Năm Tháng Vàng Son

Chương 104: Duyên tiền kiếp (1)




Cộng hòa La Mã · 87 TCN

_

Liv đã tiết lộ cho Heine những câu chuyện bí mật giữa Elizabeth và Caesar.

Từ sau khi cha mẹ nuôi của Elizabeth qua đời, nàng đã tự tay lập nên gia tộc Cassel, trở thành nữ vương của Cassel, cũng gặp Caesar tại thành La Mã.

Năm đó, Caesar còn rất trẻ. Theo truyền thống của người La Mã, cậu ta vừa mới được phép mặc áo choàng dài, biểu tượng của việc được sống trong thành phố, trong khi Elizabeth đã hơn một nghìn tuổi.

Nàng vừa kết thúc một giấc ngủ dài hàng trăm năm, đang khám phá thế giới mới.

Dưới sự giới thiệu của người bạn thân và cũng là họ hàng gần của nàng, Liv Malkavian, Elizabeth đã đến thăm thành La Mã để gặp một cộng tác viên của gia tộc Malkavian – một nữ phù thủy người rắn mang dòng máu của Lilith.

Trước khi gặp Caesar, Elizabeth đã dành một thời gian dài để truy tìm dấu vết của cha mẹ, Orvitz và Cain, nhằm tìm kiếm phương pháp để đối phó với sự điên loạn không thể kiểm soát.

Elizabeth sinh ra trong hỗn loạn.

Mẹ cũng là chị gái, cha cũng là ông ngoại, điều này khiến trong nàng bùng lên những cơn điên loạn không thể đếm xuể.

Elizabeth có thể cảm nhận sự hiện diện của những cơn điên loạn này. Nếu không có sự giáo dục của cha mẹ nuôi và những ngày tháng sống như một con người bình thường, nàng có thể đã bị sự điên loạn nuốt chửng từ lâu.

Trong thời gian sống cùng cha mẹ nuôi, nhân tính mà nàng học được đã trở thành liều thuốc tốt nhất để chống lại sự điên loạn hoàn toàn.

Nhưng dù vậy, khi thời gian tỉnh dậy kéo dài, việc kiềm chế sự điên loạn ngày càng trở nên khó khăn.

Chính vì lý do đó, Elizabeth cần liên tục chìm vào giấc ngủ và thức tỉnh, để giữ cho nhân tính của mình không bị sự điên loạn ngày càng lớn nuốt chửng.

Giọng của Heine khi kể chuyện rất điềm tĩnh.

Sự dịu dàng bao bọc xung quanh, anh đã hồi phục lại từ cảm xúc trước đó, nhưng cánh tay anh vòng quanh eo Nguyên Khánh vẫn không hề nới lỏng.

Nguyên Khánh dùng hết sức mình để ôm anh.

Khi nghe đến việc Elizabeth dùng nhân tính để kiềm chế sự điên loạn, cô cuối cùng cũng hiểu câu nói của Heine, "Tồn tại để ràng buộc Kim."

Cô không thể đánh giá ý nghĩa của việc Elizabeth làm như vậy.

Cô thương tiếc Heine, thương tiếc Kim, cũng cảm thấy đáng thương cho người mẹ đã âm thầm che giấu tất cả mọi chuyện này.

Giọng Heine tiếp tục, kéo cô vào cuộc gặp gỡ gần hai nghìn năm trước.

Elizabeth đã gặp chồng tương lai của mình tại một buổi tiệc.

Nữ phù thủy người rắn, một nhà chiêu hồn nổi tiếng tại thành La Mã, được mời đến dự lễ trưởng thành của Caesar, còn Elizabeth cải trang thành người hầu của cô ấy.

Nữ phù thủy người rắn là hậu duệ của Lilith, nữ phù thủy của bóng tối, sở hữu sức mạnh phép thuật mạnh mẽ.

Đó là thời đại mạt pháp, trong thời gian này, nhiều phép thuật vẫn có thể được thi triển bình thường.

Nhờ phép thuật, nữ phù thủy đã che giấu chiếc đuôi rắn thô khỏe, ẩn chúng dưới lớp áo choàng phức tạp. Thực tế, chúng vẫn là đuôi rắn, nhưng trông không khác gì đôi chân của con người.

"Đi sát bên ta, đừng rời đi một bước, buổi tiệc có không ít những kẻ pháp sư mạnh mẽ." Giọng trầm khàn của nữ phù thủy vang lên, Elizabeth trong trang phục nam giới đứng đối diện nàng ta.

"Pháp sư loài người?" Nàng cố ý hạ giọng, nghe có vẻ đầy tự tin.

"Thành La Mã là thành phố lớn nhất ven bờ Địa Trung Hải, việc có các pháp sư loài người tụ họp cũng không phải là điều hiếm gặp." Nữ phù thủy đáp.

"Ngày càng ít người có thể thi triển phép thuật chỉ bằng sức mạnh của bản thân." Elizabeth nói, "Ta đã dự báo trước thời đại mạt pháp."

Những lời của nàng khiến nữ phù thủy nhíu mày. Khi một lời tiên tri được thốt ra từ miệng của một huyết tộc cấp cao, không còn nghi ngờ gì nữa, nó chắc chắn sẽ xảy ra.

"Có lẽ ta phải chuẩn bị sớm thôi." Nữ phù thủy nói.

"Còn chưa đến một trăm năm nữa." Elizabeth nhắc nhở, "Khi một thánh tử chào đời, phép thuật trên thế gian sẽ trở về với nơi mà nó thuộc về."

"Ý trời sao?" Nữ phù thủy người rắn hỏi.

"Có lẽ vậy." Elizabeth không quan tâm, ma thuật của huyết tộc không bị thần linh ràng buộc, chúng đến từ máu, đến từ nguyền rủa.

Nữ phù thủy người rắn chìm vào suy nghĩ.

"Có lẽ cô nên xuất phát rồi." Elizabeth nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc xe ngựa đang chờ trước cửa nhà nữ phù thủy.

"Hơi thở của con người." Nàng liếm khóe môi, "Ngửi thật là ngon."

Nữ phù thủy uốn éo thân mình, nhắc nhở: "Nơi mà chúng ta sắp đến, chủ nhân ở đó là một pháp sư rất mạnh, tốt nhất cô nên cẩn thận."

Biểu cảm trên khuôn mặt Elizabeth dần trở nên tinh nghịch, nàng chậm rãi nói: "Có vẻ như Liv Malkavian chưa nói với cô về sức mạnh của ta."

Nữ phù thủy liếc nhìn nàng một cái nhưng không nói thêm gì.

Hai người lên xe ngựa, hướng đến bữa tiệc tối nay.

Trời đã gần hoàng hôn, quãng đường đến đích không ngắn, Elizabeth nhìn chằm chằm nữ phù thủy một cách chán nản, cố gắng tìm chủ đề để vượt qua quãng thời gian khó chịu này.

"Ta thấy có một điều rất kỳ lạ." Nàng nói, "Tham dự lễ trưởng thành của một đứa trẻ có liên quan gì đến việc tìm Lilith không?"

"Không có." Nữ phù thủy đáp.

Elizabeth nhìn nàng ta với ánh mắt trách móc như đang hỏi tại sao nếu không liên quan mà lại bắt mình tham dự bữa tiệc này.

"Dạo gần đây, hành tung của Lilith xuất hiện ở Tiểu Á." Nữ phù thủy mở lời, "Chủ nhân của bữa tiệc sắp đi Tiểu Á, cũng sẽ trở thành tổng đốc ở đó."

"Ồ." Elizabeth chống cằm, "Đúng là không liên quan lắm."

"Ta muốn sắp xếp cho cô một thân phận phù hợp, để cô có thể cùng họ đến Tiểu Á." Nữ phù thủy người rắn nói, "Liv nói thân phận của cô rất đặc biệt, không thể gây chú ý nhưng cũng cần có đủ tiếp xúc với loài người. Đây là cách tốt nhất mà ta nghĩ ra."

"Nghe thật ngớ ngẩn." Elizabeth nói, "Có nhiều cách để ta tiếp xúc với con người, còn cô đã chọn cách dễ bị lộ nhất."

"Cô cũng có thể tự mình đến Tiểu Á." Nữ phù thủy đáp trả, "Ta được biết Lilith đến đó để tìm kiếm sức mạnh của thần."

"Phù thủy đêm tìm kiếm sức mạnh của thần sao? Lilith đã sống quá lâu rồi à?"

"Đó là thần thuộc một hệ thống khác." Nữ phù thủy không muốn tranh cãi với Elizabeth, nàng giải thích: "Thần sinh ra từ niềm tin của con người. Mục tiêu của Lilith lần này có lẽ là đền thờ thần Ánh Sáng."

"Sự tồn tại của thần Ánh Sáng rất phức tạp, trong thần thoại Hy Lạp, thần Ánh Sáng là Apollo, thần Mặt Trời là Helios, còn trong thần thoại của La Mã, thần Ánh Sáng được gọi là Phoebus. Có người nói họ là ba vị thần khác nhau, cũng có người nói họ thực ra chỉ là một. Sự không duy nhất của thần làm cho sức mạnh của họ bị phân tán."

"Với tư cách là thần của ánh sáng, ngài ấy đủ mạnh nhưng sự tồn tại lại không ổn định."

"Lilith muốn đoạt lấy thần cách của ngài ấy sao?" Elizabeth nắm bắt được điểm mấu chốt từ lời kể của nữ phù thủy, "Một vị thần mạnh mẽ nhưng không ổn định, Lilith đang nhòm ngó sức mạnh của ngài ấy."

Nữ phù thủy ngầm thừa nhận.

"Thần Mặt Trời mà cô nói đến là một thần ngoài hệ thống, chuyện này thật khó nhằn."

"Vẫn còn một thế lực khác đang ngăn cản hành động của bà ta." Nữ phù thủy trả lời.

"Hmm?"

"Lilith bị cản trở bởi huyết mạch quấy nhiễu." Sắc mặt nữ phù thủy trở nên nghiêm trọng, "Đây là lời tiên tri mà ta thu được từ nghi thức chiêm tinh, nhưng ta chỉ thấy được bà ấy bị cản trở, còn người cản trở bà ấy là ai thì..." Nữ phù thủy lắc đầu, "Ta không nhìn rõ, Lilith có quá nhiều hậu duệ."

"Huyết mạch sao?" Elizabeth trầm tư.

Nàng cũng được tính là huyết mạch của Lilith, nữ phù thủy người rắn có dòng máu của Lilith cũng được tính là huyết mạch, và hàng ngàn, hàng triệu đứa con của Lilith, con của những đứa con ấy, tất cả đều được tính là huyết mạch.

Hàng ngàn, hàng triệu khả năng, nhưng trong đầu Elizabeth, chỉ có một cái tên hiện rõ.

"Orvitz." Elizabeth khẽ thốt lên tên của mẹ mình, ánh mắt lấp lánh, "Xem ra, Tiểu Á, ta nhất định phải đi rồi."

Xe ngựa dừng trước cửa dinh thự của Caesar.

Elizabeth bước xuống xe, nữ phù thủy đi theo sau nàng.

Nữ vương huyết tộc dừng lại một chút, cảm thấy có gì đó không ổn, nên nàng vươn tay ra, giả vờ như đỡ nữ phù thủy.

Nữ phù thủy người rắn phối hợp, đặt tay lên tay nàng, nhưng chỉ trong chốc lát rồi rút tay ra.

Cả hai cùng nhìn về phía trước nhưng không ai nói gì.

Người hầu của gia tộc Caesar đến đón họ.

"Đại tư tế."

Nữ phù thủy dùng giọng khàn khàn hỏi: "Chúng ta bị chậm trễ một chút, bữa tiệc đã bắt đầu chưa?"

"Ngài đến vừa đúng lúc." Người hầu đưa nữ phù thủy vào dinh thự, "Chủ nhân vừa tuyên bố khai tiệc, thiếu chủ cũng đang chuẩn bị đi xuống."

Nữ phù thủy gật đầu, rẽ một góc rồi bước vào sân vườn ngoài trời.

Elizabeth tò mò ngắm nhìn các tòa nhà xung quanh.

Người đứng đầu gia tộc Caesar hiện tại là một quan tài chính của Cộng hòa La Mã, gia tộc này sở hữu căn dinh thự lớn nhất và lộng lẫy nhất của Cộng hòa La Mã.

Không hề nói quá khi bảo ngôi nhà này được xây dựng từ vàng bạc.

Chàng trai sinh ra ở đây đúng là con cưng của trời.

Tại bể tắm nhân tạo sau dinh thự, một chàng trai với làn da trắng mịn và đôi mắt trong trẻo bước ra khỏi bể nước nóng, trên người không mảnh vải che thân.

Một hàng người hầu đứng cạnh hắn, kịp thời đưa cho hắn chiếc áo choàng sạch sẽ.

Chiếc áo choàng trắng tinh bao phủ thân hình cường tráng của chàng trai, dưới sự phục vụ của người hầu, Caesar buộc chặt áo choàng.

Chiếc áo choàng trắng này cực kỳ đơn giản, không hề có chút dư thừa nào, nhưng ở La Mã, nó là biểu tượng duy nhất của một người đàn ông trưởng thành.

Caesar đã mười lăm tuổi, điều đó có nghĩa là hắn sắp có sự nghiệp và gia đình của riêng mình.

Một nữ hầu bê khay tiến đến, một chiếc nhẫn ruby to nằm yên lặng ở giữa khay.

Caesar đeo nó vào ngón trỏ tay trái.

"Cha ta nói sao?"

"Thiếu chủ, bữa tiệc đã bắt đầu rồi." Nữ hầu đáp lễ một cách cung kính.

Chàng trai bước đi bằng chân trần, vượt qua hành lang phía sau dinh thự.

Tầm nhìn giao thoa, một hình bóng không thuộc về dinh thự Caesar xuất hiện trước mắt hắn.

Elizabeth lặng lẽ lùi đi từ phía sau nữ phù thủy người rắn, vứt bỏ lời dặn dò của nàng ta.

Nàng ngắm nhìn những bức tượng tinh xảo trong sân của dinh thự Caesar, đột nhiên, nàng bắt gặp một đôi mắt xanh thẳm.

Nụ cười trên khuôn mặt Elizabeth thoáng cứng lại rồi trở nên rạng rỡ hơn.

"Tìm thấy ngươi rồi."

___________

Tác giả có đôi lời muốn nói: Thời đại mạt pháp trong thiết lập của câu chuyện này là từ khi Chúa Jesus ra đời, bắt đầu từ năm 0 sau Công Nguyên. Đây là lời giải thích cho lời tiên tri của Elizabeth.