9.
"Luyện tập, luyện tập."
Trần Tuyển bắt đầu sắp xếp.
Ngũ Thất Thất thực sự không biết chơi bóng, thậm chí có thể nói là không có tý nền tảng nào. Cô ấy ném bóng vài lần, mà ngay cả cái bảng bỏng rổ cũng không thể chạm tới.
Có lẽ cô ấy quá gầy nên dù có khoác trên mình bộ đồng phục học sinh Nam Trung rộng. Khi cơm gió thổi qua vẫn có thể nhìn thoáng qua những đường cong gầy trơ xương của cô ấy.
Tôi rất sợ quả bóng nảy ngược lại sẽ làm cô ấy ngã.
Cũng may, Trần Tuyển rất kiên nhẫn, đầu tiên anh ấy giải thích các quy tắc chung một lần, sau đó cẩn thận sửa chữa động tác ném bóng của cô ấy.
"Nếu cậu không thể nén được vào quả bóng vào rổ, cậu có thể đứng gần hơn.”
“Đúng, chính là như vậy, dùng cổ tay phát lực..."
Tôi đột nhiên cảm thấy mình hình như dư thừa.
Trần Tuyển lấy một thái độ mà tôi chưa từng thấy trước đây, để đối mặt với một cô gái mà vừa mới biết. Cái phong cách nhanh nhẹn, chính xác và tàn nhẫn thường thấy của anh ấy trên sân đã biến mất vào lúc này.
Làm thế nào để giải thích được chuyện này? Có lẽ do tôi ở bên anh quá lâu nên một ngày anh đột ngột thay đổi phong cách, thì tôi chắc là người bất ngờ và hoang mang nhất.
Cũng giống như bây giờ, vào năm thứ mười sáu chúng tôi lớn lên cùng nhau, tôi chợt nhìn thấy manh mối của sự thay đổi, nhưng chưa nghĩ ra cách nào để có thể đối mặt với nó.
Tôi tức giận vỗ quả bóng và đi sang phần sân đối diện. Sân bên kia mất đèn và tôi thì hơi bị quáng gà nên rất khó theo dõi quỹ đạo của quả bóng.
Nhớ lại những gì Trần Tuyển nói khiến tôi đau lòng, tôi cố tình đứng cách rổ rất xa, nhắm thật tốt vào khung bảng, dồn sức rồi ném quả bóng mà không tốn nhiều sức, nhưng lại trượt.
Thậm chí một vài quả chỉ cách rổ trong gang tấc, tôi lập tức nản lòng, trước đây khi có Trần Tuyển, chắc hẳn tôi đã đổ lỗi cho khung bảng.
Ngũ Thất Thất ở phía sau với anh ấy dường như tập bóng đã trở nên tốt hơn, tôi còn nghe thấy giọng nói dịu dàng của Trần Tuyển:
“Thật tuyệt vời, vào ba lần liên tiếp.”
"Đến lúc đó bạn chơi bóng liền đứng ở chỗ này nén, tiến lại gần một chút nữa thì càng tốt."
Ngũ Thất Thất liên tục nói được, một lần bị động tác khoa trương của Trần Tuyển chọc cười.
Tiếng cười rất nhẹ, nhưng vẫn chuẩn xác truyền vào tai tôi rồi lan đến trái tim vốn đã ủ rũ lại thêm vài phần nặng nề hơn.
10.
Tôi lấy điện thoại ra để chuyển hướng sự chú ý của mình, nhìn thấy một vài tin nhắn chưa đọc.
Là Trương Lâm, Ủy viên thể thao lớp, tôi có lẽ đoán được nội dung của tin nhắn.
Quả nhiên là như thế, cậu ấy nhắn:
"Chị Tần Song, chị em tốt của tôi."
"Giải thi đấu cấp lớp cậu có thể tham gia một chút được không."
"Cậu không cần phải làm gì nhiều, cậu chỉ cần dừng lại dưới cái rổ là được."
"Vì danh dự của lớp chúng ta, cậu không thể thiếu."
Cuối cùng, có một vài biểu cảm khóc và chắp tay.
Trương Lâm cũng là một thành viên của đội bóng rổ của trường, cậu ấy thường có mối quan hệ tốt với Trần Tuyển và những người khác, đây không phải là lần đầu tiên cậu ấy tìm tôi.
Lần đầu tiên là sau buổi tự học buổi tối cách đây không lâu, cậu ấy trực tiếp chặn đường tôi trên đường về nhà.
Tôi và Trần Tuyển đều sửng sốt, thấy cậu ấy ngại ngùng không biết mở miệng như thế nào. Tôi còn tưởng cậu ấy định thổ lộ tình cảm một lúc.
Tim tôi nhất thời nhấc lên, trong đầu điên cuồng tìm kiếm ký ức về cậu ấy, phát hiện mình không có ấn tượng gì với cậu ấy ngoại trừ trận đấu của đội trường.
Xét về mức độ quen thuộc, Trần Tuyển bên cạnh dường như có quyền lên tiếng hơn.
Tôi tự nhủ, phải chăng là đúng...
Kết quả cậu ấy vừa mở miệng, ba người đồng thời á khẩu:
"Bạn học Tần Sương, cậu có thể... tham gia cuộc thi cấp lớp năm nay không?"
Tôi: "Hả?"
Trần Tuyển ở một bên trực tiếp cười ra tiếng: "Cậu tìm cô ấy sao? Vậy còn không bằng tôi giả gái đi thi đấu?"
Cơn tức giận của tôi đột nhiên bùng lên, một cước đá qua, nhưng Trần Tuyển đã đoán trước được, cú đá chẳng trúng người:
"Cậu coi thường ai hả?"
Dù tôi tức giận, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc thi đấu, trong lòng tôi vẫn có tự biết thân mình như nào.
Trương Lâm chắc nhìn trúng chiều cao của tôi, trong đội bóng rổ nữ ở Nam Trung mấy cô gái ấy đều có dáng người nhỏ xinh, với chiều cao của tôi đây thực sự có thể được gọi là tài năng.
Tôi nghiêm mặt nói: “Uỷ viên thể dục, chuyện này cậu nên tìm người khác thì tốt hơn.”
Vì vậy, lần lôi kéo đầu tiên của Trương Lâm đã kết thúc trong thất bại.
Nhưng tôi phải nói rằng cậu ấy quả thật là một uỷ viên thể dục có trách nhiệm.
Mấy ngày sau, cứ đến giờ tan học là cậu ấy lại tìm đến thuyết phục tôi, thuyết phục không được thì nhắn tin dồn dập khiến tôi thấy phiền, suýt chút nữa đã xóa kết bạn với cậu ấy.
Màn hình điện thoại đã tắt, tôi còn chưa trả lời, nhưng thời điểm này, nội tâm tôi có chút buông lỏng.
Tại sao tôi lại tự coi thường bản thân mình như vậy? Có lẽ, tôi thực sự có tài năng.
Thay vì nỗi ngày phàn nàn về bản thân, ghét bỏ vóc dáng của cơ thể của mình. Tại sao lại không tận dụng sở trường này để người khác phải tán thưởng tôi một cách chân thành? Đặc biệt là Trần Tuyển.
Tôi thừa nhận rằng việc gặp Ngũ Thất Thất của Lớp Năm trên sân thi đấu là một yếu tố khác.
Có lẽ tôi không muốn thua cuộc.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại bảy tám lần, suy nghĩ bay xa tận đâu đâu mà không để ý đã có người đứng bên cạnh mình.
“Nhận lời đi, tôi tin cậu” Giọng nói của Trần Tuyển vang lên bên tai tôi.
Tôi sửng sốt, quay đầu lại nhìn không biết Ngô Kỳ Kỳ đã rời đi từ lúc nào.
Trong phút chốc, nỗi uỷ khuất trong lòng thật vất vả mới đè xuống được lại một lần nữa trào lên.
Trong miệng có một vị chát chát, tôi cố gắng kiềm chế nó lại, cố gắng giữ giọng nói bình thường nhất có thể:
“Xem trọng, không phải chỉ có mình tôi.” Tôi cố ý nói mỉa với Trần Tuyển, ai bảo vừa rồi anh ấy phớt lờ tôi.
Trần Tuyển cười cười nói: "Tất nhiên là coi trọng cậu nhất, dù sao cậu cũng có chút tài năng."
"Trần Tuyển, nếu tôi ra sân thi đấu, liệu tôi có phải trở thành Trung phong hay không?"
Anh ấy biết tôi chán ghét từ này nên suy nghĩ hồi lâu không biết nên giải thích như thế nào, cuối cùng phun ra ba chữ nhàn nhạt
“Không nhất định”.
Tôi bị phản ứng của anh ấy chọc cười, nỗi chua xót trong lòng cũng dịu đi đôi chút:
"Trung phong thì Trung phong, vậy thì em phải là trung phong mạnh mẽ nhất.”
Trần Tuyển hiếm khi không nói mấy câu làm tổn thương tôi khi tôi khoe khoang, sau khi nghe xong, anh ấy dường như phản ứng chậm lại một lúc, sau đó khóe miệng nhếch lên, dịu dàng mỉm cười.
Ở một bên chạy trốn ánh sáng, đôi mắt của Trần Tuyển cực kỳ dịu dàng, so với cơn gió nhẹ đêm hè càng khiến người ta vui vẻ,
Liệu đó có phải là ảo ảnh không? Ánh mắt hắn vừa mới nhìn chằm chằm vào Ngũ Thất Thất cũng là như vậy.
Tôi bỗng đỏ mặt, nhưng may mắn là bóng đêm dày đặc nên Trần Tuyển sẽ không chú ý đến.
Sau đó, tôi nghe thấy câu trả lời của anh ấy với một nụ cười:
"Được, MVP."
Tôi lại mở điện thoại và gửi cho Trương Lâm một tin nhắn:
“Ok, nhà vô địch, lớp một được quyết định.”
Cậu ấy đáp lại bằng một loạt dấu chấm than gần như chỉ trong vài giây.
Hóa ra đây là cảm giác khi bạn quyết tâm đạt được vinh dự.
Thật tốt!
11
Những ngày sau đó, tôi như được tiếp thêm máu gà. Hầu như mọi khoảng thời gian trống của mình tôi có thể tập trân sân bóng rổ.
Ngay cả trong mười phút đáng thương giữa các tiết học, tôi cũng ôm quả bóng lao về phía sân thể dục.
Đương nhiên, hi sinh thời gian ngủ trưa lúc đó chỉ có thể được bù đắp trong giờ học.
Vì vậy, sau khi tôi được giáo viên đưa lên đến phòng giáo vụ phạt đứng lần thứ n, tôi đã nhận được ánh mắt quan tâm của Trần Tuyển.
“Tối cậu đi ăn trộm à?” Hắn dùng hai tay che miệng, nhẹ giọng hỏi.
Đây thực sự không phải là một nơi tốt để tán gẫu, tôi lấy điện thoại ra, nấp sau cuốn sách và trả lời:
"Đã đến tuổi thiếu ngủ."
Trên thực tế, tôi buồn ngủ như vậy là do thức khuya để xem các trận đấu bóng rổ.
Kể từ khi tôi quyết định tham gia trận thi đấu bóng rổ, tình yêu của tôi dành cho bóng rổ bùng nổ hơn bao giờ hết.
Trước đây, tôi cười nhạo mấy trận đấu bóng rổ cảm thấy nó thật nhàm chán. Nhưng hai ngày nay, những trận đấu bóng rổ lại kích thích sự tò mò của tôi.
Mỗi tối sau khi đi tập bóng về là tôi đều làm bài tập về nhà trước, sau đó bấm vào video trận đấu của các đội tuyển của Mỹ, xem xong mấy trận đấu cũng đã hai giờ đêm.
Khi Tô Mục đưa bài thi của anh ấy cho tôi, anh ấy cười và mắng tôi vì đã quan tâm đến mấy thứ này mà bỏ qua cả bọn họ.
Tôi đã nói, cậu là ân nhân của tôi, nhưng cậu không được nói với Trần Tuyển về điều này.
Anh ấy không có khả năng đồng ý vừa dạy tôi chơi bóng, vừa cho tôi sao chép bài tập về nhà của anh ấy, theo cách nói của anh ấy, anh ấy chỉ muốn tốt cho tôi.
Tôi cũng không muốn sao chép phần bài tập của anh ấy, chúng đều rất chính xác, chép bài của anh ấy không thích hợp lắm.
Điểm số của Tô Mục không tốt bằng Trần Tuyển, điểm của cậu ấy cũng ở mức trung bình, vì vậy chép bài từ cậu ấy là thích hợp hơn.
Tô Mục nghe xong, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc: "Tôi không thể nói cho A Tuyển, chẳng lẽ là sợ lần sau khảo hạch không có người che chắn cho cậu?"
Tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Vậy thì tớ đang giúp đỡ một kẻ bất lương à, Sương Sương, tớ cũng giống như A Tuyển, đều muốn cậu tốt hơn thôi."
Quả thật vậy, kỳ thi tháng tiếp theo đang ngày càng đến gần mà tôi vẫn chưa nghĩ ra mình phải làm gì.
Nhưng ít nhất, phải cố gắng làm tốt được một việc trước đã, tôi nghĩ vậy.
Nhưng trước mắt, vẻ mặt của Tô Mục rất nghiêm túc, tôi phải nghĩ cách dỗ dành cậu ấy mới được.
Tôi cất bài kiểm tra, định phá vỡ sự im lặng, không ngờ cậu ấy lại là người lên tiếng trước:
"Vậy thì thế này đi, mỗi buổi chiều tan học, tớ sẽ giám sát cậu làm xong bài tập về nhà rồi mới được ra chơi bóng, có được không?"
Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Được."
Cậu ấy nói thêm: "Không, có lẽ tớ cũng có thể dạy cho cậu."
Hành lang trước các lớp náo nhiệt, một tia nắng chiều len lỏi chiếu lên sườn mặt của Tô Mục, như phủ lên mặt cậu ấy một tầng viền vàng.
Nghĩ lại thì, những khoảnh khắc như vậy trong tiểu thuyết luôn đi kèm với nhịp tim đập dữ dội, nhưng tôi lại tránh được ánh mắt nóng bỏng của Tô Mục, ma sui quỷ khiến thể nào mà tôi lại thất thần trong giây lát.
Sau đó, tôi nhìn thấy Trần Tuyển.
Cậu ấy xuất hiện ở đầu cầu thang tay ôm quả bóng cậu ấy cũng nhìn thấy tôi, tôi hốt hoảng vội giấu tờ giấy trong tay.
Trần Tuyển cười cười, đi tới ôm lấy cổ Tô Mục: "Ban ngày ban mặt thật ngạc nhiên là có thể thấy “chị” Sương của chúng ta tỉnh táo”.
Một câu nói làm mọi người xung quanh đều cười rộ lên,Trần Tuyển cái người này luôn dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.
Tôi giả vờ tức giận, giật quả bóng khỏi tay cậu ấy, ôm vào lòng rồi nhanh chân bỏ chạy. Đây là quả bóng quý giá của Trần Tuyển.
Đúng lúc này chuông vào lớp vang lên, mọi người giải tán như chim di chú, Trần Tuyển không chút do dự chạy đuổi theo.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cuối cùng tôi cũng nghe rõ nhịp tim của chính mình.
Chàng thiếu niên đuổi theo phía sau tôi một cách tự do và không kiềm chế, ngay cả ánh sáng cũng khó bắt được cậu ấy.
Mà cuối cùng bên kia, một thiếu niên khác đã bị lãng quên vẫn đứng ở nơi ngược với ánh sáng, cậu ấy đứng im ở đó như một cây bạch dương nhỏ.
Nhìn về phía trước, ánh mắt chứa sự cô đơn nhưng lại ấm áp.
12.
Một tháng trôi qua, trận đấu bóng rổ giữa các lớp cuối cùng đã bắt đầu trong sự mong đợi của chúng tôi.
Thật bất ngờ, thể thức thi đấu năm nay đột nhiên được cải tổ trước khi có lịch thi đấu.
Luật bốn người đội nam riêng đội nữ riêng giờ trở thành hai nam hai nữ, lý giải cho luật mới nhà trường đưa ra là giờ học cuối cấp nhằm tránh mất nhiều thời gian nên rút ngắn thời gian chơi cho hợp lý.
Có rất nhiều tiếng mắng mỏ vang lên trong lớp.
"Mẹ kiếp, một nam một nữ hỗn hợp?! Nam sinh thi đấu thì chẳng mệt chết à!"
"Đúng vậy! Vất vả để ghi được điểm, nhưng nữ mà không biết phối hợp thì chẳng làm được gì cả."
Lúc tôi và Trần Tuyển vừa chơi xong lên đến tầng thì nghe thấy người trong lớp nói vậy.
Tôi bị mấy lời này làm cho tức gần chết, không nghĩ tới động tác của Trần Tuyển còn nhanh hơn cả tôi.
Anh bước nhanh qua, đám nam sinh nhìn thấy cậu ấy lập tức cười gọi "Anh Tuyển".
Trần Tuyển hôm nay không có ứng theo họ mặt cậu ấy lạnh tanh cao giọng nói: “Ai nói con gái nhất định sẽ làm chậm việc ghi điểm?”
"Nếu có thời gian ở chỗ này nói chuyện phiếm, không bằng đi luyện mấy cái công phu mèo cào kia đi, không đến lúc thi đấu gặp phải tôi, tôi lại phải nhường mấy người vài điểm."
Những lời này vừa nói ra, khí thế của đám người này hoàn toàn bị dập tắt, một đám người câm như hến không dám lầm bầm lầu bầu.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy cái miệng lợi hại của Trần Tuyển có ích.
Thời gian thi đấu là các buổi chiều sau giờ học chính đến giờ tự học buổi tối khoảng một tiếng, đó là tập tục của trường Nam Trung.
Khoảng thời gian quý giá để thưởng thức bữa cơm tối bị chiếm mất, nhưng mọi người dường như không có chút phàn nàn nào. Họ thi nhau lấy đồ ăn đã mua từ trước rồi tranh nhau chiếm lấy hàng ghế đầu.
Dù sao ở trường trung học ngày nào cũng phải học liền 1 lèo 3 tiếng đồng hồ, thật tuyệt nếu có điều gì đó thú vị để phá vỡ sự buồn tẻ này cũng rất tốt.
Hơn nữa, trình độ của các đội thi đấu trong trường Nam Trung cũng thuộc hàng tốt nhất ở Thành phố Nam Giang. Mỗi trận đấu đều có thể gọi là bữa tiệc thị giác.
Trong vòng thi đấu đầu tiên, chúng tôi rút ra thứ hạng số 3.
Bắt đầu từ giữa trưa có lẽ vì hồi hộp nên lần đầu tiên tôi không ăn được cơm.
Trong căn tin, tôi gặp Tô Mục, có vẻ cậu ấy cũng không ăn.
Anh chàng xui xẻo này đã bị cô giáo chủ nhiệm bắt đi tạm thời để gom đủ số người, trận đấu buổi chiều cậu ấy không trốn được.
Tôi nói đùa với cậu ấy: “Hay bây giờ cậu đi cầu xin Trần Tuyển, đừng để cho cậu ấy lúc vào thi đấu làm khó cậu.”
"Chỉ cần Trần Tuyển dùng lực mạnh một chút, cả người cậu sẽ bị đánh bay đi tầm hai dặm đấy."
Trần Tuyển đang tập chung ăn cơm nghe thấy vậy liền ôm lấy Tô Mục, cố ý nghiêm mặt: "Đừng gây châm ngòi ly gián nhé, tớ làm sao nỡ ra tay đánh Mục gia nhà chúng ta?"
Tôi và Tưởng Cần Cần nhìn nhau một giây, lập tức ăn ý lộ ra nụ cười có chút hèn mọn ngầm hiểu với nhau.
Sau vài câu đùa giỡn, sự căng thẳng hồi hộp trong tôi dịu đi đôi chút, ngay lúc tôi bưng đĩa đồ ăn chuẩn bị đứng dậy thì hai chai Red Bull bất ngờ được đặt trên bàn.
Ngẩng đầu nhìn lên, đó là Ngô Thất Thất.
“Trần Tuyển, chiều nay cố lên nhé.” Cô chắp hai tay sau lưng, đứng bên cạnh anh.
Nói xong, cô ấy mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Trần tuyển. Trong khi người đứng cạnh đôi tai đã đỏ bừng rất lâu sau mới phản ứng lại, một câu cảm ơn cũng không có.
"Tớ... không uống được hết hai chai."
Ngô Thất Thất càng cười tươi hơn, quay đầu nhìn tôi: "Sương Sương, cậu cũng cố lên nhé, một chai còn lại là cho cậu."
Bây giờ đến lượt tôi luống cuống tay chân