Năm Tháng Vàng Son

Chương 76: Nắm tay (2)




*Tháng 8 - tháng 9 năm 1537 · giữa mùa hè  · ngày và đêm

_

Rossi cười khẽ một tiếng.

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Cô đã biết từ trước rồi?" Lesvos nhíu mày, ánh mắt nhìn tên cướp biển tóc đỏ trở nên phức tạp hơn, "Cô đúng là một kẻ điên."

Rossi không quan tâm đến lời của hắn, cô nói: "Tôi không phải là người đầu tiên biết."

Người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường là Katarina, người trông chừng trên cột buồm.

Cách hành xử kỳ lạ của ba người trong nhóm Heine, người đàn ông không bao giờ xuất hiện dưới ánh mặt trời và con quạ đen kỳ quái. Tất cả những điều này không thể chỉ giải thích bằng sự trùng hợp. Là một kẻ trộm trước đây, Katarina sở hữu sự nhạy bén mà người bình thường khó mà tưởng tượng nổi. Hơn nữa, cô luôn ở trên cột buồm, nên thấy và nghe được nhiều hơn những người khác.

Sau khi được cô ấy nhắc nhở, Rossi mới nhận ra điều bất thường. Vì vậy, cô mới thăm dò yêu cầu người đàn ông đó giúp cô bắt giữ Lesvos.

Người đàn ông đó chưa bao giờ cố ý giấu diếm, đối với việc Rossi đã đoán ra thân phận của mình, anh ta tỏ ra không mấy quan tâm.

Rossi biết chỉ cần không chạm đến giới hạn của anh ta, họ có thể cùng nhau hợp tác để tiến vào suối nguồn bất tử.

"Cô gan thật đấy." Lesvos xoay cổ tay, nhẹ nhàng cởi dây trói tay, rồi tiếp tục cởi dây trói chân, đứng dậy. "Đó là ma cà rồng, sinh vật sống nhờ máu người."

Lesvos cử động cơ thể cứng ngắc, máu từ vết thương trên vai vẫn tiếp tục chảy. Hắn xé một mảnh vải từ góc áo sơ mi trắng, tùy tiện băng bó vết thương trên vai, dùng răng cắn một đầu vải.

Rossi nhìn hành động của hắn, thản nhiên nói: "Con người cũng săn lùng ma cà rồng."

Cô nheo mắt lại. Cô biết Cassel là sinh vật bóng tối, nhưng không ngờ anh ta lại là ma cà rồng. Cô không xa lạ gì với ma cà rồng, thời gian gần đây, cô đã chặn bắt nhiều tàu buôn để buôn lậu súng hỏa mai và đại bác, nhằm mục đích có được một lượng lớn máu ma cà rồng — thứ mà ở chợ đen tại Marseille, Pháp và Istanbul của Ottoman, được gọi là "thần huyết", có khả năng kéo dài tuổi thọ.

Loại "thần huyết" này vô cùng quý giá, thường là có tiền cũng không mua được.

Vì một số lý do, Rossi cần một lượng lớn máu ma cà rồng. Nhưng là một tên cướp biển, cô không có đủ tài lực để đáp ứng sự tiêu thụ này. Vì vậy, cô quyết định mạo hiểm ra khơi để tìm kiếm suối nguồn bất tử trong truyền thuyết.

Tính theo thời gian, tác dụng của lô "thần huyết" trước đó sắp hết. Loại này càng dùng nhiều, hiệu quả càng giảm. Nếu muốn đạt được hiệu quả tương tự, lần sau phải cần nhiều hơn.

Rossi nghiêm mặt, nếu lần này thành công có được nước suối bất tử, cuối cùng cô cũng sẽ có câu trả lời thỏa đáng.

"Cô không giống kẻ theo đuổi sự bất tử." Lesvos liếc nhìn thanh kiếm dài ở một bên, giả vờ như vô tình trò chuyện với Rossi. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn bật mạnh hai chân, lao về phía thanh kiếm.

Rossi hừ một tiếng, rõ ràng cô đã dự liệu được hành động của hắn, cô nhanh chóng xoay người, cầm lấy thanh kiếm trước.

Mũi kiếm chỉ vào ngực Lesvos.

Cô biết rõ hắn ta xảo quyệt đến mức nào, biết không thể tin tưởng bất kỳ lời nào thốt ra từ miệng hắn.

Cô cũng vậy.

"Chúng ta không có quan hệ để ngồi đây mà tán gẫu."

Lesvos bị buộc phải lùi lại một bước, nét mặt đầy vẻ thú vị.

"Thật đáng tiếc." Hắn liếm đôi môi khô khốc, "Có lẽ chúng ta có thể ngồi xuống tán gẫu, giống như trước đây, trong quán rượu ấy."

*

"Trước khi trời sáng, chúng ta thực sự có thể đi đúng lộ trình không?" Nguyên Khánh lắng nghe tiếng vọng vào tai mình, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng trong khoang thuyền của thuyền trưởng.

Cô quay đầu hỏi người đang nằm bên cạnh mình.

"Ừm." Heine không nghi ngờ gì, anh giải thích: "Hải tặc thường là những kẻ cơ hội, họ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này."

Với một sinh vật dị tộc có sức mạnh vô cùng đáng sợ, khả năng họ lấy được nước suối bất tử chưa bao giờ cao như vậy.

Nguyên Khánh hiểu ý anh, cô nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ngài đã luôn biết, thuyền trưởng Rossi đã biết thân phận của ngài?"

"Ta chưa bao giờ cố ý giấu diếm." Heine trả lời, "Trước khi lên con thuyền này, ta đã biết mọi thứ." Bao gồm cả việc Rossi thu mua một lượng lớn máu huyết tộc, thậm chí, Heine từng là một trong những người bán máu, chỉ để tìm hiểu kỹ về vị thuyền trưởng này.

Nhưng việc cô ta là phụ nữ, thực sự là một bất ngờ.

An Rossi không phải là một nhân vật hoàn toàn hư cấu, mà là anh trai ruột của Angela. Hiện giờ, anh ta đang ở thành phố Seville, Tây Ban Nha, nơi đó có một trang viên thuộc về gia tộc Rossi. Anh trai cô giả dạng thành quý bà Angela để quản lý mọi việc, còn cô em, Angela thật sự, sử dụng tên và thân phận của anh trai mình để phiêu lưu trên biển.

Ngoài ra, Heine còn biết trong trang viên ở Seville, anh trai An đang chăm sóc cho những thủy thủ trước đây của em gái mình, những người đã theo cô ba lần vượt biển về phương Đông.

Việc Rossi săn lùng máu huyết tộc cũng là để kéo dài tuổi thọ cho những thủy thủ này, nhưng hiện giờ, tác dụng của máu huyết tộc với họ đã rất ít. Vì vậy, cô mới mạo hiểm tìm kiếm suối nguồn bất tử.

Đó cũng là một trong những lý do mà Heine chọn cô.

Nếu không có đủ sự chắc chắn, anh sẽ không mang Iris lên một con thuyền hải tặc.

Hơn nữa, về phương Đông của thế giới, Heine thực sự có một số nghi vấn, có thể vị thuyền trưởng đã thành công vượt biển ba lần này biết điều gì đó, có lẽ sẽ giúp anh giải quyết những thắc mắc đã làm phiền anh từ lâu.

"Em không hề biết." Nguyên Khánh bĩu môi, "Hóa ra ngài đã sắp xếp mọi thứ từ lâu, còn nhìn em giở những mánh nhỏ để trêu chọc cô ấy."

Sau khi lên thuyền, cô vẫn nghĩ những mánh khóe cô làm cùng vệ sĩ trưởng Aaron có chút tác dụng.

"Đó là để bù đắp sự tiếc nuối ở Florence." Heine ôm Nguyên Khánh vào lòng, "Không phải em nói rằng cảm thấy bức bối và chán ngán khi bị giam trong dinh thự đó sao?"

"Không có những huyết duệ khác của Cassel, chúng ta có thể thư giãn một chút." Nguyên Khánh tranh thủ đề nghị.

"Ta đã rất thư giãn rồi." Heine tất nhiên hiểu ý cô, cô không muốn anh tiếp tục căng thẳng nữa.

Nhưng Heine cũng biết rõ anh không thể thư giãn hơn nữa, nếu anh tiếp tục thả lỏng, Kim sẽ thừa cơ xâm nhập.

Anh vẫn nhớ sự khiêu khích đã khắc sâu vào máu thịt mình.

"Sau khi đến London, cuộc sống của chúng ta sẽ chẳng khác gì ở Florence." Nguyên Khánh vùi đầu vào ngực Heine, giọng cô nghe có vẻ buồn bã.

Heine: "Sẽ không đâu."

"Sẽ không?"

Mọi thứ đã thay đổi, sẽ không bao giờ giống Florence nữa, và cũng sẽ không giống như những ngày tháng trước đây.

Heine nâng khuôn mặt của Nguyên Khánh lên, nhìn vào đôi mắt tối như màn đêm của cô, anh thấy trong đó có ánh sáng.

"Sẽ không." Anh nhấn mạnh.

"Ừm." Giọng trả lời nhẹ nhàng hẳn, Nguyên Khánh lại vùi đầu vào ngực Heine, "Em muốn nghỉ ngơi rồi, ngài ngủ ngon, trưởng thân."

"Ngủ ngon."

Dù bên ngoài trời đang nắng gắt, nhưng vẫn là ngủ ngon.

Đầu tháng 9, tàu "Thiên Thần Sải Cánh" đã tiến đến gần vịnh Mexico. Đó là khu vực của dòng hải lưu mà những đường nét trên bản đồ không chữ đại diện, nhưng vẫn chưa có manh mối về cái xoáy nước.

Trên đường đến vịnh Mexico, họ đã dừng chân tại một cảng thuộc địa, để lại thông điệp tại bưu điện địa phương cho đội tàu của Lesvos, trưng dụng thuyền trưởng của họ.

Rossi rất hài lòng với sự khiêu khích này — với tính cách của hầu hết hải tặc, nếu một thuyền trưởng rời khỏi thuyền của mình, thì chẳng bao lâu con thuyền đó sẽ không còn thuộc về anh ta nữa.

Lần trước, cô đã hạ gục con tàu Noah của Lesvos, lần này, cô dứt khoát tiêu diệt luôn cả hạm đội của hắn.

Tuy nhiên, Lesvos dường như không quá lo lắng về việc mình đã trở thành kẻ trắng tay, có lẽ hắn tự tin vào lòng kính trọng và trung thành của thủy thủ đoàn đối với mình, hoặc có lẽ hắn vẫn còn vốn liếng để khởi nghiệp lại.

Tóm lại, hắn vẫn giữ vẻ thảnh thơi, dựa vào mạn tàu, quan sát hai người đang đấu kiếm trên boong.

Nguyên Khánh hạ cổ tay, chuyển động thanh kiếm, khéo léo hóa giải đòn tấn công của Rossi.

Lesvos hét lớn: "Hay lắm!"

Dưới ánh mặt trời, động tác của Nguyên Khánh khựng lại trong chốc lát. Tiếng tán thưởng ấy khiến cô có chút ngại ngùng.

Cùng lúc, Rossi đứng đối diện cô nheo mắt lại.

Lesvos đang cổ vũ phu nhân Cassel, nhưng đôi mắt xanh thẳm ấy lại không ngừng dán chặt vào người cô.

Cổ vũ phu nhân Cassel, nhưng lại chế nhạo cô.

Rossi hừ lạnh một tiếng, thu lại thanh kiếm dài của mình.

"Hôm nay đến đây thôi, thưa phu nhân tôn quý, sự tiến bộ của cô thật đáng kinh ngạc."

Nguyên Khánh quay đầu liếc nhìn người đàn ông đang dựa vào mạn tàu, khẽ nhướn mày, rồi quay lại, mỉm cười gật đầu: "Được thôi, thuyền trưởng." Cô thu thanh kiếm của mình lại, vừa đi vào khoang thuyền vừa tháo mái tóc dài đã búi lên.

Khi cô quay lại khoang của mình, Heine vẫn đang nghiên cứu cuốn nhật ký của nhà thám hiểm.

Thực ra, anh đã có thể thuộc lòng toàn bộ nội dung trong cuốn sách đó, nhưng vẫn xem nó, chỉ để che giấu việc anh đang chú ý hoàn toàn đến cuộc đấu kiếm bên ngoài.

"Trưởng thân, lược đâu rồi?" Trên trán Nguyên Khánh lấm tấm mồ hôi, mang theo hơi thở nóng bỏng.

Heine ngẩng đầu nhìn cô: "Ở chỗ ta."

Cô cười: "Vậy, trưởng thân giúp em chải tóc nhé, tết thành bím được không?"

Heine nhìn giọt mồ hôi lăn trên trán cô, lấy ra chiếc khăn sạch đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, đứng dậy, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Nguyên Khánh.

Là một huyết tộc, anh không có thừa dịch cơ thể, không thể hiểu được cảm giác đổ mồ hôi như mưa, nhưng Iris của anh đã làm được tất cả.

"Em có thể tắm nước nóng trước." Heine đề nghị.

"Hả? Được không?" Nước ngọt là tài nguyên quý giá trên biển.

"Tất nhiên." Heine gật đầu, "Năng lực của Aaron đã hồi phục rồi."

Sau khi bị Giáo Hội đánh trọng thương, vệ sĩ trưởng Aaron từng suýt tan biến. Dù sau này hắn dần dần hồi phục, nhưng năng lực đặc biệt của huyết tộc vẫn chậm chạp không trở lại. Tuy nhiên, trước khi họ đến Vương quốc của những người chết, năng lực của hắn cuối cùng cũng hồi phục, đây cũng là một tin tốt.

"Như vậy có ổn không?" Nghe có vẻ không mấy tốt cho ngài vệ sĩ trưởng.

"Aaron sẽ không để ý đâu." Heine đáp.

Em nghĩ anh ta sẽ để ý, Nguyên Khánh thầm bổ sung trong lòng.

Nhưng cô thực sự không thể cưỡng lại sự cám dỗ của một bồn tắm nước nóng.

Cô giả vờ miễn cưỡng gật đầu: "Vậy thì thế nhé."