khái cũng là bởi vì nguyên nhân lúc trước thiếu ngủ sau đó lại bị ngâm trong nước một thời gian.

Thời gian dài bảo trì tư thế bị trói khiến bắp thịt Lâm Hành đã có chút cứng ngắc, cậu hoạt động tay một chút, đang suy nghĩ có thể thử mở vòng kim loại ra hay không, liền nghe thấy phía sau cánh cửa bỗng nhiên bị một người đẩy ra.

Lâm Hành đưa lưng về phía cửa, bởi vì bị cố định ở trên giường, cậu chỉ có thể chi phối hoạt động cái cổ, không có cách nào xoay người xem là ai đang đến. Cậu nghe đến người kia đầu tiên là đứng ở cửa dừng một chút, lập tức đi về phía cậu.

Cái người kia tiếng bước chân vô cùng trầm ổn, mang theo một loại thản nhiên tự đắc nắm chắc phần thắng, ở trên tường ấn nút mở đèn trần, ánh sáng chói mắt lập tức bắn về phía trong mắt Lâm Hành, cậu phản xạ có điều kiện nhắm chặt mắt lại.

"Sáng quá? Thật không tiện." Cái người kia nhìn thấy phản ứng Lâm Hành, cười híp mắt nói một câu, lại không có nửa điểm ý tứ muốn tắt đèn. Ngừoi kia ung dung thong thả đi tới: "Thế nhưng, một hồi con sẽ thích."

Mặc dù đã làm xong tâm lý chuẩn bị, khi nghe đến thanh âm người này trong nháy mắt, Lâm Hành vẫn là không nhịn được cả người run lên.

"Bác Cố." Tia sáng kích thích dần dần rút đi, Lâm Hành chậm rãi mở mắt ra, nhìn trước mắt người đàn ông trung niên được bảo dưỡng tốt này, trong nháy mắt Lâm Hành loé lên một vệt tâm tình phức tạp.

Cố Dịch cười gật gật đầu. Lão đi tới bên cạnh Lâm Hành, đụng một cái vào vòng kim loại khoá mắt cá chân của Lâm Hành, cười nói: "Bác rất thích con ở một điểm, dù là bất kể lúc nào, con vĩnh viễn rất có lễ phép."

Lâm Hành nhắm mắt lại, nhẫn nại nói: "Là ông đã cứu tôi?"

"A, không sai." Cố Dịch sờ sờ cằm, ngồi xuống bên cạnh giường kim loại, lão có chút bất mãn: "Con dĩ nhiên lại chọn cách tự sát, điểm này bác thật sự không có nghĩ tới. Bác nhọc nhằn khổ sở nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, làm sao có thể trở mắt nhìn con đi chết... nếu con muốn chết... kế hoạch của bác ai sẽ là người hoàn thành."

"Tôi sẽ không tiếp tục làm như vậy, ông thả tôi ra." Lâm Hành lạnh lùng nói.

"Nói miệng không bằng chứng, bác tại sao phải tin tưởng con?" Cố Dịch cười nói: " Thế nhưng con cũng không phải vội, bác bắt con đến đây, đương nhiên là có mục đích trọng yếu hơn."

Lâm Hành cảnh giác nói: "Ông muốn tỉnh lại oán linh thể? Không phải còn chưa tới lúc sao."

Cố Dịch không để ý đến câu hỏi của cậu, trái lại hài lòng quan sát Lâm Hành một hồi, nói: "Tiểu Hành, con ngoan ngoãn, chờ chúng ta đem oán linh thể đi ra, con có thể thoải mái sống cuộc sống của con."

Lâm Hành hít sâu một hơi: "Ông tại sao phải làm như vậy?"

"Con không biết, bác cũng sẽ không giải thích cho con." Cố Dịch động viên vỗ vỗ Lâm Hành: "Con trai của bác ở bên ngoài, nó còn đang chờ  sau khi chuyện này kết thúc mang theo con cao  chạy xa bay."

Lâm Hành hít sâu một hơi, gằn từng chữ một: "Kỳ Viễn... Cũng tham dự chuyện này?"

"Đúng thế." Cố Dịch hài lòng gật đầu: "Nói đến, vụ án trường học các con, chính là do nó phụ trách đấy." Lão dừng một chút, lại nghĩ tới cái gì: "Há, đúng rồi, còn có vụ án chú hai con nữa."

"Nói như vậy, Kỳ Viễn còn rất có khả năng?" Lão nghiêng đầu nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, cười híp mắt hỏi: "Đúng hay không?"

Lâm Hành cắn răng: "Tại sao?"

"Bởi vì con a." Cố Dịch bật cười: "Con trai của bác chính là cái tình thánh, vì con, nó nguyện ý làm tất cả."

"Vì tôi?" Lâm Hành tức giận phản đối: "Cái gì gọi là "Vì tôi"? Vì tôi cái gì? Vì tôi liền muốn đem người ở bên cạnh tôi đuổi cùng giết tận? Đem tôi ép vào đường cùng?!"

"Không, thật ra rất đơn giản." Cố Dịch chậm rãi nói: "Nếu như không đem oán linh thể từ trong thân thể con tróc ra ngoài, đời này, con không sống hơn ba mươi tuổi."

Lâm Hành ngẩn ra.

"Thân thể của con là lọ chứa gánh chịu oán linh thể, mà lọ chứa sử dụng có kỳ hạn. Kỳ hạn của con, vừa vặn chính là ba mươi năm. Ba mươi năm sau, con một lần nữa sẽ trở về trạng thái trẻ con, lại giống như Phượng Hoàng Niết Bàn trọng sinh... Con vĩnh viễn sẽ không chết, thế nhưng con sẽ không ngừng mà từng trải sau đó quên đi."

Lâm Hành không ngờ rằng Cố Dịch sẽ nói ra một đoạn lời nói như vậy, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không biết làm phản ứng gì, cậu lung tung trả lời: "Có ý gì? Tại sao tôi lại không chết?"

"Chuyện này, phải nói từ trước đây không lâu." Cố Dịch cười cười, nhìn gương mặt mờ mịt của Lâm Hành, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Thôi, thẳng thắn đều nói cho con. Miễn cho con không hiểu, cũng coi như bác làm trưởng bối cho con một điểm tâm ý đi."

"Năm đó nhà họ Cố chế tạo oán linh, thử rất nhiều lần đều chưa thành công. Nhà họ Cố dùng hết các loại biện pháp, cuối cùng ở bên trong sách cổ tìm được một ít ghi chép phương pháp luyện chế oán linh thể. Trong quyển sách kia nhắc tới, yêu cầu cơ bản nhất của việc luyện chế oán linh thể, là cần thiết " thân thể thuần âm" thế nhưng loại thể chất này vô cùng khó gặp, nhà họ Cố hao tổn tinh lực rất lớn, cuối cùng cũng tìm được người mang thể chất này, nhà họ Cố không tiếc phát động chiến trạn lần thứ nhất sau khi hai nhà tách ra. Đương nhiên mục đích cuối cùng đạt tới chính là chiếm được cái người kia." Nói tới chỗ này, Cố Dịch dừng một chút, tựa hồ đang nhớ lại: "Nếu như bác nhớ không lầm, cái người kia hẳn là họ Bùi —— "

"Bùi Phong Hành." Lâm Hành lẩm bẩm.

"Đúng. Chính là tên này." Cố Dịch tán dương gật gật đầu: "Con quả nhiên nhớ tới."

Lâm Hành sắc mặt tái nhợt, nhẹ giọng hỏi: "Người này... Chính là oán linh thể đúng không?"

"Không. Ngươi tại sao con nghĩ như vậy?" Cố Dịch kỳ quái nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, nói ra một câu triệt để lật đổ hết thảy suy luận lúc trước của Lâm Hành mà nói: "—— người này là con."

Lâm Hành đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin nhìn Cố Dịch: "Sao, thế nào lại là tôi?"

"Tại sao không phải con?" Cố Dịch bật cười: "Lúc trước thân thể của Bùi Phong Hành quá kém, luyện chế đến một nửa thì không được, vốn là muốn giết chết cậu ta, thế nhưng lúc đó gia chủ Cố gia vô cùng có dự kiến trước, thân thể thuần âm quá ít, hiếm thấy tìm được một người không thể dễ dàng buông tha, vì vậy liền nghĩ trăm phương ngàn kế cứu mạng cậu ta, lưu lại chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào."

"Sau đó, liền trải qua thời gian rất lâu, Cố gia rốt cục lại tìm được một người phù hợp điều kiện, lần này bọn họ cuối cùng cũng thành công." Cố Dịch cảm thán liên tục: "Cho nên nói không phải không thừa nhận trí tuệ của người trước thực sự vĩ đại —— sau khi oán linh thể luyện chế thành công, nó mang đến sức mạnh lớn khiến hai giới Âm Dương cũng theo đó mat chấn động, cũng không lâu lắm, rất nhiều thế gia hai giới Âm Dương liền liên hợp lại phát động chiến dịch đối với oán linh thể.

Một hồi chiến dịch quy mô kia chưa từng có, cũng chính là sau lần đó, oán linh thể bởi vì hao tổn quá mức nghiêm trọng, thậm chí không có cách nào ngưng kết thàn hình dạng, vì để cho oán linh thể không đến nỗi tiêu tan, người nhà họ Cố chỉ có thể nghĩ trăm phương ngàn kế bảo tồn oán linh thể. Bọn họ rất nhanh liền nghĩ tới bị giam giữ Bùi Phong Hành —— Bùi Phong Hành bản thân là thể chất thuần âm, gần nhất với oán linh thể, dùng cậu ta làm lọ chứa oán linh thể lại không quá thích hợp.

"Thế nhưng, nơi này còn có một cái vấn đề: Khí tức oán linh thể ẩn chứa không phải thân thể con người bình thường có khả năng thừa nhận. Cho dù Bùi Phong Hành là thể chất thuần âm, có thể tiếp nhận oán linh thể, cũng không có cách nào duy trì thời dài. Nhiều nhất ba mươi năm, thân thể của cậu ta liền đạt tới cực hạn. Lúc đó, Cố gia phải chạy đi đâu tìm một thân thể thuần âm để ký gửi oán linh thể? Coi như tìm được, oán linh thể khôi phục cũng không phải trong ngắn hạn có khả năng thực hiện.

"Đối mặt tình huống như thế, lúc đó gia chủ Cố gia dùng một loại cấm thuật. Ông ta đã hi sinh chính mình để đánh đổi, ở trên người Bùi Phong Hành gia tăng một tầng nguyền rủa —— mỗi khi đến ba mươi năm, thân thể Bùi Phong Hành đã đạt đến thời gian cực hạn chịu đựng, cậu ta sẽ tự động hồi phục về trạng thái trẻ con, tất cả cơ thể sống chinh phạt, ký ức, toàn bộ trở về vị trí ban đầu. Cậu ta sẽ không chết, lại dùng kỳ hạn ba mươi năm, vĩnh viễn không có điểm dừng mà luân hồi."

Cố Dịch nói tới chỗ này, từ ái nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái: "Thế nhưng, loại vận mệnh này chỉ có thể dừng ở thời đại của con."

"Chỉ cần oán linh thể tỉnh lại thuận lợi, như vậy con có thể triệt để thoát khỏi loại vận mệnh này, bình tĩnh mà qua hết nửa cuối cuộc đời của con." Cố Dịch thở dài: "Cái này cũng là mục tiêu con trai ta từng ấy năm qua nỗ lực, nó cũng không vì người cha này cân nhắc, lòng tràn đầy mong muốn để chon con được sống tiếp... thậm chí bởi vì nguyên nhân này, tình cảm của nó đối với con vẫn luôn ẩn nhẫn không nói, sau khi giải quyết xong chuyện này sẽ nói cho con tâm ý của nó: "Nói tới chỗ này, Cố Dịch lắc đầu một cái: "Thế nhưng không nghĩ tới, con ngược lại bị một kẻ xen ngang  đoạt đi, cũng là đáng tiếc nó nỗ lực nhiều năm như vậy."

Cố Dịch nói lời này xong, Lâm Hành thật lâu không có mở miệng. Cậu đắm chìm bên trong nội dung Cố Dịch nói, nửa ngày không bình tĩnh nổi.

Trước khi nghe những lời này, Lâm Hành tuyệt đối không ngờ rằng chân tướng lại như thế này, khác hẳn hoàn toàn với suy đoán của cậu lúc trước.

Cậu trầm mặc rất lâu, sau đó hỏi một vấn đề:

"Ông mới vừa nói "Nếu như thuận lợi", vậy... Nếu không thuận lợi thì sao?"

Cố Dịch cười cười, chẳng hề để ý nói: "Nếu như không thuận lợi... Như vậy oán linh thể sẽ triệt để thay thế thân thể con. Từ đây, trên đời không còn Lâm Hành."

Lâm Hành suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Kỳ thực, tỷ lệ thành công rất thấp, thậm chí thấp đến cơ hồ không có, đúng không?" Cậu nhẹ giọng nói: "Nếu như thành công, ông căn bản sẽ không nói cho tôi những thứ này."

Cố Dịch vừa cười cười, lại không lên tiếng. Vào lúc này, Lâm Hành nghe phía bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, Cố Dịch đứng lên, đi tới bên người Lâm Hành, cúi người xuống nhẹ nhàng sửa lại một chút tóc rối trên trán của Lâm Hành, ông tiến đến bên tai Lâm Hành, nhẹ giọng nói: "Đúng. Cho nên, con nhất định là vật hy sinh."

Lão nói xong, liền ngồi thẳng lên, sửa lại một chút quần áo, quay người đi tới cạnh cửa.

Lâm Hành nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, ánh đèn vẫn cứ rất chói mắt, cậu lại không có ý muốn đi né tránh. Cậu mở to hai mắt, cảm giác được bên trong viền mắt vô cùng chua xót, bị tia sáng kích thích nước mắt dần dần dồi dào hốc mắt của cậu. Mặt cậu không thay đổi nhìn, sau đó, nước mắt liền theo gò má của cậu lăn xuống bên tai.

Cửa mở, bên ngoài có hai người đi vào.

Lâm Hành không có chú ý, trên thực tế, cậu hiện tại cái gì cũng không muốn chú ý. Trong lòng cậu tràn ngập hối hận cùng tự trách, cậu nhớ tới lúc trước ở bên vách núi gọi điện thoại cho Nam Úc Thành, đối phương lần nữa muốn giải thích, Lâm Hành lại không muốn đi nghe.

Bây giờ nghĩ lại, nếu như lúc trước cậu nghe anh, e rằng... Cũng sẽ không đi đến nước này đi.

Cho tới nay bọn họ không muốn tự nói với mình chân tướng, thì ra... Đúng là xuất phát từ bảo vệ.