Edit: Winterwind0207.Giữa lúc Lâm Hành đối với chuyện sau khi hôn mê không hiểu gì cả, Nam Úc Thành chạy tới bệnh viện.
Sau khi nhận cuộc điện thoại kia, Nam Úc Thành dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, trong quá trình này, anh lo lắng tình huống Lâm Hành, cũng không biết Lâm Hành trên thực tế đã tỉnh lại. Bởi vậy khi anh tiến vào phòng bệnh, mang theo tư thái cảnh giác mà phòng bị tiến hành xem xét kỹ lưỡng.
Lâm Hành hiển nhiên cũng không nghĩ tới Nam Úc Thành sẽ đến nhanh như thế. Cậu vẫn còn đang suy tư tại sao mình bỗng nhiên chạy đến phòng bệnh Quế Kỳ, mà Quế Kỳ đi nơi nào? Cậu thử hỏi A Triệt thế nhưng A Triệt trả lời rất mơ hồ, nhìn qua vô cùng quái lạ. Giữa lúc cậu quyết định đi ra cửa hỏi những người khác một chút, Nam Úc Thành liền đẩy cửa tiến vào.
Tư thế đẩy cửa của anh vô cùng cẩn thận, nửa người giấu ở sau cửa, hơi nghiêng người đưa mắt nhìn về phía cửa, một tay nhẹ nhàng đem cửa đẩy ra. Anh đầu tiên là liếc nhìn tình bên huống trong, sau đó mới chậm rãi mà nghiêng người tiến vào. Sau khi vào cửa, anh cũng không có trực tiếp gần, mà là lập tức trở tay khoá cửa lại, ánh mắt thẳng tắp chiếu vào người Lâm Hành.
Lâm Hành từ trước tới nay chưa từng thấy ánh mắt Nam Úc Thành như vậy.
Đó là một ánh băng phi thường xa lạ mà lại lạnh như băng, mang theo chán ghét cùng căm hận vô cùng vô tận, thần sắc như vậy, khiến Lâm Hành trong nháy mắt không biết làm sao. Cậu thậm chí có chút oan ức, bởi vì lời nói của Dương Dương vẫn còn vang vọng trong đầu cậu, bây giờ lại nhìn thấy ánh mắt như thế của Nam Úc Thành, trong lúc nhất thời cậu dĩ nhên không biết nên mở miệng thế nào.
Nam Úc Thành cũng không có mở miệng. Anh đang quan sát, Lâm Hành trước mắt tựa hồ không giống như trong tưởng tượng của anh, điều này làm cho anh không tự chủ thả lỏng một chút cảm giác, mà lại lo lắng là âm mưu của đối phương, giữa lúc anh chuẩn bị tiến vào một bước thử dò xét, A Triệt từ bên trong góc vội vã vọt ra ——
"Không, không sao rồi!" A Triệt ngăn ở ở giữa Lâm Hành cùng Nam Úc Thành, đưa lưng về phía Lâm Hành, tự cho là thông minh liều mạng nhìn Nam Úc Thành nháy mắt.
Nam Úc Thành sửng sốt một chút, sau đó một cước đem cậu ta đá ra.
A Triệt: "..." Hình thể chênh lệch và vân vân, thật sự không nhịn được nữa.
Nam Úc Thành đi tới trước mặt Lâm Hành, biểu tình trấn định quan sát Lâm Hành vài giây, sau đó ở trong ánh mắt đau lòng cùng thương tâm của Lâm Hành, đem cậu kéo vào trong ngực mình?
Lâm Hành ngẩn ra, cậu hiển nhiên không ngờ rằng Nam Úc Thành dĩ nhiên sẽ làm ra động tác này. Cả người còn đang cứng ngắc bị đối phương dùng sức ôm vào trong ngực. Mùi thuốc lá quen thuộc lập tức tràn đầy toàn bộ xoang mũi, mùi vị đó khiến Lâm Hành trong nháy mắt cảm thấy được lúc trước tất cả nghi hoặc, mê man, oan ức đều không đáng nhắc tới.
Cậu từ từ giơ tay lên, vòng lấy lưng Nam Úc Thành, đem cằm để ở trên bả vai của cậu, cẩn thận cà cà, cậu thở dài, nhẹ giọng nói: "Anh đã đi đâu?"
Nam Úc Thành không nói gì, chỉ là cánh tay ôm cậu càng thêm dùng sức một chút. Anh đem cằm đặt ở trên cổ Lâm Hành, dùng sức hô hấp một chút, nỗ lực thông qua hơi thở người trong lồng ngực giảm bớt một loại sợ hãi nào đó chôn sâu trong tâm hồn —— sự sợ hãi ấy thời gian dài tới nay vẫn luôn tồn tại ở nơi nội tâm sâu xa của anh, lúc trước trong nháy mắt nhận được điện thoại nỗi sợ hãi ấy không có dấu hiệu nào bị thúc đẩy tới đỉnh điểm, đột nhiên xuất hiện xung kích mạnh mẽ làm cho anh cơ hồ khó có thể tự tin.
Hai người yên tĩnh ôm một lúc lâu, thời gian bất động thanh sắc trôi qua, qua không biết bao lâu, bên trong góc rốt cục truyền đến tiếng A Triệt, mang theo một điểm âm thanh táo bạo: "Hai người rốt cuộc muốn ôm tới khi nào! Có thể trước tiên đem tôi thay đổi vị trí hay không! Tôi đã nhịn lâu lắm rồi!"
Lâm Hành lúc này mới phản ứng được trong phòng còn có người khác. Vừa nãy nhìn thấy Nam Úc Thành, tâm tình chập chờn quá lớn, làm cho cậu hoàn toàn quên hoàn cảnh xung quanh, vội vã ngượng ngùng đem Nam Úc Thành đẩy ra. Nam Úc Thành cũng không quá nguyện ý, lưu luyến ở trên cổ cậu hôn hai lần, lúc này mới không nhịn được quay đầu đến xem A Triệt.
Vừa nhìn, cho dù là Nam Úc Thành lúc này tâm tình trầm trọng, lại cũng không nhịn được câu lên khóe miệng.
Lúc trước bởi vì A Triệt chặn đường, sau khi vào cửa Nam Úc Thành nhấc chân đá A Triệt vào bên trong góc. A Triệt sau khi biến hình thân thể quá nhỏ, cậu ta bị mắc kẹt ở trong khe hở của gường bệnh và vách tường, lúc này nửa người A Triệt kẹt ở trong khe hở, chỉ lộ ra một cái đầu cùng hai cái tay, hai tay ôm ngực đầy mặt ai oán nhìn bọn họ.
"Khụ, xin lỗi." Lâm Hành thấy cảnh này cũng không nhịn được cong cong khóe miệng, lập tức liền cảm thấy hiện tại cười tựa hồ có hơi không có đạo đức, liền lập tức ho khan một tiếng để che dấu ý cười. Cậu đi lên cẩn thận đem A Triệt từ trong góc mang ra. A Triệt một bên mặc hành động của Lâm Hành, một bên không cao hứng nói: "Chớ giả bộ, hai người vừa nãy đều cười, tôi nhìn thấy!" Nói xong, lãnh ngạo mà quay đầu đi, một bộ dạng không muốn cùng hai người nói chuyện.
Lâm Hành liên tiếp xin lỗi, trấn an đến nửa ngày, A Triệt mới rốt cục quay đầu lại, ủy ủy khuất khuất xẹp miệng: "Em bị thương tổn như vậy, hai người vẫn đối xử với em như thế!"
"Bị thương?" Lâm Hành kinh ngạc nói, liền vội vàng trở mình A Triệt, kiểm tra một lần, lại không nhìn ra cái gì: "Bị thương nơi nào?"
A Triệt vừa nói xong liền cảm thấy không tốt, thấy Lâm Hành nghi ngờ, nhất thời lại muốn đánh miệng mình: Ai bảo mày nhanh miệng! Mày nói vậy lộ ra hết!
Cậu ta ấp úng không biết làm sao trả lời, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu viện Nam Úc Thành, Lâm Hành thấy A Triệt nhìn Nam Úc Thành, cũng theo ánh mắt của cậu ta nhìn sang.
Nam Úc Thành một tay cắm ở trong túi, "Hừ" một tiếng, nói: "Lúc trước Cố Kỳ Viễn phái A Triệt đi làm việc, ở bên ngoài không cẩn thận bị thương, vết thương vẫn chưa lành.
Lâm Hành "Ồ" một tiếng, cũng không biết có nên tin hay không, liền quay đầu lăn qua lộn lại đem A Triệt nhìn một lần. Nam Úc Thành thừa dịp lưng Lâm Hành đối diện với mình, lườm A Triệt một cái, ra hiệu cậu ta câm miệng, A Triệt vội vàng che miệng mình, thống khổ gật đầu.
"Trên người rất đau?" Lâm Hành thấy động tác A Triệt, hỏi.
"Ha ha... Vâng, vâng a." A Triệt vội vã dừng lại, lúng túng nói.
"Úc Thành, bằng không chúng ta trước hết để cho Kỳ Viễn lại đây đem A Triệt đón về?" Thấy A Triệt bừa bãi, Lâm Hành cũng có chút không yên lòng. Ai biết Nam Úc Thành lại nói: "Không cần, em đem cậu ta cho anh." Nói xong, liền đi tới đem A Triệt từ trong lồng ngực Lâm Hành xách lên.
"Đau đau đau đau đau!" A Triệt một tràng kêu thảm thiết, Nam Úc Thành lại "Hừ" một tiếng: "Phiền phức." Nói xong, nhưng vẫn là thả nhẹ động tác, quay đầu nhìn Lâm Hành thông báo một câu: "Ở lại đây, lập tức trở về." Liền dẫn A Triệt đi ra cửa.
Chỉ chốc lát sau, Nam Úc Thành trở về, thấy A Triệt không còn, Lâm Hành vội hỏi: "A Triệt đâu?"
"Ném trong nhà vệ sinh." Nam Úc Thành dửng dưng như không đáp.
Lâm Hành: "..."
"Không được, em phải đi xem xem." Lâm Hành nói liền muốn ra ngoài, Nam Úc Thành kéo cậu lại: "Không có chuyện gì. Trong nhà vệ sinh âm khí nặng, đối với cậu ta mà nói là chỗ chữa thương tốt nhất, hơn nữa nơi này vốn là bệnh viện, đem cậu ta bỏ vào đó để mùi hôi huân cậu ta một ngày là tốt rồi."
Lâm Hành: "..." Loại phương pháp trị liệu này thật có chút khó có thể tiếp thu.
"Chẳng trách lúc trước em gặp được cậu ta cũng là ở trong nhà vệ sinh." Lâm Hành nhớ tới chuyện lúc trước, nhân tiện nói: "Đúng rồi, Úc Thành, anh làm sao biết em ở đây? A Triệt gọi điện thoại cho anh?"
"Không phải." Nam Úc Thành lấy điện thoại di động ra: "Lúc trước em có gửi tin nhắn cho anh, em quên mất?"
Lâm Hành lúc này mới nhớ tới, lúc trước cùng Trương Thần ở bên ngoài ăn cơm, sau khi nhận được tin nhắn của Tiêu Đình, cậu từng gọi điện thoại cho Nam Úc Thành, không biết làm sao điện thoại gọi không được, lại từ Dương Dương nơi đó biết được tin tức Nam Úc Thành cùng Tào Nguy thân mật, nhất thời tâm tình giảm xuống, không muốn gọi điện lại cho đối phương, nhưng nghĩ tới chính sự quan trọng, vẫn cứ gửi tin nhắn nói rõ tình huống cho Nam Úc Thành. Lúc đó bởi vì điện thoại di động của Nam Úc Thành không thông, tin nhắn bởi vì đường truyền bị lỗi nên vẫn chưa gửi đi được, Lâm Hành liền đem chuyện này quên ở sau đầu.
"Vậy Quế Kỳ đâu? Lúc anh tới có thấy Quế Kỳ hay không?" Lâm Hành sau khi tỉnh lại đầu óc vẫn luôn ảm đạm, không rõ lắm cậu đến tột cùng xảy ra chuyện gì, mà cũng biết lúc này Quế Kỳ không ở phòng bệnh là chuyện hết sức không bình thường, nhân tiện nói: "Lúc trước em ở dưới lầu đụng phải A Triệt, lúc đó gọi điện thoại cho anh không được, A Triệt nói chuyện Tiêu Đình có thể là cạm bẫy, liền tự mình trước tiên đi lên xem xét, kết quả em không biết thế nào ——" nói tới chỗ này, Lâm Hành trong đầu bỗng nhiên lóe lên lúc trước ở nhà vệ sinh dưới lầu cảm nhận được một loại cảm giác điên cuồng không bị khống chế, cậu lắc lắc đầu, ổn định tâm thần, tiếp tục nói: "Em không biết làm sao lại mất đi ý thức, tỉnh lại liền cùng A Triệt ở chỗ này."
"Quế Kỳ hẳn là chạy." Nam Úc Thành thấy Lâm Hành sắc mặt hết sức khó coi, liền đỡ cậu đến bên giường ngồi xuống, vừa nói: "Lúc trước Tào Nguy ——" nói tới chỗ này, anh dừng một chút, liếc mắt nhìn Lâm Hành, thấy cậu không phản ứng gì, lúc này mới mím môi, nói tiếp: "Tào Nguy lúc trước gọi anh trở lại, là vì anh tra được manh mối hai dấu chân ở nhà Trần Hách."
Lâm Hành nghi hoặc mà ngẩng đầu lên, Nam Úc Thành nói: "Trong đó một dấu chân đã được xác định thuộc về Trần Hách, một dấu chân khác, thì lại trùng hợp với hung thủ giết người liên hoàn chúng ta truy đuổi lúc trước."
"Khó trách em cảm thấy nhìn quen mắt như vậy." Lâm Hành cau mày nói: "Lúc trước chúng ta đang truy đuổi tên hung thủ kia, anh từ trong phòng biến mất, chờ em chạy lên lầu liền chỉ nhìn thấy hai hàng vết chân bên ngoài cửa sôe. Lúc đó ở nhà Trần Hách nhìn thấy cảnh tượng đó em luôn cảm thấy tựa hồ đã gặp ở nơi nào ——" Nói tới chỗ này, cậu lại đột nhiên tỉnh táo, nói: "Chuyện này không phải nói rõ, Trần Hách... có liên quan tới tên hung thủ giết người liên hoàn kia?!"
"Có liên quan tới vụ án kia không phải Trần Hách." Nam Úc Thành dừng một chút, trầm giọng nói: "Mà là Quế Kỳ."
Lâm Hành há miệng muốn nói chuyện, Nam Úc Thành giơ tay ngăn cậu lại, nói: "Căn cứ kết quả chúng ta hỏi cung, tên hung thủ kia và Quế Kỳ có không ít liên hệ, trước khi tên kia gây án, đều trước tiên sẽ tiến hành một phen ngắn ngủi nói chuyện cùng Quế Kỳ, sau đó hắn mới có thể thực thi hành động. Mà gần đây hành động của tên đó, cũng đều là Quế Kỳ phân phó, mục đích có phải là vì dời đi tầm mắt của chúng ta."
"Các anh đã bắt được tên đó?" Lâm Hành hỏi.
"Không, nói chính xác là, chính tên đó đến tự thú." Nam Úc Thành sắc mặt hết sức khó coi, trầm giọng nói: "Lúc em gọi điện thoại cho anh, anh đang tiến hành hỏi cung tên hung thủ đó, lúc trước anh vẫn luôn không nghĩ tới hai vụ án này có liên hệ, thế nhưng khi tên hung thủ đó nói tất cả đều do Quế Kỳ chỉ điểm, anh liền ý thức được—— mục tiêu Quế Kỳ, rất có thể là em."
"Nhưng là..." Lâm Hành mờ mịt lẩm bẩm: "Tại sao Quế Kỳ lại nhằm vào em?"
Nam Úc Thành ánh mắt tối sầm lại, không nói gì.
Lâm Hành nghĩ một hồi, không có được đáp án, trong đầu lại bắt đầu đau đớn. Cậu xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy trong đầu vẫn là một đoàn mây mù. Cậu nỗ lực làm rõ tâm tư, lại hỏi: "Mà như thế này cũng không đúng, nếu như mục tiêu Quế Kỳ là em, như vậy sau khi cô ta dẫn em tới bệnh viện, đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao em không có dấu hiệu nào xuất hiện ở trong phòng bệnh của cô ấy? Cô ấy rốt cuộc đi nơi nào?"
Lâm Hành vừa dứt lời mà, cửa lại bị người nào đó đẩy ra, sau đó, ngoài cửa có một người chậm rãi đi vào.
Nhìn thấy cái người kia, tròng mắt Lâm Hành đột nhiên co rút lại một chút, tay Nam Úc Thành khoát trên vai Lâm Hành cũng trở nên căng thẳng.
Thế nhưng người vào cửa, lại phảng phất hoàn toàn không nhận ra được hai người kinh ngạc cùng căng thẳng.
Người kia từ từ đi tới, bước chân vô cùng thong dong.
Người kia đi đến trước mặt Lâm Hành, cúi đầu, mang theo giọng từ ái nhẹ nhàng nói: "Bác đến cứu con."