39.
Vào đêm trước khi con người gặp sự cố, sẽ luôn có một số điềm báo kỳ lạ.
Tôi thấy những giọt mồ hôi túa ra trên đầu Trần Tuyển, trượt xuống đường viền rắn chắc đến tận cổ, cơ thể anh ấy khẽ run lên.
“Thả bọn họ đi.” Anh ấy cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân Triệu Thành Thanh, hai tay vẫn nắm chặt. "Làm ơn."
Triệu Thành Thanh lại kéo Ngũ Thất Thất lên, "Chỉ cần mày quỳ xuống và nói. Ngài Triệu. Cầu xin ngài. Thì tao sẽ để họ đi."
Trần Tuyển sẽ không quỳ xuống, tôi âm thầm tính toán thời gian, phải mất một lúc nữa cảnh sát mới đến.
Chính tôi không nghĩ tới, Trần Tuyển lại từ từ quỳ xuống.
Đầu tiên một bên đầu gối đập mạnh xuống đất, sau đó đầu gối còn lại cũng quỳ xuống.
Động tác của anh ấy chậm rãi trịnh trọng, lưng thẳng tắp, đôi môi mở ra rồi khép lại, lặp lại mấy lần, mới run rẩy mở miệng nói:
"Cầu xin ngài Triệu đại gia."
Mọi người đều sững sờ, kể cả Triệu Thành Thanh.
Ngũ Thất Thất tuyệt vọng lắc đầu, tiếng hét lên dữ dội qua khe hở khăn mặt. Cô ấy tiến lên từng chút một, tôi biết cô ấy muốn đỡ Trần Tuyển đang quỳ gối.
"Trần Tuyển! Trần Tuyển! Cậu điên rồi!"
Tôi hét lên, cố gắng đánh thức anh ấy dậy, nước mắt tôi trào ra.
Giờ thì tôi biết tại sao lại khóc khi thích một ai đó, bởi vì tôi thực sự cảm thấy đau lòng cho người tôi thích.
Thứ tình cảm đó, bất luận là tức giận hay bi thương, dần dần xâm chiếm trái tim. Như mũi kim từng chút từng chút một đâm vào, rồi mạnh mẽ trào lên dữ dội. Đau đớn như những con sóng thần nối tiếp nhau ập đến.
Tôi đã thấy bông hồng dại kiêu hãnh lớn lên và nở hoa. Nếu nó không bị phá hủy, nó sẽ không thuộc về bất cứ ai.
Tôi thích bông hồng dại ấy, giờ đây nó đang bị người khác bẻ gãy nằm ở đó cô đơn.
Triệu Thành Thanh đi đến trước mặt Trần Tuyển nhìn xuống anh ấy:
"Trần Tuyển. Mày làm tao thấy coi thường."
Nói xong, hắn ra hiệu cho hai người đàn ông cường tráng bên cạnh, kéo Ngũ Thất Thất ra cổng. Tôi cũng bị Lâm Châu bắt làm con tin, liên tục rút lui.
Cho đến khi không gian rộng lớn của nhà máy, chỉ còn lại có hai người bọn họ cùng một đống lớn máy móc công cụ.
Trần Tuyển vẫn quỳ trên mặt đất. Tôi bắt đầu hối hận vì sao mình phải đến một nơi xa như vậy. Tôi càng lo lắng, nước mắt tôi càng tuôn trào, làm ơn, ai đó hãy đến cứu cậu ấy đi.
Tôi cúi đầu cắn mạnh vào cánh tay Lâm Châu, hắn rít lên đau đớn nhưng tay càng lúc càng dùng sức.
Ngũ Thất Thất ở bên cạnh cũng không bỏ cuộc. Cô ấy dựa lưng vào máy công cụ, từng chút một mài sợi dây vào các góc cứng của máy. Mỗi lần như vậy, cô ấy gần như cạn kiệt sức lực.
Cánh tay bị đập vào các góc nhiều lần vẽ ra từng vết đỏ.
Ngũ Thất Thất dường như không cảm thấy đau, đôi mắt cô ấy luôn nhìn vào Trần Tuyển.
Triệu Thành Thanh liên tiếp tát Trần Tuyển hai cái, âm thanh lanh lảnh vang vọng trong không gian. Trần Tuyển nghiêng đầu, ánh mắt vừa vặn rơi vào thanh gỗ sắc nhọn bên cạnh.
Người anh ấy càng lúc càng run rẩy, khóe miệng giật giật. Thậm chí tôi có thể nhìn thấy nổi lên những đường gân xanh trên trán.
Tựa như mọi lỗ chân lông trên cơ thể đều kêu gào phản kích.
Sau đó, anh ấy ngẩng đầu lên nhìn thật sâu vào mắt Ngũ Thất Thất, theo sau là tôi.
Tôi nghe thấy tiếng còi báo động hú từ xa đến gần.
Mười tám năm ăn ý dường như đạt đến đỉnh điểm vào lúc này, tôi hét lên:
"Đừng!"
Trần Tuyển, có người tới cứu, cậu đừng nhúc nhích, được không...
Trần Tuyển đột nhiên đứng dậy. Trong khi đại não của mọi người đang tiêu hóa sự thật rằng cảnh sát đang đến. Anh ấy dùng tay phải nhặt thanh gỗ trước mặt, nắm lấy cổ áo của Triệu Thành Thanh và ấn hắn ta lên cỗ máy phía sau.
Không một chút do dự, đâm thẳng thanh gỗ vào bụng Triệu Thành Thanh.
Một lần hai lần...
Nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn của tôi, trong một mảnh xám xịt phía trước máu tuôn ra và nhuộm đỏ cả tầm mắt.
Tôi không thể nhìn rõ Trần Tuyển Triệu Thành Thanh và mọi người, lúc đó, tôi chỉ biết rằng Trần Tuyển Xong rồi.
Anh ấy đã giết người.
Vài giây sau, Lâm Châu và hai người đàn ông cường tráng đã phản ứng lại rồi bỏ chạy. Tôi mất hết sức lực lập tức ngồi xuống đất.
Triệu Thành Thanh nằm trên mặt đất. Thanh gỗ vẫn cắm trong bụng và máu không ngừng chảy ra tọ thành vệt dài trên đất.
Trần Tuyển buông hắn ta ra loạng choạng bước tới.
Anh ấy đi được vài bước, sau đó khuỵu xuống, thở hổn hển, chống tay xuống đất, từng chút một bò lên trước mặt Ngũ Thất Thất. Giống như lúc trước cô ấy đang cố gắng bò đến trước mặt Trần Tuyển.
Anh ấy thò tay vào túi quần lấy ra chiếc hộp nhỏ.
Không biết tại sao, nhiều năm sau, tôi cố tình quên hết những chi tiết khác của ngày hôm đó. Chỉ nhớ chiếc hộp được làm bằng nhung, rất tinh xảo và quý phái.
Anh ấy vì món quà tốt nghiệp đã hứa mà liều mạng đánh quyền anh chui. Cuối cùng đã xoay xở để gom góp đủ tiền để mua nó.
Tay của Trần Tuyển run đến nỗi chiếc hộp rơi xuống đất nhiều lần. Cuối cùng anh ấy cũng mở nó ra một cách khó nhọc.
Ngũ Thất Thất cuối cùng cũng thoát khỏi sợi dây, ngay khi tay được tự do trở lại cô ấy vội ôm lấy Trần Tuyển.
Tôi giống như người ngoài cuộc trốn sau xe nhìn trộm họ ngày hôm đó. Nhưng lần này tôi không cần phải trốn tránh nữa.
Nhìn hai người họ giống như là cặp tình nhân cuối cùng của ngày tận thế. Chỉ thoáng nhìn thôi giống như là tình yêu có thể chống lại cả thế giới.
"Trần Tuyển...”
Trần Tuyển cẩn thận nâng sợi dây chuyền khảm những viên kim cương nhỏ ra. Vòng tay qua gáy Ngũ Thất Thất, run rẩy muốn đeo sợi dây vào cho cô ấy.
"Em xin lỗi... Em xin lỗi... Em xin lỗi..."
Ngũ Thất Thất khàn giọng lặp lại.
Vết máu do vô tình quyệt lên hiện rõ trên làn da trắng nõn của cô gái. Trần Tuyển dường như đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ bẩn, dùng bàn tay sạch sẽ còn lại của mình lau đi. Sau đó điên cuồng lau lên chiếc áo phông, làm như vậy tay anh ấycũng sạch sẽ.
Trong ký ức của tôi, chiếc vòng cổ đó chưa bao giờ được đeo nữa.
Khi cảnh sát đến, ý thức của tôi vẫn bị mắc kẹt trong khung cảnh đỏ tươi. Không khí tràn ngập mùi rỉ sét của máy móc và mùi tanh của máu. Tôi liên tục nôn mửa nhưng không thể nôn ra được cái gì.
Trong não tôi phát những âm thanh chói tai, giống như đường dao động trên màn hình của máy monitor trong phòng ICU đột nhiên thẳng đứng. Đưa ra cảnh báo rõ ràng rằng nhịp tim của ai đó đã ngừng đập. Nhưng đó không phải là tôi, tôi cảm thấy tim mình đang đập dữ dội nó đang muốn lao ra khỏi cơ thể.
(Máy monitor là thiết bị giúp theo dõi sức khỏe bệnh nhân được sử dụng trong các khoa cấp cứu, phòng mổ, phòng chăm sóc đặc biệt. Thiết bị sẽ đo, theo dõi và phân tích các dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân dựa trên các thông số tiêu chuẩn. Qua đó các bác sĩ sẽ đánh giá được tình trạng của người bệnh một cách liên tục và chính xác nhất)
(Phòng cấp cứu ICU là một khái niệm được đưa ra để nói về một đơn vị cấp cứu trong bệnh ện, thực hiện các kỹ thuật chăm sóc đặc biệt và kỹ lưỡng với những bệnh nhân đang trong giai đoạn bệnh lý cực kỳ nặng và có khả năng đe dọa đến mạng sống của bệnh nhân)
Ai đó đã đến và ôm tôi và không ngừng nói lời xin lỗi bên tai tôi. Trùng lặp với Ngũ Thất Thất, xin lỗi, xin lỗi...
Tại sao bạn lại xin lỗi hôm nay nên là một ngày may mắn.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, người ôm tôi là Tưởng Cần Cần. Nhìn khuôn mặt khóc lóc của cô ấy không ra hình dáng. Nhưng cô ấy chỉ biết mọi chuyện đã kết thúc, may mắn là chỉ biết đã kết thúc.
“Trần Tuyển bị bắt đi.”
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy.
“Cậu ấy bị cảnh sát bắt, cậu ấy giết người. Cậu ấy xong rồi. Xong đời thật rồi. Sau này cậu ấy còn muốn trở thành cảnh sát xử lý bom nữa mà, giờ thì lại vào tù…”
Tôi không biết mình đang nói về cái gì. Nhưng cơ chế bảo vệ của bộ não của tôi nói với tôi, giờ phút này tôi phải nói được điều gì đó.
“Cậu ấy còn chưa đốt pháo hoa cho tớ. Còn chưa xem kết quả thi đại học. Chưa được đài truyền hình phỏng vấn. Chưa đăng ký tình nguyện viên. Chưa đi Bắc Kinh, còn chưa học đại học..."
Tôi đau đớn vùi mặt vào vai Tưởng Cần Cần: “Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của tớ…”
40.
Mùa hè năm 2015 là một đáy vực sâu tăm tối lạnh giá nơi có những rạn san hô mục nát.
Năm đó, có hai thứ thống trị trên bảng tìm kiếm của Nam Giang.
Một là trạng nguyên số một trong kỳ thi tuyển sinh đại học đã gây thương tích nghiêm trọng cho người khác phải ngồi tù.
Một điều nữa là sự sụp đổ của doanh nghiệp hàng đầu Triệu thị.
Đội điều tra kinh tế đã để mắt đến Triệu gia từ lâu. Họ lợi dụng vụ tai nạn của Triệu Thành Thanh, để niêm phong một số công ty dưới trướng tập đoàn..
Nhà họ Triệu từ lâu đã là một cái vỏ rỗng. Triệu Thành Thanh đã sớm biết chuyện này nên mới dám bắt cóc Ngũ Thất Thất. Bởi vì mẹ của Ngũ Thất Thất đã lấy trộm rất nhiều tiền, bà ta định rời khỏi Nam Giang sau khi con gái thi đại học xong.
Triệu Thành Thanh là một kẻ tâm thần, cảnh sát đã tìm thấy một lượng lớn thuốc hướng thần và thuốc an thần trong nhà hắn ta.
Bởi vì hắn ta có tiền, cho nên một người tâm thần như anh ta mới không phải đi điều trị. Anh ta được một nhóm người đi theo coi hắn ta là một đại ca tàn nhẫn.
Còn bây giờ thì sao? Dù không chết nhưng phần đời còn lại của hắn chỉ có thể ở trong bệnh viện.
Một lượng lớn sự kiện đen tối của xã hội bị lôi ra, cả những người từng móc nối với nhà họ Triệu. Hot search hết lần này đến lần khác, điểm nóng về thủ khoa kỳ thi đại học nhanh chóng bị che đậy. Tất cả điều này là do một đoạn âm thanh.
Đoạn âm thanh chỉ có vài giây, sau khi tôi bấm vào điện thoại đoạn âm thanh đó cứ lặp đi lặp lại câu nói:
"Nếu tao biết sớm hơn, tao đã nói với chú để ông ấy bớt giở trò, đừng giết Trần Dịch. Con trai mà không có bố thì thật là đáng thương."
Tôi biết ai đã tạo ra đoạn âm thanh này và lan truyền nó trên mạng. Ngày hôm đó có một người trốn sau cửa sổ của nhà máy, đó là nơi tôi trốn lúc đầu. Khi đang ghi chép ở đồn cảnh sát, tôi thấy Tô Mục đang giao điện thoại di động của mình cho cảnh sát.
Sau đó, cậu ấy gửi cho tôi rất nhiều câu
‘Tớ xin lỗi.’
Khi tôi nhìn thấy ba chữ này đều cảm thấy buồn nôn, không phải do cậu ấy hèn nhát. Cậu ấy cũng không sai một chút nào, mọi người ai cũng không sai.
Ít nhất, có đoạn ghi âm này nó cho công chúng biết có bao nhiêu điều ghê tởm, ẩn giấu đằng sau gia đình họ Triệu từ trước đến nay họ luôn giả vờ.
Ít nhất, cậu thiếu niên đó có thể được xóa một số tội danh.
Không phải lỗi của anh ấy khi anh ấy không đáng thương, không có cha không phải lỗi của anh ấy.
Nếu tôi không gợi ý đi bờ sông tổ chức sinh nhật thì bây giờ anh ấy đang đứng dưới lầu nhà tôi. Khi tôi nhìn xuống từ cửa sổ, anh ấy sẽ ngẩng đầu giục tôi rồi nói nếu không nhanh lên. Tôi sẽ không thể có cơ hội đăng ký làm tình nguyện viên.
Thực tế là sau khi kết thúc hoạt động tình nguyện, lúc cô giáo chủ nhiệm quyết định chụp chung một bức ảnh tập thể trên sân chơi. Tôi vô thức nhìn xung quanh, bên cạnh là các bạn học vừa quen thuộc vừa xa lạ. Tôi đột nhiên nhận ra rằng sẽ mãi mãi mất đi một người bạn có thể cười khúc khích, lôi kéo mình nở một nụ cười tự mãn mà không có bất kỳ sự đắn đo nào.
Tôi đã không gặp họ kể từ vụ tai nạn.
Tôi có linh cảm rằng chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Những thay đổi mạnh mẽ trong cuộc sống luôn luôn làm cho mọi người trở tay không kịp. Thời gian sẽ âm thầm phá vỡ những ràng buộc từng chút một. Cho đến khi chúng ta trở thành những người xa lạ nằm trong danh bạ của nhau, không bao giờ liên lạc với nhau nữa.
Cuộc đời đổi thay luôn chóng mặt
Tô Mục nói rằng cậu ấy quyết định học lại và chuyển đến một trường trung học nghệ thuật nổi tiếng ở thành phố lân cận. Tưởng Cần Cần không báo trước đã bay ra nước ngoài để học đại học cùng với Điền Chấn Phàm.
Trước khi đi, tôi không đến tiễn cô ấy, tôi không muốn cô ấy nhìn thấy tôi gầy gò, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Nhiếp ảnh gia ngồi xổm xuống:
"Các học sinh cười lên! 3! 2! 1!"
"Chúc mừng tốt nghiệp!!!”
Những Người chung quanh năm năm tụm năm ôm nhau. Tôi im lặng không lên tiếng lui ra ngoài, đến cổng mới quay đầu nhìn đám đông đang náo nhiệt.
Tôi nhẹ nhàng nói.
"Chúc mừng tốt nghiệp, Trần Tuyển”.
41.
Tôi đến trường thuộc 211 ở Bắc Thành như mong muốn, chuyên ngành tôi chọn là phương tiện truyền thông.
Cha mẹ tôi cầm những cuốn sách tham khảo tự nguyện dày cộp. Chỉ ra rằng điểm số của tôi hoàn toàn đủ để vào một trường tốt khác ở Bắc Kinh.
Tôi chỉ mỉn cười không nói gì.
Tôi không thể thất hứa. Tôi sẽ là người duy nhất trong bốn người giữ vừng lời đã hứa.
Trong sân đầy cây xanh, làm tôi đột nhiên mong chờ mùa đông ở Bắc Thành. Trên mạng nói rằng khi trận tuyết đầu mùa rơi hay chia sẻ nó với những người mình yêu thích.
Sau khi đến đó tôi lại không chụp ảnh. Tôi nghĩ, những người muốn chia sẻ trận tuyết đầu mùa đã không còn thích nhìn thấy tuyết. Họ cũng không thể nhìn thấy nó nữa.
Kết quả là vào mùa đông năm thứ nhất, tôi vì một cơn sốt dữ dội mà phải nằm trong ký túc xá suốt một tuần. Khi bạn cùng phòng Trương Doanh về, cô ấy hỏi tôi, sao không ra ngoài xem một chút tuyết bên ngoài đang rơi.
Tôi lắc đầu nói khi nào thấy thoải mái hơn sẽ đi ra ngoài.
Cô ấy đứng dậy mang cho tôi một cốc nước nóng. Bảo tôi tìm một người bạn trai có thể đi cùng tôi tiêm thuốc và đi mua thuốc khi tôi bị ốm. Hay giúp tôi làm bài tập trong lớp.
Tôi cười hỏi sao cậu không tìm đi. Trương Doanh lắc đầu nói chưa tìm được người mình thích, sau đó cầm sách rời khỏi ký túc xá.
Tay cầm cốc nước nóng, tôi lơ đãng nghĩ. Nếu như thích mới có thể ở bên nhau. Vậy đời này tôi đại khái không nói chuyện yêu đương..
Tôi không dám thích, vì thích sẽ khiến tôi giống một người khác.
Sau đó tôi thực sự ế trong suốt bốn năm học