Trời đã sáng.
Thẩm Vu Quy bật dậy, ánh mắt còn mang theo mơ màng, vội vàng cầm di động lên, nhìn thời gian: Bảy giờ sáng.
Thẩm Vu Quy: …Cô hối hận vỗ đầu, rõ ràng tối hôm qua cô đang nghĩ làm sao để nịnh nọt cậu Phí, làm sao lại có thể ngủ quên?Lại nhìn bên giường, Phí Nam Thành hẳn là không về.
Một tháng vốn cũng chỉ có hai lần gặp mặt, không nắm chặt hôm qua, chẳng lẽ cô phải chờ nửa tháng nữa sao?Thẩm Vu Quy vội vàng nhảy xuống giường, hy vọng Phí Nam Thành còn chưa đi làm.
Cô mở cửa lao ra, đúng lúc nhìn thấy Phí Nam Thành đang ngồi ăn sáng.
Ánh mắt anh ta hơi mệt mỏi, giống như cả đêm ngủ không ngon.
Cho dù ngồi một chỗ, trên người anh ta vẫn tỏa ra khí thế không giận mà uy.
Thẩm Vu Quy từ từ đi xuống lầu, bước tới trước bàn ăn, dịu dàng chào hỏi: “Tối hôm qua cậu Phí có ngủ ngon không?”Cô nói xong, mặt anh còn lạnh hơn.
Thẩm Vu Quy không hiểu lắm, muốn hỏi gì đó, quản gia lại cười đi tới: “Cô Thẩm, bà chủ vừa gọi điện tới, nói sau khi cô tỉnh thì để cô và cậu chủ đến thăm bà ấy, xe đã chuẩn bị xong…”…Xe nhà họ Phí chạy đến viện dưỡng lão.
Thẩm Vu Quy ngồi ở phía sau nhìn thoáng qua Phí Nam Thành đang ngồi bên cạnh.
Anh cầm máy tính xách tay xử lý công việc công ty.
Dáng vẻ làm việc nghiêm túc rất có mị lực.
Thẩm Vu Quy không khỏi hơi ngây người.
Cô có nên tìm chuyện gì để nói chuyện với anh không? Cũng không thể cứ ngồi như thế?Trong lúc cô đang suy nghĩ, không biết xảy ra chuyện gì, người đàn ông nhíu mày, dọa cho Thẩm Vu Quy lập tức tỉnh táo lại, thu hồi ánh mắt của mình.
Cô cúi đầu xuống, không dám nhúc nhích.